Bên cạnh anh Điên có một cô gái, nói chính xác hơn là một nữ cảnh sát, gương mặt trái xoan, ngũ quan hài hòa, mái tóc dài cuốn gọn trên đầu, trang điểm nhẹ nhàng, tuổi chắc chưa tới ba mươi. Cô ấy mặc đồng phục của nữ cảnh sát, dáng vẻ ngời ngời, trông trái ngược hoàn toàn với anh Điên đang mặt mày ủ rũ trong bộ đồ "thường dân".
Anh Điên bảo chúng tôi về văn phòng của anh, nữ cảnh sát đó cũng đi cùng. Trên đường, tôi hỏi nhỏ Thần Côn nữ cảnh sát kia là ai, anh nói trông có vẻ quen quen, nhưng không nhớ ra.
Vào văn phòng, anh Điên bảo chúng tôi ngồi xuống. Anh chỉ về phía nữ cảnh sát, giới thiệu đây là thành viên mới của Tổ chúng tôi, và yêu cầu chúng tôi tự giới thiệu về mình.
Hiện tại Tổ chúng tôi có tất cả bốn người, ngoài tôi, anh Điên và Thần Côn ra, còn có một người nữa tên là Nhậm Dũng. Buổi tối hôm Hồ Viễn xảy ra chuyện, người anh Điên bảo ở lại hiện trường cùng Thần Côn chính là Nhậm Dũng.
Nhậm Dũng là con trai của một lãnh đạo trên Phòng, còn vào Đội Cảnh sát hình sự sau cả tôi. Ai cũng hiểu, việc cậu ta đến chỉ là hình thức, chẳng mấy sẽ được điều lên Bộ Chính trị. Hàng ngày Nhậm Dũng chỉ đến trực ban cùng chúng tôi, các vụ án gần như không nhúng tay vào. Vì thế, trên thực tế, Tổ chúng tôi chỉ có ba người.
Bây giờ trên Đội điều thêm người cho Tổ chúng tôi, ý tứ đã rất rõ ràng, chính là để tăng cường nhân lực. Nhưng muốn bổ sung nhân lực, thì cũng nên trực tiếp điều động một trinh sát tốt từ Đội Cảnh sát hình sự tới mới phải chứ, sao lại đưa đến một cô cảnh sát trông nho nhã thế này?
"Chào hai đồng chí, tôi tên là Văn Nhã, đến từ Phòng Cảnh sát huyện Tử Châu, vừa được điều sang đây, mong mọi người quan tâm giúp đỡ." Nữ cảnh sát gật đầu nhìn tôi và Thần Côn. Tôi nghĩ bụng, cái tên cũng hợp với người ghê, đúng là người nào tên ấy.
Tiếp đó, tôi và Thần Côn cũng lần lượt giới thiệu về mình, mọi người coi như đã quen biết. Anh Điên dường như nhìn ra sự băn khoăn của tôi, nên nói thêm: "Lục Dương, cậu đừng tưởng Văn Nhã là cái bình hoa di động nhé. Cô ấy tốt nghiệp Đại học Công an, là Trung đội trưởng Trung đội nội thành của Đội Cảnh sát hình sự trực thuộc Phòng Cảnh sát huyện Tử Châu, tố chất nghiệp vụ cực cao, lãnh đạo của chúng ta phải xin mãi mới đưa về được đấy. Lần này Văn Nhã đến Tổ chúng ta để hỗ trợ tạm thời, đợi vụ án kết thúc, trên Đội sẽ sắp xếp chức vụ cho cô ấy."
Mấy lời giới thiệu của anh Điên làm thay đổi hẳn ấn tượng của tôi về Văn Nhã. Tôi không giấu được sự ngưỡng mộ, đồng thời trong lòng bỗng có một niềm tin, biết đâu sự xuất hiện của cô ấy có thể giúp chúng tôi phá vỡ tình thế khó khăn lúc này.
Anh Điên nói xong, Văn Nhã mỉm cười rồi nhẹ nhàng tiếng: "Anh Điên quá khen rồi, em vừa mới chân ướt chân ráo, còn nhiều điều phải học hỏi, mong mọi người chỉ bảo thêm nhiều ạ."
Thần Côn xua tay, nói: "Mọi người đều học tập lẫn nhau, không có gì là chỉ bảo cả, hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!"
Thái độ khiêm tốn của Văn Nhã khiến ấn tượng tốt của tôi về cô gái này lại tăng lên mấy phần.
Sau đó, anh Điên bảo tôi trình bày qua về tình hình vụ án cho Văn Nhã nghe. Tôi bắt đầu từ sự việc Hồ Viễn bị tai nạn đến tận đoạn tối qua Tăng Đại Chí xảy ra chuyện. Tôi cũng trình bày về các phân tích vụ án cho tới thời điểm hiện tại, điều duy nhất tôi không nói, chính là dự định thẩm vấn năm nữ nghi phạm mà tôi và Thần Côn vừa thỏa thuận với nhau.
Đợi tôi nói xong, anh Điên bắt đầu sắp xếp công việc. Thần Côn ngoài việc đến bệnh viện hỏi thăm người lái xe việt dã, còn phải phụ trách liên lạc với vợ cũ của Hồ Viễn và vợ Tăng Đại Chí, xem có tìm ra manh mối gì không.
Tôi và Văn Nhã thì đi thu thập thông tin từ thầy cô và bạn bè của Tần Hiểu Mai và Ngô Anh, thứ nhất là để điều tra xem hồi đó có ai theo đuổi Tần Hiểu Mai hay không; thứ hai là để tìm hiểu vụ án sát hại Ngô Anh từ một góc độ khác. Khi nói đến điểm thứ hai, ánh mắt anh Điên hơi nhìn xéo lên trên, chứng tỏ anh ấy đang có phần do dự. Về điều này, tôi nghĩ là anh Điên cũng e ngại vụ án Tần Hiểu Mai đúng là án oan, nếu như vậy, thì với vai trò là cảnh sát hỗ trợ điều tra, chắc chắn anh Điên cũng ít nhiều phải chịu trách nhiệm.
Anh Điên bảo mình sẽ ở lại Đội, còn để làm gì thì không nói.
Sau khi phân công công việc xong, ba người bọn tôi cùng rời khỏi văn phòng. Cả đoạn đường Thần Côn chỉ cúi đầu im lặng, ra tới sân thì lên xe lái thẳng đi. Văn Nhã bảo tôi đợi năm phút, khi quay trở lại, cô ấy đã thay thường phục, mái tóc cuốn gọn cũng thả xuống, trùm qua vai, so với ban nãy thiếu đi vài phần tinh nhanh, nhưng lại thêm chút nữ tính, khiến tôi thất thần trong giây lát.
"Làm gì mà ngẩn ra thế?" Văn Nhã tiến về phía tôi, vừa cười vừa nói.
"Chị Văn Nhã này, tôi thực sự không thể nào gắn chị với chữ "cảnh sát hình sự" được."
"Chúng ta chắc cũng tầm tuổi nhau thôi chứ nhỉ? Anh đừng gọi tôi là chị, làm tôi già đi đấy."
"Vậy thì..." Điều này khiến tôi có phần băn khoăn, dù gì đi nữa Văn Nhã cũng là người có chức vụ.
"Cứ gọi tên tôi là được rồi, các đồng nghiệp cũ cũng toàn gọi thế." Nói hết câu, Văn Nhã đưa cho tôi một chiếc chìa khóa, chỉ vào chiếc xe Polo bên cạnh, rồi mở cửa ghế lái phụ ngồi vào xe.
Tôi lái xe của Văn Nhã đến trường Đại học Khoa học Kĩ thuật. Hai năm trước, Tần Hiểu Mai là sinh viên năm thứ tư, nên giờ các bạn học của cô ta gần như đều đã tốt nghiệp hết, muốn liên lạc lại thì phải tìm đến giáo viên phụ trách.
Trên đường, chúng tôi nói với nhau vài câu chuyện. Tôi được biết, Văn Nhã tốt nghiệp cùng năm với tôi, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành Trinh thám Hình sự của Đại học Công an, cô ấy được đặc cách gọi đến Phòng Công an huyện Tử Châu. Ngay năm đầu tiên đã phá liền ba vụ án lớn, mấy năm sau lại liên tục lập công lớn, nên năm ngoái được đề bạt làm Trung đội trưởng. Lần này cô ấy đồng ý về thành phố, chủ yếu là để tiện chăm sóc cha mẹ.
Nhắc đến những người trong Tổ, Văn Nhã hỏi: "Thần Côn li dị rồi à?"
"Sao cô lại nghĩ thế?" Tôi vô cùng kinh ngạc, vì lúc nãy trong văn phòng mọi người mới chỉ giới thiệu tên.
Văn Nhã cười: "Anh ấy chắc đến cả tuần rồi chưa cạo râu, tóc tai bù xù, cổ tay áo khoác hơi bẩn, cúc áo sơ mi thứ hai bị đứt, tất cả những điều đó chứng tỏ cuộc sống của anh ấy thiếu bàn tay người phụ nữ. Mà anh ấy cũng không còn trẻ nữa, nên tôi đoán chắc đã li dị, và đang sống một mình."
Tôi không thể không giơ ngón cái lên tán thưởng Văn Nhã: "Chỉ