Hắn nói với mẹ xin phép cho hắn nghỉ học 3 ngày, tâm trạng của hắn bây giờ rất tệ, việc luyện chế thất bại không gian trữ vật đối với hắn là một đả kích trầm trọng, hắn không biết tại sao bản thân lại luyện chế thất bại, sai lầm ở đâu, hắn không ngừng hồi tưởng lại.
Nguyện liệu luyện chế hắn đã dùng hết Tinh Không Thạch chỉ còn sót lại một ít, hắn chỉ biết thở dài.
Gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn sang một bên hắn gọi người tới đón, hắn muốn đi du lịch cho tâm trạng tốt hơn.
Ngồi trên xe nhìn những hàng cây vụt qua bên ngoài, hắn trầm tĩnh, chú tài xế lái xe nhìn qua gương chiếu hậu bấy giờ mới lên tiếng hỏi hắn.
“ Cậu muốn đi đâu ?”Hắn trầm ngâm một lúc mới lên tiếng “ Đi Phan xi păng đi chú.
”Anh tài xế gật đầu phóng thẳng xe lên đường cao tốc, hắn muốn nhìn xem nóc nhà Đông Dương có hùng vĩ như trên mạng hắn được xem hay không.
Mà điều hắn lưu tâm là dãy Hoàng Liên Sơn, chạy dài khoảng 180 km nằm giữa hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu, địa hình hiểm trở và rừng cây rậm rạm, thích hợp cho một số linh thảo tồn tại, xem như chuyến đi này là giải toả tâm trạng với lại xem bên trong Hoàng Liên Sơn có còn Linh Thảo tồn tại, ở Việt Nam địa phương còn linh thảo và một số loại kì trân dị bảo hắn đoán chừng chỉ có dãy núi Hoàng Liên Sơn hiểm trở ít người qua lại.
Xe dừng lại ở thị trấn SaPa hắn xuống xe đi một mình, còn chú tài xế hắn bảo quay về công ty làm việc, hắn sẽ tự đi về.
Hắn không mang theo đồ đạc gì nhiều chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, một tấm thẻ ngân hàng cùng một chiếc điện thoại, khi có tiền thì đồ đạc linh tinh không cần thiết phải mang theo chỉ cần bỏ tiền mua là được ( đừng có ai ném đá tác giả, bảo hoang phí này nọ, người có tiền họ không để ý đến mấy thứ nhỏ nhặt này đâu)Đến nơi cũng đã giữa trưa hắn tìm một khách sạn thuê một phòng, rồi ăn một ít món đặc sản, sau đó lăn quay ra ngủ.
Đến chiều tỉnh dậy hắn mới đi mua đồ chuẩn bị cho hành trình chinh phục đỉnh núi Phan xi păng, hắn muốn đi bộ leo núi tiện cho việc thám hiểm, tìm kiếm linh vật ( linh thảo, nguyên liệu….
.
).
Mua mấy thứ linh tinh cũng đã đến mờ tối, mang đồ về sau đó tắm rửa, rồi đi ra ngoài.
Nhìn màn đêm tràn đầy sương mù, hắn hít một hơi thật mạnh, cảm nhận không khí đặc biệt của vùng núi Tây Bắc, cảm giác se se lạnh làm người ta muốn xích lại gần nhau hơn, mà đấy chỉ là cảm nhận chứ thật ra Trần Quốc Hưng hắn thật ra chẳng có chút gì gọi là lạnh cả.
Hắn cũng mặc lên người một cái áo khoác nhẹ cho giống những người khác, hắn không muốn ăn mặc phong phanh đi ra ngoài rồi lại bị người ta nói là bị hâm thích thể hiện.
Lượn lờ trên những con đường nhìn những con người xa lạ, trong lòng hắn cảm giác có chút cô đơn, hai mắt cay xè khi nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau tay trong tay nói nói cười cười vui vẻ, hắn thật sự cảm thấy bi ai cho bản thân, giả sử có một cô người yêu thì tốt, 15 năm chưa một lần biết yêu, ây za không đúng cộng cả kiếp trước đã là 35 năm, ngay cả một lần nắm tay gái hắn còn chưa từng, hắn còn rất tinh khiết trong trắng à nha… hắc hắc ( éo tin ).
Đi vào một quán nướng hắn ngồi ở tầng hai ngay gần cửa sổ tiện cho việc ngắm cảnh, gọi một suất đồ nướng cùng vài lon bia Heineken.
Ăn một miếng thịt nướng uống một ngụm lớn bia hắn cảm giác đời này coi như là tiêu sái, bất giác hắn tự thều thào hát.
“ Lặng nhìn dòng đời đua nhau bon chen vì chữ tiềnBạn bè sa ngã yêu thương phôi phai cũng bởi tiềnSông có khi đục trong cũng giống như con ngườiDù thất thế nhưng đâu chắc mãi không giàu sangĐừng nhìn một người đang trong nguy nan mà xem thườngRồi ngày mai sau chưa ai hơn ai nhớ nhé bạnAi có qua cuộc chơi mới hiểu ra sự đờiCuộc đời ai cũng có những khi cơ hàn thôiNgười bạn thân trong con nguy nan ta là aiCho tôi xin cám ơn bạn suốt đờiCòn người cười chê trong cơn nguy nan ta là aiThì ta nhớ để rồi một ngày mình đổi khácĐời có mấy ai không qua nguy nan mới giàu sangVì có mấy ai sinh ra trong nhung gấm lụa làTa hãy thương đời ta cố vươn mình bạn nhéRồi tương lai mai sau từng bước lên caoCuộc sống hơn thua ganh đua giúp ta kiên cường hơnĐừng trách ông trời không cho ta may mắn ở đờiCũng do ta mà thôi chớ trách một ai khácTrời sẽ thương ai trong phong ba biết vươn lênSẽ thành công.
” ( Phú Lê )Hắn ngửa mặt lên tu sạch một lon bia, bất giác từ đằng sau hắn vang lên một giọng nói khá dễ nghe.
“ Anh hát hay đó mà tên bài hát là gì vậy cho tôi biết với được không ?”Hắn giật mình ho khù khụ, quay lại nhìn thì hai mắt toả sáng là một thần tiên tỉ tỉ, một cô gái xinh đẹp khoảng 23 24 tuổi đặc biệt là thân thể