"Hắn ta đến cả cái này cũng học được?"
Đỗ Thành bỏ ly nước vừa để tới miệng xuống, kinh ngạc nhìn Trương Chấn Lương.
"Máy ATM, máy tính, điện thoại, lên mạng đều học được hết." Trương Chấn Lương gấp sổ ghi chép lại, dựa vào ghế "Năng lực học tập của tên khốn này cũng mẹ kiếp quá mạnh rồi."
Đỗ Thành ngẫm nghĩ: "Quan hệ xã hội thì sao?"
"Về cơ bản có thể nói cấm cung trong nhà." Trương Chấn Lương chỉ thuốc trên bàn, "Thầy uống thuốc trước đã, ngoài lúc đi mua sắm, cơ bản không ra khỏi nhà. Nhưng hình như hắn đã tìm được công việc ở một công ty phiên dịch."
Đỗ Thành gật đầu, cầm thuốc lên, uống nước vào, nuốt xuống, sau đó cầm nửa ly nước còn lại suy tư một hồi.
"Chấn Lương, với kỹ thuật hiện tại, có thể thu thập đủ chứng cứ hơn không?"
"Thầy thật sự cảm thấy Lâm Quốc Đông chính là hung thủ?" Trương Chấn Lương cầm lấy ly nước trong tay Đỗ Thành, rót tiếp nước nóng vào.
"Cậu cảm thấy thế nào?"
"Con cũng cảm thấy có tới 8, 9 phần là hắn." Trương Chấn Lương thở dài "Theo tình hình điều tra bên ngoài của thầy, động cơ gì đó đều phù hợp. Vả lại, hôm đó trong cục thầy cãi nhau với Mã Kiện, từ phản ứng của ông ta, nếu trong lòng không có quỷ, Mã Kiện có dễ dàng chịu thua vậy không."
"Bây giờ đau đầu nhất, chính là chứng cứ."
"Khó." Trương Chấn Lương bĩu môi, "Vật chứng năm đó vẫn còn lưu giữ, tiếc là không có gì liên quan tới hắn ta."
"Đúng vậy, thứ cần điều tra còn rất nhiều." Đỗ Thành nhìn chằm chằm ly nước trong tay "Xe hắn từng dùng, địa điểm cưỡng hiếp phân xác, hung khí.."
"Xe và Hung khí đều không thể đầy đủ nữa." Trương Chấn Lương ngữ khí bất lực, "Con từng điều tra, trước lúc Lâm Quốc Đông vào viện đều chưa từng mua xe. Nếu lúc gây án hắn sử dụng xe thuê, không thể nào còn để lại dấu vết trên đó. Còn về hung khí, thì không cần nói, khả năng tìm thấy tựa hồ bằng với con số 0."
"Nhà của hắn thì sao?"
"Cái này con cũng nghĩ qua. Từ năm 1990 đến năm 1992, mẹ Lâm Quốc Đông và một người họ Đường có quan hệ mật thiết, xem như nửa sống chung, chỉ thi thoảng mới về nhà. Cho nên, trong thời gian đó, Lâm Quốc Đông sống một mình."
"Vậy hiện trường cưỡng hiếp, giết người, phân xác rất có thể là ở nhà hắn." mắt Đỗ Thành sáng lên, sau đó lại tối xuống "Hơn 20 năm rồi, cứ cho hắn chưa từng sửa nhà thì cũng không thể tìm được gì nữa."
"Đúng vậy." Trương Chấn Lương ủ rủ đáp.
"Mẹ kiếp!" Đỗ Thành đột nhiên giận dữ bước xuống giường, "Lạc Thiếu Hoa chắc chắn biết được chân tướng!"
"Nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không nói cho thầy biết." Trương Chấn Lương ngẫm nghĩ, "Lạc Thiếu Hoa năm đó chắc chắn tra ra Lâm Quốc Đông là hung thủ, nhưng bắt hắn, sau đó mình và Mã Kiện đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm án sai. Cho nên ông ta chọn cách đưa Lâm Quốc Đông vào bệnh viện tâm thần. Nếu chuyện này bại lộ, dù đã qua thời hiệu truy tố của pháp luật, thì nửa đời sau của ông ta cũng đừng mong ngẩng đầu làm người được nữa."
"Nhưng ông ta đã đem chuyện này nói cho Mã Kiện biết, Mã Kiện lại đi điều tra tư liệu của Lâm Quốc Đông." Đỗ Thành cúi đầu, nhìn xuống chân mình, "Hai thằng cha này có lẽ bắt đầu có hành động với hắn ta rồi."
"Vả lại chắc chắn sẽ không thông qua thủ đoạn đứng đắn." Trương Chấn Lương tiếp lời ông "Bọn họ đều đã về hưu rồi. Vả lại, nếu đưa ra ngoài sáng, làm không khéo còn khiến mình bị kéo vào, về điểm này, hoàn cảnh của họ còn bị động hơn cả chúng ta."
Nói xong, Trương Chấn Lương nhìn quanh rồi ghé sát người Đỗ Thành, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, thầy nói, tên Lâm Quốc Đông đó còn giết người không?"
Đỗ Thành không trả lời ngay. Nhìn biểu hiện trước mắt của Lâm Quốc Đông, hắn ta đang tích cực thích nghi với cuộc sống mới sau khi xuất viện, vả lại hoàn toàn có thể tự nuôi sống mình, nhìn không ra dấu hiệu muốn phạm tội lại. Nhưng, một khi gặp thứ có thể kích thích đánh thức con ác quỷ trong hắn, ví dụ như nước hoa.. suy nghĩ của Đỗ Thành đột nhiên dừng lại, ông đột nhiên ý thức được dụng ý thật sự trong lời nói của Trương Chấn Lương.
"Ý cậu là?" Đỗ Thành quay đầu nhìn sang Trương Chấn Lương, đầu mày khẽ chau lại.
"Sư phụ, con biết thân là cảnh sát không nên nói như vậy, nhưng.." Trương Chấn Lương nhìn Đỗ Thành, biểu tình phức tạp, "Có lẽ đó mới là cơ hội duy nhất của chúng ta."
Lạc Thiếu Hoa tắt vòi sen, vừa dùng tay vuốt mái tóc ướt sũng, vừa nhìn khắp hồ tắm một lượt, vẫn không thấy bóng dáng Mã Kiện.
Ông thầm thấy kì lạ, thằng cha này giở trò gì nữa đây?
Sáng nay, một số điện thoại lạ gọi vào di động Kim Phụng. Sau khi bà nghe máy xong, đối phương lại muốn nói chuyện với Lạc Thiếu Hoa. Lạc Thiếu Hoa khó hiểu nghe điện thoại, mới phát hiện giọng nói quen thuộc của Mã Kiện. Sau đó, ông ta yêu cầu Lạc Thiếu Hoa tới phòng tắm này gặp mặt.
Lạc Thiếu Hoa về lại phòng nam, nhận lấy áo tắm nhân viên phục vụ đưa tới, chuẩn bị mở tủ thay đồ, gọi điện cho Mã Kiện. Vừa lấy chìa khóa trên cánh tay, ông liền phát hiện trên tủ đồ của mình có thêm một mẩu giấy nhỏ. Mở ra xem, bên trên là bút tích của Mã Kiện: Khu nghỉ ngơi, phòng tắm ngọc thạch.
Khu nghỉ ngơi có 4 phòng tắm ngọc thạch. Mỗi phòng đều có mấy người khách nằm ngang nằm dọc. Lạc Thiếu Hoa tìm một lượt, lúc đi tới phòng thứ 4, vẫn không thấy Mã Kiện đâu. Chính vào lúc ông muốn rời đi, một vị khách nằm cạnh cửa đột nhiên đưa chân khẽ gạt ông.
Lạc Thiếu Hoa loạng choạng, đang muốn phát tiết, liền thấy vị khách này gỡ khăn lông trên đầu xuống, gương mặt Mã Kiện lộ ra.
"Ông đây là.."
Mã Kiện nháy mắt với ông, ra hiệu ông đừng lên tiếng. Sau đó từ chiếc giường ngọc thạch bò dậy, đi thẳng tới một gian phòng nhỏ được ngăn cách trong phòng tắm.
Trong phòng tắm chừng 40 độ, còn nhiệt độ trong gian phòng nhỏ không một bóng người này thấp hơn nhiều. Lạc Thiếu Hoa toàn thân mồ hôi vừa bước vào, không nhịn được rùng mình một cái.
"Lão Mã ông đang làm cái quái gì thế?"
Mã Kiện cẩn thận đóng cửa lại, xoay người hỏi: "Có người theo dõi ông không?"
"Theo dõi tôi?" Lạc Thiếu Hoa có chút khó hiểu, "Ai theo dõi tôi?"
"Đương nhiên là người của mình rồi." Mã Kiện hừ một tiếng, "Ông sớm đã bị Đỗ Thành nhắm trúng rồi, còn chưa phát giác sao?"
"Đỗ Thành?" Lạc Thiếu Hoa chau mày, sau đó sắc mặt liền thay đổi, "Ông ấy đã biết rồi?"
"Ừm" Mã Kiện mặt tối sầm gật đầu "Ông ấy đã điều tra tới Lâm Quốc Đông rồi."
"ahihi!" Lạc Thiếu Hoa cầm khăn lông quật mạnh lên vách tường bằng gỗ "Tên này thật mẹ kiếp!"
Ông chống nạnh, đứng thở hổn hển, thấp giọng nói: "Vậy giờ làm thế nào?"
"Tình hình Đỗ Thành nắm được cũng không nhiều hơn chúng ta là mấy." Mã Kiện thở dài "Cứ cho là ông ta điều tra được Lâm Quốc Đông, thì tạm thời cũng sẽ không có hành động gì."
"Ông ta có tố cáo chúng ta không?"
"Không đâu." Mã Kiện cười lạnh một tiếng, lắc đầu, "Trừ phi ông ta có thể chứng minh Lâm Quốc Đông là hung thủ thật sự."
Lạc Thiếu Hoa ngẫm nghĩ, cảm thấy phán đoán của Mã Kiện cũng chuẩn xác. Truy cứu trách nhiệm của án sai năm đó, tiền đề là phải xác nhận được Lâm Quốc Đông có tội. Không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói của Đỗ Thành, thì sẽ không ai tin ông ta cả. Nhưng điều này cũng có nghĩa mỗi ngày của nửa đời sau đều phải đề cao cảnh giác. Trừ phi..
"Lão Mã." Lạc Thiếu Hoa chậm rãi mở miệng "Ông tới thăm Đỗ Thành chưa?"
"Chưa, chỉ nhờ Trương Chấn Lương gửi ông ta chút tiền qua đó. Nghe nói ông ấy.."
Mã Kiện đột nhiên xoay người nhìn Lạc Thiếu Hoa, đã ý thức được ý nghĩa trong lời nói của ông.
"Thiếu Hoa, mẹ kiếp ông muốn làm gì hả?" Mã Kiện vẻ mặt giận dữ, "Dù sao trước đây Thành cũng là anh em của chúng ta!"
"Không phải, tôi không phải mong ông ấy chết." Lạc Thiếu Hoa vội giải thích, "Tôi chỉ là.. aizz, tôi đã kéo ông xuống nước rồi, tôi không thể.."
"Đừng nói nữa!" Mã Kiện buồn bực xua tay "Dù Thành không còn nữa, thì đồ đệ của ông ấy Trương Chấn Lương khó mà đảm bảo cậu ta có điều tra tiếp hay không."
Lạc Thiếu Hoa bụm mặt, ngã ngồi xuống ghế, nửa buổi trời không nói gì. Lâu sau, ông thở dài, lắp bắp nói: "Lão Mã, hay là chúng ta giao chứng cứ ra, sổ ghi chép năm đó Lâm Quốc Đông mượn xe và cả tấm che nắng còn để trong nhà tôi. Tôi có hỏi qua, DNA có thể vẫn xét nghiệm ra được, giở chút thủ đoạn trên khẩu cung của hắn, chứng cứ có lẽ cũng đủ.."
"Mẹ kiếp ông điên rồi sao?" Mã Kiện trừng mắt, "Dù ông không phải ngồi tù, lẽ nào mặt mũi cũng không cần nữa sao? Chúng ta cả đời làm hình cảnh, ngoài danh dự ra, mẹ kiếp còn có cái gì nữa?"
"Vậy phải làm sao?" trong giọng nói Lạc Thiếu Hoa đã mang theo chút nghèn nghẹn, "Lẽ nào tôi phải nhìn Lâm Quốc Đông tiếp tục giết người? Lẽ nào mỗi ngày tôi đều phải nơm nớp lo sợ sự việc này bị lộ?"
"Đây chính là nguyên nhân hôm nay tôi tới tìm ông." Mã Kiện chợt hồi phục lại vẻ bình tĩnh, khóe miệng thậm chí mang theo nụ cười như có như không.
Lạc Thiếu Hoa sững sờ nhìn ông, ngây ngốc cả nửa ngày trời mới lắp bắp hỏi: "Ý ông là?"
"Phải giải quyết tên Lâm Quốc Đông, nếu không sớm muộn gì cũng sẻ xảy ra chuyện." Mã Kiện thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên bức người "Vả lại còn phải xử trước mặt Đỗ Thành."
Lạc Thiếu Hoa vẫn vẻ mặt ngơ ngác.
Mã Kiện lấy di động ra, mở kho hình, mở một tấm trong đó, đưa tới trước mặt Lạc Thiếu Hoa.
Trong hình là một cô gái, tầm ngoài 20, dáng vẻ ngọt ngào, thân hình đầy đặn, đang mua trà sữa trong một tiệm bán đồ uống.
Ngón tay Mã Kiện lướt trên màn hình, vẫn là hình ảnh cô gái.
Ở trạm xe buýt đợi xe.
Ngồi sau bàn làm việc chỉnh lý văn kiện.
Ở một quầy hàng trên phố mua kẹp tóc.
Xem tới tấm cuối cùng, mắt Lạc Thiếu Hoa phút chốc mở to, cô gái ngồi trong một quán lẩu, đang nói cười với người đàn ông đối diện. Người đàn ông đó chính là Lâm Quốc Đông.
"Cô ta là ai?"
"Cô gái này tên Trần Hiểu, làm bên tài vụ công ty phiên dịch nơi Lâm Quốc Đông làm việc." Mã Kiện cất di động "Tôi theo dõi cô ta mấy ngày nay, phát hiện quan hệ giữa cô ta và Lâm Quốc Đông tương đối thân mật. Vả lại Lâm Quốc Đông đã từng dẫn cô ta về nhà."
"Hai người họ đang hẹn hò?"
"Hẹn hò?" Mã Kiện nghe vậy phì cười "Lâm Quốc Đông không cách nào tạo quan hệ bình thường với nữ giới được. Ông có chú ý tới ánh mắt của hắn không?"
"Có gì sao?"
Mã Kiện ý vị sâu xa nhìn Lạc Thiếu Hoa: "Đó là bộ dạng dã thú đang rình mồi."
"Ý ông là, Lâm Quốc Đông có khả năng sẽ giết cô ta?" Lạc Thiếu Hoa ngữ khí do dự "Giống như đối với những phụ nữ kia?"
Mã Kiện cười, cụp mi mắt: "Đây chính là cơ hội để chúng ta giải quyết hắn."
"Nhưng mà.."
"Không có nhưng mà.. gì cả." Mã Kiện đột nhiên trở nên kiên định quả quyết, "Ông ở bên Lâm Quốc Đông đã bị bại lộ, tạm thời đừng ra mặt. Để tôi canh chừng hắn, hơn 20