Dương Ninh Thanh hình như không nghe thấy, Văn Nhã lại gọi lần nữa: "Dương tiên sinh?"
Dương Ninh Thanh thu tầm mắt lại, đẩy gọng kính lên, rồi mới lên tiếng: "Xin lỗi, vừa rồi cô hỏi gì nhỉ?"
"Tôi hỏi tên tiếng Anh của anh có phải Qew không?" Văn Nhã nhẫn nại nhắc lại lần nữa.
"Vâng, hồi năm nhất, giáo viên tiếng Anh bảo chúng tôi tự chọn cho mình một cái tên tiếng Anh, nhưng thường thì tôi chẳng dùng đến, chỉ một số người bạn quen thân mới biết thôi." Câu trả lời của Dương Ninh Thanh cũng giống của Đặng Tư.
Văn Nhã không thắc mắc chuyện này nữa, tiếp tục hỏi: "Sau khi Tần Hiểu Mai bị bắt vẫn luôn giữ im lặng, đến ngày thứ năm cô ta đưa ra yêu cầu duy nhất, là gửi cho anh email xin lỗi. về chuyện này, anh nghĩ thế nào?"
"Lúc đó tôi vẫn đang trong trạng thái đau khổ vì mất đi Ngô Anh, đối với cô ta tôi chỉ có căm hận, đương nhiên không thèm để ý đến. Giờ nghĩ lại, con người trước lúc chết, mọi lời nói đều là thiện ý, huống hồ người cô ta gϊếŧ cũng là người cô ta yêu. Tôi nghĩ, sau phút giây nông nổi, cô ta cũng thấy hối hận, email đó chính là thư sám hối của cô ta."
"Sau đó anh có theo dõi vụ án của cô ta không?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên là có chứ. Đặc biệt là thời gian đầu, tôi ở Mỹ nhưng ngày nào cũng tìm đọc tin tức trên mạng, chỉ mong sớm tuyên án, để Ngô Anh được yên tâm nhắm mắt. Sau đó thời gian bị kéo dài, tôi lại phải nghiên cứu đề tài, nên cũng ít quan tâm hơn, nhưng mỗi tuần đều lướt qua một lần xem có kết quả tuyên án hay chưa."
Trả lời xong câu hỏi này, Dương Ninh Thanh đưa tay lên xem đồng hồ.
Thấy vậy, tôi hỏi: "Anh phải vội đi à?"
"Xin lỗi, lát nữa tôi phải đi gặp khách hàng, chỉ còn khoảng mười phút nữa."
"Việc Ngô Anh bị hại, anh có nghĩ hung thủ là Tần Hiểu Mai không?" Văn Nhã lại hỏi.
"Chẳng lẽ lại không phải ư? Vụ án này không phải do phía cảnh sát các anh chị phụ trách sao? Tôi cũng đâu có thấy hiện trường vụ án, đương nhiên chỉ có thể tin vào cảnh sát thôi." Dương Ninh Thanh tỏ vẻ khó hiểu.
"Ý tôi muốn hỏi là, anh và Ngô Anh yêu nhau, Tần Hiểu Mai cũng không phải không biết, ngày thường cô ta có thể hiện sự thù hận Ngô Anh trước mặt anh không? Còn nữa, trong lòng anh, Tần Hiểu Mai có giống một kẻ gϊếŧ người không?"
"Hành vi gϊếŧ người đôi khi chỉ do cảm xúc nhất thời, trước lúc ra tay, có thể hung thủ còn đang cười nói với nạn nhân, chỉ một giây sau thôi đã cầm dao đâm vào đối phương rồi. Chẳng có ai vừa sinh ra đã giống một kẻ gϊếŧ người cả, yêu và hận thường cũng chỉ trong một chốc lát. Cô đừng tưởng tôi thư sinh thế này, nói không chừng một ngày nào đó tôi cũng trở thành kẻ gϊếŧ người cũng nên, như thế này này..." Vừa nói, Dương Ninh Thanh vừa nhặt một chiếc tăm, cắm vào miếng đồ ăn trong đĩa điểm tâm trên bàn, rồi đưa vào miệng ăn.
"Ha ha, Dương tiên sinh quả là biết đùa." Văn Nhã nháp một ngụm cà phê, nói.
"Con người sống ở đời chỉ được vài chục năm, bao ngọt bùi cay đắng, vui buồn rồi hợp tan, bất kể tiền nhiều hay ít, địa vị cao hay thấp, cuối cùng chỉ còn lại một nắm đất vàng mà thôi. Đấy chẳng phải một trò đùa của ông trời hay sao?" Dương Ninh Thanh cầm giấy lau miệng, nói một cách bình thản.
"Dương tiên sinh nhìn nhận quả là thấu đáo." Văn Nhã tán dương.
Tôi không có hứng nghe Dương Ninh Thanh giảng đạo làm người, bèn hỏi tiếp: "Tần Hiểu Mai chết rồi, anh có biết không?"
"Đương nhiên là biết, hai năm trước, vụ án nữ sinh gϊếŧ bạn cùng phòng gây bao nhiêu ồn ào, giờ hung thủ bị xử tử hình, báo đài khắp thành phố đều đưa tin mà."
"Sau khi cô ta chết, thi thể được gia đình đưa về, đặt ở linh đường, anh có đến viếng không?" Tôi hỏi tiếp.
"Mặc dù bấy giờ tôi không hận cô ta, nhưng cũng không đời nào đi viếng. Nếu không, tôi phải đối diện thế nào với Ngô Anh đã khuất đấy?" Dương Ninh Thanh lại nhìn đồng hồ.
"Buổi tối hôm Ngô Anh chết, anh ở phòng nào của khách sạn, số phòng là bao nhiêu?" Văn Nhã đặt cốc xuồng, lạnh lùng đặt câu hỏi.
Văn Nhã nói dứt lời, Dương Ninh Thanh đang nhìn đồng hồ bỗng ngẩng lên, nhìn chằm chằm Văn Nhã, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ: "Cảnh sát Văn, ý cô là gì?"
Cho dù là người nho nhã như Dương Ninh Thanh, khi bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án mạng, cũng theo bản năng lộ rõ vẻ khó chịu.
"Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn tìm hiểu kĩ hơn về sự việc hồi đó, không có ý gì khác. Hơn nữa, hai năm trước đã có cảnh sát đến khách sạn chỗ anh ở lấy đoạn băng ghi hình ở hành lang, chứng minh lúc xảy ra vụ việc anh luôn ở trong khách sạn rồi, tôi sao có thể nghi ngờ anh được." Văn Nhã cười, nói.
"Năm đó Ngô Anh mất rồi, giờ hung thủ Tần Hiểu Mai cũng chết rồi, tôi không hiểu các anh chị còn đến hỏi những chuyện này làm gì?" Dương Ninh Thanh nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Không giấu gì anh, từ những tình tiết chúng tôi nắm bắt được, rất có thể vụ Tần Hiểu Mai là một vụ án oan, giờ cô ta đã chết, có người đang giúp cô ta báo thù. Gần đây Đặng Tư đã bị uy hiếp. Năm đó anh cũng là một nhân chứng cung cấp rất nhiều lời khai bất lợi cho Tần Hiểu Mai, nên có khả năng sẽ bị liệt vào danh sách đối tượng bị báo thù. Hôm nay chúng tôi tìm anh, là muốn tìm kiếm một số manh mối, phá án nhanh chóng cũng là một cách bảo vệ anh."
Những lời này khiến tôi giật mình, vụ án "ma quỷ báo thù" vẫn luôn là cơ mật nội bộ, tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, Văn Nhã không những kể tình tiết vụ án cho Dương Ninh Thanh, còn nói Tần Hiểu Mai bị oan, việc này mà bị giới truyền thông biết được, chỉ e hệ thống công an thành phố M sẽ vấp phải sự nghi ngờ lớn từ phía bên ngoài thôi.
Nếu vụ án này đúng là án oan thì đã đành, nhưng hiện giờ tình tiết vụ án chưa rõ ràng, một khi bị những kẻ có dã tâm khác tung tin khắp nơi, chỉ sợ đến cả độ tin tưởng với chính phủ cũng giảm sút.
Quả đúng