4h chiều, Lâm Trần cùng Phạm Hiểu đi vào trong biệt thự, biệt thự này tuy Phạm Hiểu vẫn chưa vào ở nhưng bên trong đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, bên trong còn có một lượng lớn giúp việc cùng vài cái hộ vệ, Lâm trần tùy ý quét qua một lần, trong lòng không khỏi thán phục, thật hào hoa tráng lệ, trước cửa biệt thự còn có một hồ bơi, lão đầu này thật hiểu hưởng thụ.
Vừa vào biệt thự, Phạm Thanh thảo chủ động chạy lên trước cho Lâm Trần bưng nước pha trà, thấy cảnh này Phạm Hiểu vô cùng hài lòng gật đầu, đồng thời cũng nghĩ đến một ý nghĩ lớn mật, nếu hắn nhớ không nhầm thì trước kia Lâm Trần từng cứu cháu gái mình đi, cháu gái mình năm nay 24 quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, hắn cũng không tin tuổi trẻ Lâm Trần sẽ không động tâm, có khi lúc đó Lâm Trần nhìn trúng cháu gái mình nhan sắc, làm một màn anh hùng cứu mĩ nhân đây, nếu như cháu gái mình thật gả cho Lâm Trần, vậy thì Phạm gia cột trung với Lâm Trần là điều không thể thay đổi, nghĩ vậy, gương mặt già của hắn không khỏi cười nở hoa.
Lâm Trần cũng không biết lão đầu này chuẩn bị cho mình dùng mĩ nhân kế, cho dù có biết hắn cũng chỉ cười một tiếng.
Bên cạnh Lâm Trần Phạm Thanh Thảo trông thấy nụ cười của gia gia thì không khỏi gương mặt đỏ ửng, nàng biết gia gia nàng đang nghĩ gì, bất quá đối với cái này nàng cũng không có phản đối, đối với Lâm Trần nàng cũng có một chút hảo cảm, dù sao hắn cũng là người đã cứu nàng, đồng thời nàng cũng vô cùng to mò về thiếu niên này, tò mò gia gia nói hắn là tông sư là ý gì? Có một câu nói không sai, khi một nữ nhân tò mò về một chàng trai thì nữ nhân đó khoảng cách yêu chàng trai là không xa.
Lén lút nhìn sang Lâm Trần, thấy hắn vẫn thanh tịnh thưởng thức trà làm nàng không khỏi mày liễu nhíu một cái, bình thường nam nhân nhìn thấy nàng thì hai mắt sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, đây Lâm Trần cho dù nàng có ngồi bên cạnh hắn thì cũng không hề liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt thanh tịnh của hắn cũng không giống như giả vờ, điều này làm nàng không khỏi nghi ngờ.
Sao lại thế này?
Cái này thiếu niên lang tuổi tác Lâm Trần tại sao lại có thể bình tĩnh như vậy được? Chẳng lẽ mị lực của mình lại giảm xuống nhiều như vậy sao? Phạm Thanh Thảo nghĩ vậy liền nhìn xuống dáng người mình, thon dai trắng tinh đùi, thắt đáy lưng ong bờ eo cùng với đồ sộ vộ ngực.
Không có à, mị lực của nàng hình như vẫn vậy mà, tại sao Lâm Trần lại không có một tý phản ứng nào.
“ Lâm tông sư, sắc trời cũng tối, nếu không chúng ta ăn tối trước thế nào.” Phạm Hiểu hỏi ý kiến Lâm Trần.
“ Được” Lâm Trần nghe vậy cũng gật gật đầu, xác thực sắc trời cũng bắt đầu muộn, lên ăn tối rồi.
“ ta lập tức đi phân phó người chuẩn bị.” Phạm Thanh Thảo thấy vậy chủ dộng sung phong nhận việc, nàng muốn đi trang điểm một chút, không tin sau khi mình trang điểm xong Lâm Trần vẫn không để ý đến nàng.
Phạm Thanh Thảo đi để lại Lâm Trần cùng Phạm Hiểu ngồi lại trò chuyện với nhau, qua một lúc, vì sợ Lâm Trần nhàn chán lên Phạm Hiểu chủ đông yêu cầu đưa Lâm Trần đi tham quan biệt thự, đối với cái này Lâm Trân vui vẻ đồng ý.
Dạo qua một vọng biệt thự, lúc trở về đại sảnh đã thấy Phạm Thanh Thảo đứng đợi sẵn, nàng một mặt trang điểm nhẹ, cũng thay đổi một bộ quần áo, mặc lên một bộ đầm màu tím bó sát khoe trọn cơ thể, gợi cảm mà không mất đi ưu nhã, đối với cái này hành động Phạm Thanh Thảo kiến Phạm Hiểu vô cùng hài lòng, đứa cháu này của hắn từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
Phạm Thanh Thảo một mặt tự tin khoe trọn vẹn đường cong cho Lâm Trần, nàng không tin nàng đã tốn công meke up như vậy mà vẫn không thu hút được sự chú ý của Lâm Trần, bất qua để nàng thất vọng là Lâm Trần cũng chỉ nhìn qua nàng một lần rồi thôi, điều này làm nàng cảm giác vô cùng thất bại.
Gạt qua thất bại tâm tình, nàng mỉm cười đi đến bên Lâm Trần nói: “ Lâm tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị song, mời ngài dùng.”
“ Ừm” Lâm Trần gật đầu đi đến bàn cơm, bữa cơm được chuẩn bị hết sức phong phú, tuy là làm vội nhưng lại không qua loa chút