Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 415


trước sau



Minh Lượng mang theo cái đầu rách khập khiễng trở về nhà, một căn nhà gỗ nhỏ ở cuối một ngôi làng, có một người phụ nữ tầm tứ tuần đang may vá lại một bộ y phục thấy Minh Lượng trở về trong bộ dạng như vậy liện vội vàng chạy tới xem xét vết thương của Minh Lượng.

“Lại đi đánh nhau ra như vậy, mau vào nhà để mẫu thân đắp thuốc.


Minh Lượng nhìn gương mặt đầy lo lắng của mẫu thân liền rơm rơm nước mắt ôm chặt lấy mẹ.

“Mẫu thân con xin lỗi người.


Tối đó hai mẹ con tâm sự rất nhiều chuyện, sáng hôm say Minh Lượng đã chạy tới chỗ hôm qua đám người Trần Quốc Hưng xuất hiện.


“Ngươi cũng không quá ngốc.


Trần Quốc Hưng đang nướng mấy xiên thịt thấy Minh Lượng chạy tới liền cười, Minh Lượng chạy tới trước mặt Trần Quốc Hưng dập đầu ba cái.

“Tiền bối có thể dạy ta trở nên mạnh mẽ được hay không?”
Trần Quốc Hưng nhìn qua Huyền Ma nhàn nhạt nói.

“Vẫn là ngươi tới đi, ta không có rảnh.


Huyền Ma cái đầu thò ra khỏi lớp vỏ của mình nhìn Minh Lượng một cái, ánh mắt đảo đảo.

“Thiên Minh Kiếm Thể, vừa hay ta muốn đá nát đít đám con cháu của Nhậm Thiên Nam, tiểu tử bái ta làm sư phụ ta dạy ngươi thần công cái thế, vô địch thiên hạ.


Minh Lượng nhìn con rùa đen do dự một hồi lâu rồi cũng bước tới dập đầu hành lễ bái Huyền Minh làm thầy.

“Đệ tử Minh Lượng ra mắt sư phụ.


“Tốt tốt tốt, nhớ lấy đại danh của vi sư, Huyền Ma Lão Quy, sau này để ta xem còn có kẻ nào ăn gan hùm giám bắt nạn để tử của ta, Minh Lượng trước khi truyền thụ thần công cho ngươi ta có một truyện cần ngươi nhớ kĩ, nhất định phải đá nát đít đám hậu nhân của Nhậm Thiên Nam, nếu là nữ tử ngươi nhất định phải làm cho nàng ta to bụng cho ta, hiểu chưa?”
Minh Lượng vẻ mặt mờ mịt ù ù nhưng vẫn gật đầu như bổ củi.


“Đệ tử nhớ kĩ rồi, nhất định sẽ làm theo lời của sư phụ.


Trần Quốc Hưng nhìn qua hơi bĩu môi, xem ra tên nhóc con Minh Lượng này ở dưới sự chỉ bảo của Huyền Ma chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì, bất quá đó là chuyện của hai sư đồ bọn họ hắn không tham dự, nghĩ một lúc cuối cùng quyết định ném cây kiếm của phân thân Nhậm Thiên Nam sử dụng cho Minh Lượng, dù là bán tiên khí hắn cũng không cần, đám Cơ Như Uyên cũng không có ai là kiếm tu, vừa vặn cho tên nhóc Minh Lượng vậy.

“Cầm lấy.


Trần Quốc Hưng ném kiếm cho Minh Lượng, vừa cầm được thanh kiếm trong tay, Minh Lượng cả người bộc phát ra một cố kiếm ý cường đại tỏa ra, khiến cho cây cối xunh quanh bị chém đứt tơi tả, Trần Quốc Hưng khóe miệng giật giật, cái tên nhóc Minh Lượng này đúng như lời Huyền Ma nói, cái Thiên Minh Kiếm Thể gì đó rất trâu bò, lớ ngớ một tí đã mơ hồ lĩnh ngộ được kiếm ý, cái này ăn đứt Trần Quốc Hưng rồi, đến bây giờ hắn còn chẳng lĩnh ngộ ra nổi một tia đao ý, thanh đao mà hắn vừa cướp được ở chỗ Huyền Ma là một thanh bán tiên khí nổi tiếng khắp Nam Châu, chính là Sát Phá Đao, năm đó Huyền Ma chính là vô tình nhặt được, nói đúng hơn là Sát Phá Đao trôi tới chỗ Huyền Ma bị phong ấn, chuyện này làm Trần Quốc Hưng cũng chẳng biết phải cảm thán bằng câu nào nữa.

Ba ngày thời gian nhanh chóng trôi qua, Huyền Ma cũng đã đem một phần kiến tức truyền cho Minh Lượng, rồi cả đám người cũng rời đi, sau này Minh Lượng làm y lơi dặn của Huyền Ma đem con cháu Nhậm Thiên Nam đánh cho te tua, đặc biệt là còn làm cho mười mấy nữ tử của Nhậm gia chính tông đều sưng bụng, bất quá Nhậm gia cũng chỉ cười vui vẻ mang con gái sưng bụng đều gả hết cho Minh Lượng, Đông Thắng Thành có thêm một tiên kiếm Minh Lượng, chuyện đó sảy ra là mấy trăm năm sau khi Trần Quốc Hưng đã rời khỏi Đông Thắng Thần Châu.

Trần Quốc Hưng đứng trên hư không nhìn về phía Phiêu Miêu Tuyết Cung, nơi này giống như một hồ nước lớn vậy, Phiêu Miêu Tuyết Cung là một tòa băng cung lộng lẫy, nằm ở giữa hồ nước lớn, nơi này cảnh sắc được coi như là tuyệt sắc, cũng không chỉ là cảnh sắc mà nơi này cũng chính là nơi nhiều mỹ nữ nhất Đông Thắng Thần Châu, đệ nhất mỹ nữ đương thời Lý Chiêu Hoàng, tông chủ của Phiêu Miểu Tuyết Cung, khiến cho nam tu ở khắp Đông Thắng Thần Châu đem lòng si mê, rất nhiều kẻ muốn có được trái tim mỹ nhân nhưng chưa có kẻ nào lọt vào mắt xanh của Lý Chiêu Hoàng,

Phiêu Miêu Tuyết Cung cũng không có cấm cản chuyện yêu đương, bất quá nếu ai mất đi tấm thân xử nữ đều trở thành đệ tử danh nghĩa của Phiêu Miêu Tuyết Cung, trên danh nghĩa vẫn là đệ tử tông môn nhưng tài nguyên hay chức vụ trong tông môn đều không còn, nói cho cùng là nước hắt ra ngoài, lấy kẻ nào thì theo kẻ đó.

Trần Quốc Hưng cũng chỉ cười nhàn nhạt, cái này cũng chẳng có gì làm lạ, xoa xoa cằm nghĩ một lúc, rồi cả đám ẩn thân đi vào Phiêu Miêu Tuyết Cung, vừa hay hôm nay Phiêu Miêu Tuyết Cung có một trưởng lão nội môn được gả ra bên ngoài, những người đến chúc mừng không ít.

Đám người Trần Quốc Hưng đi vào chính là tổ hợp một đội hơi quái dị, lập tức gây nên sự chú ý không hề nhẹ, nam tử thì nhìn Cơ Như Uyên với ánh mắt dâm tà, còn nữ tử thì chủ yếu nhìn tới Nguyên Long, còn Trần Quốc Hưng, Tiểu Yêu, Huyền Ma, Lừa Ngốc, Tuyết Nhi bị ném qua một bên.

“Đẹp trai thật tốt.


Nhìn bộ dạng như sắp mất hết liêm sỉ của đệ những nữ tử nhìn Nguyên Long làm Trần Quốc Hưng cũng phát thèm, biết vậy hắn biến thành gương mặt đẹp trai ngời ngời rồi, không để mặt mộc của mình ra, cái này cũng không phải hắn chê bản thân xấu, nhưng gương mặt của hắn cũng chỉ được xếp vào dạng ưa nhìn mà thôi, ở tu chân giới thì nói chung là không thể nổi bật được.

Mặc kệ những người khác đám người Trần Quốc Hưng ngồi xuống một cái bàn còn trống, hôm nay là hôn lễ của một trưởng lão nội môn Phiêu Miêu Tuyết Cung cũng không hề keo kiệt bố trí rất đầy đủ, nơi này cũng phải chứa tới ngàn người, mà những kẻ có thể ngồi ở nơi này hiển nhiên cũng chẳng phải loại người lơm rơm được, có thân có phận mới được tông môn nhất lưu như Phiêu Miêu Tuyết Cung coi trọng.


Trần Quốc Hưng đảo đảo mắt nhìn mấy Hóa Thần Kỳ ngồi trên chỗ cao, cũng chẳng có thấy Luyện Hư xuất đầu lộ diện, hắn cũng không tiện dùng thần thức để kiểm tra, thôi thì cứ ăn chơi vui vẻ trước tí nữa kiểu gì chẳng có kẻ tự dâng mình tới, cái chuyện này Trần Quốc Hưng còn lạ gì nữa.

Hôn lễ bắt đầu diễn ra, ở bên dưới ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về trung tâm, nơi đó có bục cao, lúc này có một đoàn người đi tới, ánh mắt tất cả mọi người đều tập chung lên người đi đầu, là một nữ tử trogn bộ y phục màu trắng, ngay cả tóc cũng là màu trắng, khuôn mặt tinh xảo đẹp tuyệt mỹ, mắt đen như thu thủy làm cho không ít nam tu vẻ mặt say mê, Trần Quốc Hưng ngẩng đầu lên nhìn một cái, gương mặt xinh đẹp như được tạc ra làm Trần Quốc Hưng cũng phải gật gù khen ngợi, nếu để so sánh thì chỉ có Dao Mộng Huyên có thể so sánh.

“Này con lừa chết tiệt, dám cướp đùi của ta.


Tiểu Yêu giật lại cái đùi của một con yêu thú nào đó được đặt ở trên bàn tiệc rượu, lừa đen thì mồm nhai nhồm nhàm cươi nhăn nhở nhìn Tiểu Yêu.

“Gì mà phản ứng mạnh vậy, không phải ở những bàn khác còn sao”
Trần Quốc Hưng thì xoa chán môt cái vì hai kẻ dở hơi này, mở nút một bình sứ, một mùi thơm của rượu tỏa ra làm Trần Quốc Hưng cũng phải sáng mắt, lâu lắm rồi không được uống rượu, hắn liền rót cho mình một bát, rượu cho Nguyên Long một bát.

“Nào Nguyên Long, uống.


Cảnh tượng ở bàn Trần Quốc Hưng rơi vào trong mắt của Lý Chiêu Hoàng, khóe miệng Lý Chiêu Hoàng hơi cong lên, lông mày thì hơi cau lại, rồi nhanh chóng bình thường trở lại chủ trì hôn lễ, dù sao nàng cũng là cung chủ của Phiêu Miêu Tuyết Cung.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện