Phân tích hiện trường vụ án giết người phân xác "10.28"
Tóm tắt vụ án:
Khoảng 7h25 ngày 28/10/1992, từ chỗ giao nhau giữa phố Đông Giang và đường Diên Biên đi về phía đông 200m, ngay chính giữa đường vành đai xanh phát hiện túi nilon đen đựng đùi phải cơ thể người (ký hiệu số 1, bên dưới giống vậy). Khoảng 8h30 sáng 28/10, từ cổng chính vườn hoa Thành Kiện đi về phía đông 150m, trong đám cỏ gần đó phát hiện túi nilon đen bên trong là phần thân của phụ nữ (số 2). Cùng ngày khoảng 10h50, tại thùng rác (đường phía đông) chỗ giao nhau giữa phố Nam Kinh Bắc và cầu Tứ Thông phát hiện túi nilon đen bên trong là phần đầu (số 3) và bị hai tay trái phải bị phân làm 4 đoạn (số 4). Khoảng 15h20 chiều cùng ngày, trong khe nước sông Nam Vận phát hiện túi nilon đen bên trong là đùi trái của cơ thể người (số 5). 9h10 sáng ngày 29/10, công nhân công viên Bắc Hồ phát hiện túi nilon đen đựng cẳng phải (số 6) và cẳng trái (số 7).
..
Khám nghiệm hiện trường:
..
Tay cầm của túi nilon đen được buộc chặt thành hình chữ thập, và dùng băng keo quấn lại. Trong túi ngoài chút máu ra, không còn gì khác. Trên túi không in chữ. Trên túi nilon và băng keo đều không lấy được dấu vân tay.
..
Nguyên nhân tử vong:
Theo khám nghiệm, nạn nhân là do ngạt cơ học dẫn tới tử vong.
..
Vật gây thương tích:
Căn cứ khám nghiệm của pháp y, chỗ các mép cắt không dứt khoát, có nhiều mấu da thịt, khoang vết thương không thấy cầu nối tổ chức, ở chỗ hở của vết thương có thể thấy dấu dao cứa, không thấy phản ứng sống, phù hợp với việc dùng hung khí sắc nhọn để cắt rời thi thể sau khi chết
..
Đỗ Thành quay đầu nhìn, lấy xuống tập hồ sơ này từ trên kệ sắt, trên đó đều là những tài liệu của những vụ án chưa kết thúc, nói cách khác, những vụ án này chưa được phá.
Đỗ Thành bỏ tập hồ sơ được đựng trong bìa giấy da bò xuống, đưa tay lấy hộp thuốc. Ngón tay dính đầy bụi và mặt bàn sáng bóng ma sát nhau, phát ra tiếng loạt soạt khe khẽ.
Ông lau tay qua loa lên người, châm một điếu thuốc. Nữ nhân viên quản lý trẻ tuổi của phòng hồ sơ ho một tiếng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi mở cửa sổ.
Gió lạnh thổi vào, hồ sơ bày trên bàn bị gió thổi kêu loạt soạt. Nữ nhân viên quản lý khẽ rùng mình một cái. Đỗ Thành thấy vậy, vội dập thuốc đi, liên tục nói xin lỗi rồi rời khỏi phòng hồ sơ.
Tới lối hành lang, Đỗ Thành suy nghĩ một lúc, lại đi vào phòng làm việc của đội cảnh sát hình sự.
Trương Chấn Lương đang ngồi trước bàn làm việc ăn mì gói, thấy Đỗ Thành vào, không kịp đứng dậy chào: "Sư phụ thầy tới khi nào, ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa." Đỗ Thành ném chiếc túi lên bàn "Làm cho ta một gói."
"Sao có thể để thầy ăn cái này được." Trương Chấn Lương cầm áo khoác lên, "Đi, thầy trò chúng ta đi ăn cái gì ngon hơn đi."
"Không cần không cần." Đỗ Thành đặt mông ngồi xuống ghế, lại lấy điếu thuốc đó châm hút "Mì ăn liền được rồi, tìm cậu nói chút chuyện."
10 phút sau, hai người đàn ông, một già một trẻ ngồi trước bàn, đầu chụm vào nhau, ăn ngấu nghiến mì ăn liền nóng hổi. Ăn xong, Trương Chấn Lương dọn dẹp hộp mì, Đỗ Thành lấy hộp thuốc trong túi ra, lấy thuốc uống vào chung với nước. Trương Chấn Lương im lặng nhìn ông, rồi lại rót một ly nước ấm khác để trước mặt Đỗ Thành.
"Tới cục tìm hồ sơ sao?"
"Ừm" Đỗ Thành để hồ sơ lên cái bàn giữa hai người, "Làm thế nào cậu phát hiện ra vụ án này?"
"Thầy vẫn luôn cảm thấy năm đó đã bắt nhầm người, con liền nghĩ, nếu hung thủ thật sự chưa sa lưới, vậy hắn có lẽ sẽ gây án nữa." Trương Chấn Lương chỉ xuống hồ sơ, "Kết quả là để con phát hiện ra cái này."
Đỗ Thành nhìn anh: "Cậu nghĩ thế nào?"
"Thầy thôi đi! Lần này con không nói trước đâu." Trương Chấn Lương ngả người ra sau ghế "Thầy nói trước."
Đỗ Thành cười cười: "Vụ án này và vụ án cưỡng hiếp giết người hàng loạt của năm 1990, đích thực rất giống."
Cưỡng hiếp, bóp chết, dùng vật sắc cắt rời cơ thể. Tay cầm của túi nilon đen được buộc chặt thành hình chữ thập, băng keo trong suốt. Vứt xác khắp nơi. Không lấy được dấu vân tay hay dấu vết gì khác.
Những thủ pháp này đều giống vụ án cưỡng hiếp giết người của hai năm trước. Nhưng trong lòng Đỗ Thành vẫn có nghi vấn.
"Giống?" Trương Chấn Lương gõ gõ tập hồ sơ "Há chỉ là giống thôi sao, chuyện này mẹ kiếp đó chính là hung thủ."
Đỗ Thành im lặng, châm một điếu thuốc, như đang suy tư nhìn bìa hồ sơ.
"Nếu thầy cảm thấy được, con sẽ xin cục điều tra lại vụ này." Trương Chấn Lương thấp giọng nói, "Con không sợ đắc tội với ai cả, cục trưởng Đoàn cũng không cần thiết phải phản đối, dù sao đám cảnh sát trước đều đã nghỉ hưu rồi, cứ cho là mất thể diện, cũng không phải là mất thể diện của ông ấy."
Đỗ Thành lắc đầu: "Vẫn có nghi điểm."
"Nghi điểm?"
"Thứ nhất, nếu cậu là hung thủ, đã có dê thế mạng, cậu còn mạo hiểm phạm tội nữa không?"
"Hắn là một tên điên a!" Trương Chấn Lương trừng to mắt "Điên quá mức, hắn không khống chế được bản thân, ra tay lần nữa, điều này rất bình thường."
"Nếu suy đoán của cậu đúng, vậy thì từ đó đến nay đã 20 năm rồi, sao thành phố C lại không xảy ra vụ án tương tự như thế nữa?" Đỗ Thành đưa hai ngón tay ra "Đây là điểm nghi vấn thứ 2."
Trương Chấn Lương nghẹn lời, ngây ngốc nhìn Đỗ Thành, nửa buổi trời, thốt ra vài từ "Có nghi vấn thứ 3 không?"
"Có" Đỗ Thành mở tập hồ sơ ra, chỉ vào một trang nào đó "Cậu nhìn chỗ này."
Trương Chấn Lương theo phản xạ nhìn xuống, miệng đọc thành tiếng: "Mép cắt không dứt khoát, có nhiều mấu da thịt.."
"Điều này nói lên gì?"
Trương Chấn Lương không trả lời, châm một điếu thuốc, biểu tình trở nên nặng nề.
"Thủ pháp cắt rời cơ thể không điêu luyện."
"Đây là nghi vấn thứ 3." Đỗ Thành gấp hồ sơ lại "23 năm trước, hung thủ sau lần thứ 4 gây án, mép cắt đã gọn gàng, mặt cắt ngay ngắn, tên khốn đó đã thành thạo trong việc cắt rời cơ thể, lẽ nào kỹ thuật giảm sút?"
Trương Chấn Lương suy nghĩ một hồi, đột nhiên run rẩy.
"Sư phụ," anh ngẩng đầu, sắc mặt đã trắng bệch "Ý của thầy là?"
Đỗ Thành dựa người ra sau ghế, ý vị sâu xa nhìn Trương Chấn Lương.
Lạc Thiếu Hoa ngoan ngoãn ở nhà với vợ con trải qua kỳ nghỉ tết. Điều này khiến quan hệ của ông và Lạc Oánh được cải thiện rõ rệt. Con gái không còn đặc biệt để ý tới hành tung của ông, sáng mùng 8 tháng giêng kỳ nghỉ kết thúc, Lạc Oánh thậm chí còn trả chìa khóa xe lại cho ông.
Lạc Thiếu Hoa đang giúp cháu ngoại Hướng Xuân Huy bóc vỏ trứng gà, nhìn thấy chìa khóa xe để trên bàn, liền ngẩng đầu nhìn Lạc Oánh.
"Hôm nay con không lái xe sao?"
"Không lái nữa, không có chỗ để." Lạc Oánh cụp mắt xuống, "Nếu ba muốn ra ngoài thì cứ lái xe đi."
Nói xong, cô liền xách túi lên, tới phòng khách thay giày. Vừa ra cửa, lại quay lại, để một tờ báo ném lên tủ giày.
"Ba, báo hôm nay."
Lạc Thiếu Hoa trả lời một tiếng, bỏ quả trứng đang bóc được một nửa xuống, đứng dậy tới tủ giày, lật báo ra xem.
Lạc Oánh nhìn bộ dạng tập trung của ông, cảm thấy vừa khó hiểu vừa buồn cười, liền trách ông: "Lão đầu này, còn quan tâm quốc gia đại sự gớm."
Lạc Thiếu Hoa không thèm để ý tới cô. Lạc Oánh bĩu môi với ông, đóng cửa đi làm.
Đứng xem hết tiêu đề, Lạc Thiếu Hoa lại lật tới cuối trang xem phần tin tức, lướt qua một lượt, chắc chắn không có tin tức mình cần, ông gấp tờ báo lại, quay về bàn ăn.
Đây là thói quen gần đây của ông, mỗi sáng việc đầu tiên là đi kiểm tra xem báo buổi sáng có đưa tới trước nhà hay không. Lạc Oánh cảm thấy kỳ lạ, hỏi qua mấy lần, đều bị ông lấp liếm cho qua. Kim Phụng vẫn luôn không nói gì, chỉ là lúc Lạc Thiếu Hoa xem báo bà thường để ý sắc mặt ông.
Sau bữa sáng, Lạc Thiếu Hoa rửa bát đũa xong, giúp Kim Phụng uống thuốc, lại giục cháu ngoại đi làm bài tập nghỉ đông. Ông xem tivi một lúc, đi loanh quanh phòng khách mấy bận, sau cùng tới sân thượng hút thuốc.
Không khí mát lạnh, tuy vẫn còn thoang thoảng mùi khói lưu huỳnh sau khi đốt pháo, nhưng không khí ngày tết đã không còn. Sau giây phút vui mừng ngắn ngủi, thành phố này lại hồi phục dáng vẻ bận rộn, lo âu. Cuộc sống lại lần nữa bày ra vẻ mặt lạnh lùng của nó, như tiết trời rét lạnh này, xuân ấm hoa nở, vẫn là chuyện ngoài tầm với.
Con đường dưới lầu sau khi trải qua mấy ngày vắng vẻ, lại lần nữa trở nên náo nhiệt, thậm chí càng thêm tắt nghẽn. Lạc Thiếu Hoa nhìn dòng xe xếp hàng dài đang chậm rãi di chuyển, bên tai là tiếng còi inh ỏi, ngày càng bực dọc.
Ông đóng cửa sổ, tính quay lại phòng khách, vừa xoay người, lại nhìn thấy Kim Phụng đang ngồi trên ghế bên khung cửa nhìn mình.
Lạc Thiếu Hoa giật mình: "Sao bà ra đây? Gió lớn như vậy, bị cảm phải làm sao?" ông bước nhanh tới trước, ôm lấy vai Kim Phụng, đưa bà về lại phòng khách. Dìu bà ngồi xuống sô pha, Lạc Thiếu Hoa muốn lại vào phòng ngủ lấy tấm thảm, nhưng bị Kim Phụng níu lại.
"Thiếu Hoa." Kim Phụng nhìn căn phòng đang đóng chặt ở phía bắc, chắc chắn cháu ngoại không nghe thấy "Chúng ta nói chuyện đi."
Lạc Thiếu Hoa bỗng chốc cứng đờ, vài giây sau, vẫn ngoan ngoãn ngồi đối diện bà.
Hai vợ chồng ngồi với nhau, nhất thời không biết nói gì, sau cùng, vẫn là Kim Phụng phá vỡ sự yên lặng này trước.
"Hai chúng ta sống với nhau 37 năm rồi?"
"Ừm, năm 77 kết hôn."
"Đúng vậy, Lạc Oánh 36 tuổi rồi." Kim Phụng cười cười "Huy Huy cũng 11 tuổi rồi."
"Chớp mắt cái 12 tuổi." Lạc Thiếu Hoa bất giác cũng cười, quay đầu nhìn sang căn phòng ngủ phía bắc "Sau tháng 4."
"Ừm. Nhiều năm như vậy, ông bận rộn công việc, nhưng vẫn chăm sóc hai mẹ con chu đáo." Kim Phụng đưa tay ra, sờ lên đầu gối Lạc Thiếu Hoa "Tôi sức khỏe không tốt, liên lụy ông rồi."
"Vợ chồng với nhau, nói những chuyện này làm gì?"
"Thật ra, tôi biết trong lòng ông có tâm sự. Đừng lo lắng, tôi và Lạc Oánh có thể tự chăm sóc tốt cho mình, cũng có thể chăm sóc tốt cho Huy Huy. Tôi đã liên lụy ông nhiều năm như vậy.."
"Bà nói gì vậy?" Lạc Thiếu Hoa ngẩng phắt đầu lên, ý thức được trong lời nói của Kim Phụng còn có ý khác, "Bà hiểu lầm rồi.."
"Là ông hiểu lầm rồi." vẻ mặt Kim Phụng bình tĩnh "Tôi hiểu ông, thời gian trước ông bận rộn, chắc chắn không phải là chuyện vớ vẩn."
Đột nhiên, khóe miệng Kim Phụng lộ ra nụ cười xinh đẹp.
"Lão đầu bê bối như ông, ngoài tôi ra còn ai có thể để mắt tới chứ."
Lạc Thiếu Hoa ngây ra một lúc, sau đó