Bữa ăn qua đi, Lâm Trần lấy cớ đi thư viện đọc sách đi ra ngoài, hắn muốn tìm một chỗ linh khí rất dồi dào để tu luyện, cần phải đi xem xét một chút, còn có hắn cũng muốn đi thư viện tìm hiểu một chút về thế giới này. cứ như vậy một ngày qua đi, đến cuối ngày mới thấy Lâm Trần về, sáng hôm sau lại vội vã chạy đi, vòng lặp ấy cứ liên tục, thời gian cũng liên tục trôi, thắm thoắt cái đã một tháng trôi qua.
Hôm nay, Lâm Trần theo thụ tục 7h hằng ngày sáng sớm thức dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng đã dần dần quen thuộc với quỹ tích sinh hoạt, đồng thời hắn cũng đã tìm được một nơi có nguồn linh khí cực dồi dào, nhờ vào đó tu vi của hắn cũng đột phá đến Luyện Khí tầng 7, cũng coi như có tí thành tựu.
Nhưng tốc độ này vẫn làm hắn không sao có thể hài lòng, nhưng hắn cũng chỉ có thể tu luyện một lúc ban ngày lên không thể nào đẩy nhanh tiến độ, vì điều này hắn dự định chuyển ra ngoài ở, nhưng cái ý nghĩ này lại xuất hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hắn không có tiền.
Mặc dù mỗi tháng mẹ hắn cho hắn hơn triệu tiền tiêu vặt, nhưng số tiền đấu thạm chí còn chưa đủ tiền thuê phòng chưa nói còn tiền ăn, tiền sinh hoạt, bây giờ hắn vẫn còn là luyện khí cảnh, cùng lắm chỉ ích cốc được 3-4 ngày là kịch, nếu lâu hơn chắc chắn cơ thể hắn sẽ không chịu nổi.
Còn có “ Thôn Phệ vĩnh Hằng” có thể thôn phệ mọi thứ, nếu có thêm vài cây nhân sâm hay linh chi trăm năm cho hắn thôn phệ thì chắc chắn tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều, vì vậy thứ hắn cần bây giờ là tiền(tg: ngươi tưởng nhân sâm trăm năm mọc đầy đương đây).
Đối với tiên phương diện này Lâm Trần hết sức đau đầu, kiếp trước hắn không cần phải nói, đơn giản là hắn chưa bao giờ có khái liệm về tiền bạc, muốn cái gì trực tiếp cầm đi là được rồi, không ai dám nói hắn làm sao, nhưng bây giờ không như trước kia được, thế giới này có pháp luật, hắn cũng không muốn để chính phủ chú ý đến chính mình, sẽ rất phiền phức.
Tìm việc làm thêm ý nghĩ bị hắn ngay lập tức dẹp đi, hắn cần có thời gian tu luyện, nếu không có thời gian tu luyện thì hắn cần tiền làm gì, hơn nữa với mức lương của học sinh làm thêm còn không bằng tiền tiêu vặt mà mẹ hắn gửi cho.
Luyện đan đi bán, hắn cũng biết luyện đan, nghe nói rất nhiều tỉ phú tuổi già không muốn chết sẵm sàng chi cả vài tỷ để được sống thêm một chút, nếu luyện ra một viên đại loại như tụng mệnh đan kéo dài tuổi thọ 30-40 năm thì không biết bán được bao nhiêu, nhưng ở đâu ra linh thảo mà luyện cũng là một vấn đề, được rồi, chuyện này để tính sau.
Đi xuống nhà, nhìn thấy Vũ thúc đang ngồi ở ghế xem ti vi, Phương di thì đăng trong bếp chuẩn bị đồ ăn, còn Vũ Tĩnh Hàm thì nghỉ hè lên cô nàng này theo lớp đi leo núi hôm qua mới trở về, giờ này chắc hãy còn đang ngủ.
Lâm Trần trông thấy hai người thì cũng chủ động chào hỏi, Vũ Anh Quân quay lại gật đầu một cái rồi tiếp tục xem ti vi, Trương di nhiệt tình chào hỏi: “ tiểu Trần dậy rồi à, nhanh ngồi đi, cơm sắp song rồi.”
Nói rồi nàng hướng lên phòng Vũ Tĩnh Hàm gọi to: “Tĩnh Hàm, nhanh dậy ăn sáng.”
Một lúc sau, chỉ thấy Vũ Tĩnh Hàm bộ dạng ngái ngủ đi ra: “ mẹ, làm gì mà gọi ta dậy sớm vậy.”
Trương Nhã hung hăng trừng mắt với nàng: “ mấy giờ rồi mà còn ngủ, ngươi xem tiểu Trần kìa, hôm nào cũng dậy sớm đi thư viện đọc sách, còn ngươi, bây giờ mới dậy còn ngại sớm.”
Vũ Tĩnh Hàm bữu môi, lầm bần: “nhưng tổng kết hắn vẫn không bằng ta đấy thôi.”
Trương Nhã: “ ngươi còn nói.”
Rồi nàng quay sang hiền lành cười với Lâm Trần nói: “ tiểu Trần, ta biết ngươi chăm chỉ