Anh Điên lại châm một điếu thuốc: "Kể từ khi bắt đầu nhé! Buổi tối Hồ Viễn chết, đội chúng ta đều đã ngủ rồi, Thần Côn mới ra ngoài nhận điện thoại."
"Muộn thế rồi còn ai gọi điện cho anh ta nữa ạ?"
"Lúc về phòng trực chiến, mọi người đều vào giấc rất nhanh, chỉ mình tôi mãi nghĩ về chuyện vụ án nên không ngủ được. Một lát sau, tôi thấy có bóng người thoáng qua, mở mắt ra thì thấy người đó đang mở cửa. Dù cố gắng thao tác rất nhẹ, nhưng vì cánh cửa quá cũ nên vẫn phát ra tiếng "két! két!"
Tôi nhất thời tò mò, ngồi dậy quan sát, phát hiện giường Thần Côn không có người.
Tôi đi ra phía cửa sổ. Thần Côn sau khi ra khỏi phòng trực chiến thì rón rén chạy ra một góc sân, vốn dĩ ở đó rất tối, nhưng thấy một bên tai cậu ta có ánh sáng, tôi đoán ngày cậu ta đang nghe điện thoại."
"Lúc đó anh đã nghi ngờ rồi ạ?"
"Không, lúc đó tôi chỉ thấy tò mò, không thể cho rằng chuyện này có liên quan gì đến vụ án. Mãi đến tận tôi ngày hôm sau, khi cậu nhận được bưu phẩm đầu tiên..."
"Thần Côn chắc không thể dùng chữ của mình đi viết mấy câu đó chứ..."
"Đương nhiên không phải bút tích của cậu ta rồi, cậu không nhận ra thể chữ lệ đó sao? Bình thường có ai tự nhiên lại viết bằng chữ lệ không?" Nói đoạn, anh Điên chỉ dòng chữ trên nửa trang giấy kia.
Tôi chẳng nghiên cứu về thư pháp bao giờ, chỉ biết chữ khải và chữ hành thôi, xem ra Thần Côn cố ý dùng chữ lệ để giấu đi bút tích hàng ngày của mình.
Anh Điên kể, trong một buổi học chính trị, anh ấy vô tình nhìn thấy Thần Côn viết lên sổ ghi chép câu Làm điều chính nghĩa bằng chữ lệ, đến khi thấy mấy dòng chữ Điều tra án oan, lấy mạng bồi hoàn trong bưu phẩm đó, thì mới nhận ra.
Nếu chữ lệ đã là một dạng thư pháp, thì người biết viết chắc sẽ rất nhiều chứ? Nhưng tôi hiểu anh Điên cũng không phải người vội vã, nên đợi anh ấy nói tiếp.
Anh Điên lặng lẽ tìm cuốn sổ ghi chép của Thần Côn, lật đến trang đó. Trước vế làm điều nhân nghĩa có mấy chữ Lấy pháp ác ma.
Để không khiến Thần Côn nghi ngờ, anh Điên xé thẳng cả tờ giấy đem nhờ chuyên gia giám định bút tích, kết quả là: Độ tương đồng nét chữ trên hai tờ giấy là chín mươi phần trăm.
Kể cả như thế, anh Điên cũng không dám ra quyết định quá vội vàng, bèn xé bỏ phần phía trên có bút tích của Thần Côn đi, sau đó cất giấu trong ngăn bàn.
Tối hôm tôi đưa tờ giấy ghi "lời tiên tri chết chóc" đầu tiên đến, chỉ thấy anh Điên đăm chiêu nhìn, còn Thần Côn lại cố tình hướng sự chú ý của chúng tôi vào vết máu trên chiếc xe mô hình. Thì ra trong lòng hai người đều đã có suy tính riêng cả.
Vì có sự nghi ngờ, anh Điên bắt đầu lẳng lặng điều tra Thần Côn, đầu tiên là cuộc điện thoại trong buổi tối xảy ra tai nạn.
Sau khi điều tra, anh biết người Thần Côn nói chuyện điện thoại là một người cung cấp manh mối, bèn lập tức gọi điện nhưng không được. Mãi cho tới chiều ngày thứ hai sau khi Tăng Đại Chí chết, anh Điên mới tìm hiểu ra một điều quan trọng: trong buổi tối xảy ra vụ tai nạn xe, Thần Côn từng bảo người này đến thị trấn đón một chàng trai, sau đó mọi thứ đều nghe theo sắp đặt của chàng trai này.
"Người anh ta đón là Tần Dương?" Tôi lập tức hiểu ra, trước đó mẹ Tần Dương nói trước cửa nhà họ ban đêm thường rất ít xe cộ qua lại, nhưng đúng buổi tối xảy ra vụ án Hồ Viễn, Tần Dương lại dễ dàng gọi được xe, và lái xe còn không hề nghi ngờ hàng loạt hành động phía sau của cậu ta. Thì ra là như thế!
"Đúng vậy, từ thời gian, địa điểm đến đặc điểm nhận dạng, thì đó chính là Tần Dương. Sau này người cung cấp manh mối gọi điện cho Thần Côn, là để thông báo anh ta đã làm xong các việc được giao và trở về nhà rồi."
Những lời của người cung cấp manh mối đã để lộ danh tính của tên "Tiểu quỷ", đủ để chứng minh Thần Côn có liên quan đến vụ án này, nhưng "Tiểu quỷ" chỉ thực hiện việc trộm xác, không có liên quan trực tiếp gì đến vụ mưu sát, nên anh Điên không làm lớn chuyện mà chỉ lặng lẽ quan sát thêm.
Cũng chính buổi chiều hôm đó, tôi và Văn Nhã điều tra ra vấn đề ở Tần Dương, khi chúng tôi gọi điện thông báo, thực ra anh Điên đã biết trước rồi, nên lập tức đồng ý cho bắt Tần Dương.
Tôi và Văn Nhã trở về văn phòng anh Điên, anh ấy lấy bức ảnh "Tiểu quỷ" từ chỗ tôi, thứ nhất là để xác nhận lại lần nữa về bút tích, thứ hai là muốn bảo quản chứng cứ này một cách tốt nhất.
Giờ nghĩ lại, hôm thẩm vấn Tần Dương, anh Điên cố ý đưa Thần Côn về, thì ra là vì muốn thám thính phản ứng của Thần Côn.
Nhưng thái độ của anh Điên đã khiến Thần Côn cảnh giác. Vì muốn loại trừ hiềm nghi, Thần Côn đã cùng Dương Ninh Thanh diễn màn kịch đó, lại chính mình làm nạn nhân thứ ba.
"Hai vụ án trước đó, hung thủ gϊếŧ người đều rất mau lẹ và sạch sẽ, nạn nhân nắm chắc cái chết, nhưng đến lượt Thần Côn lại dùng phương thức rất chậm rãi. Lúc đó tôi đã đoán ra đây nhất định là khổ nhục kế của cậu ta, định đợi Thần Côn tỉnh lại sẽ tiếp tục dò la xem sao."
"Sau đó thế nào?" Tôi hỏi.
"Thực ra tôi không hề quen Trưởng ban Quản lý phương tiện giao thông Tử Châu, tối hôm đó, sau khi nhận được điện thoại của Đồn Cảnh sát Thành Sương, tôi lập tức nghĩ ra việc có người trong nội bộ đã tự ý sửa số điện thoại chủ xe. Tôi liên hệ thẳng đến lãnh đạo của Chi đội Cảnh sát giao thông, được biết là do một cảnh sát của họ đã sửa, mà người này được Thần Côn nhờ vả..."
"Số điện thoại do Thần Côn sửa? Chỉ cần tra tìm một chút, thì anh ta sẽ lộ diện ngày mà..." Tôi chen vào, vì cách làm này quá nguy hiểm.
"Họ không còn thời gian nữa, ngày thứ ba sau khi Tần Hiểu Mai chết đến lượt Tổ chúng ta trực ban, đợi lần trực ban tiếp theo của chúng ta thì phải bốn ngày nữa, lúc đó Tần Hiểu Mai đã bị mang đi hỏa táng rồi."
"Vì sao cứ phải đợi đến khi Tổ chúng ta trực ban?"
"Khi Tổ chúng ta điều tra vụ này, Thần Côn mới có thể yểm trợ cho Dương Ninh Thanh. Nếu thay bằng người khác, thì sau khi xác nhận thân phận người lái xe và liên hệ chủ xe, họ sẽ rất dễ bị phát hiện."
Tôi gật đầu, xem ra lúc Thần Côn ghi chép lời khai của lái xe đã cố ý không xác nhận lại danh tính hắn ta, nhằm mục đích làm mất dần manh mối.
Anh Điên nói tiếp: "Tôi có thể nói dối ngay trước mặt Thần Côn, nhưng không lật tẩy cậu ta, là vì muốn cậu ra hiểu rằng, tôi đã biết hết mọi việc, hi vọng cậu ta sẽ chủ động trình bày với tôi. Sau khi cậu, Văn Nhã và Lý Quang Minh đi khỏi, tôi đã lật bài ngửa với cậu ra rồi, đồng thời cãi nhau một trận."
Chẳng trách lúc Văn Nhã gọi điện cho anh Điên, có nói hình như anh vừa cãi nhau.
"Thần Côn khai hết tất cả sao?" Tôi cau mày.
"Phải, nhưng thực tế, cậu ta cũng không thể đợi thêm được nữa." Anh Điên gật đầu.
"Không chờ thêm được nữa là ý gì ạ?"
"Vì các cậu đã nghi ngờ người lái xe, lại cộng thêm việc điều tra Dương Ninh Thanh, rất nhanh chóng có thể phát hiện ra quan hệ giữa hai người họ, cho nên Thần Côn đành chủ động nói cho chúng ta biết việc lái xe và Dương Ninh Thanh rất giống nhau, mục đích của cậu ta là loại bỏ sự nghi ngờ với mình."
Anh Điên sau đó kể cho tôi chi tiết lời khai của Thần Côn.
Đầu tiên là vụ án Hồ Viễn.
Thần Côn đợi trên con đường Hồ Viễn chắc chắn đi ngang qua, giả vờ như tình cờ gặp, lên xe của Hồ Viễn, rồi vào lúc chín giờ năm mươi, lấy cớ điện thoại hết pin mượn điện thoại của Hồ Viễn. Sau khi tạo lịch sử trò chuyện rồi xóa đi, anh xuống xe, trở về Đội.
Chiếc xe việt dã là do Dương Ninh Thanh vừa mua hôm đó, rồi lấy trộm biển số xe gắn vào, ẩn náu ở trên đường bên ngoài thành phố, đợi Hồ Viễn xuất hiện thì bật đèn cứu hộ, lấy lý do cần giúp đỡ để chặn Hồ Viễn lại, rồi thừa cơ đánh ngất Hồ Viễn, đồng thời ngụy tạo hiện trường tai nạn xe.
Lúc đó chiếc Jetta đỗ ở trước mặt chiếc xe việt dã, đầu xe cùng một hướng. Sau khi chiếc Jetta khởi động xong, Dương Ninh Thanh nhanh chóng lên chiếc xe việt dã, tăng tốc lái đi một đoạn xa rồi quay đầu lại, đâm vào chiếc Jetta.
Cấu tạo của tòa nhà pháp y và Đại đội Cảnh sát hình sự, và cả thứ tự trực ban, số người trực của chúng ta, đương nhiên cũng là do Thần Côn tiết lộ cho Dương Ninh Thanh, để Tần Dương có thể trộm xác Tần Hiểu Mai một cách thuận lợi.
Sau đó là vụ án Tăng Đại Chí.
Người dùng bữa tối cùng Tăng Đại Chí chính là Thần Côn, nhưng Thần Côn thì không uống, mà chỉ ngồi chuốc rượu.
Tăng Đại Chí nát rượu, Thần Côn mang hai bình Mao Đài đến, khiến Tăng Đại Chí sáng cả mắt, một lúc đã uống hết hai bình rượu, say đến bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, Thần Côn đi ra, giả vờ đang theo dõi Tăng Đại Chí, Dương Ninh Thanh thừa cơ vào phòng, dựng lên việc Tăng Đại Chí nhảy lầu, và để lại dấu chân của "Tiểu quỷ", cố tình gây hoang mang.
Trong thời gian này, Thần Côn cố ý không ngừng nói với tôi về các hình ảnh trong điện thoại của Hồ Viễn nhằm thu hút sự chú ý của tôi, để Dương Ninh Thanh có cơ hội vào và thoát khỏi khu nhà.
Dương Ninh Thanh vắt người Tăng Đại Chí qua lan can cửa sổ, phần nằm bên ngoài nhiều hơn một chút, như thế cơ thể Tăng Đại Chí sẽ từ từ tuột xuống, do đó trên cửa sổ mới để lại sợi vải. Khi bảo vệ phát hiện Tăng Đại Chí nhảy lầu, Dương Ninh Thanh đã rời khỏi đó rồi.
Sau khi rời khỏi hiện trường vụ án Tăng Đại Chí,