Nghe tiếng gõ cửa 'đùng đùng', Kỉ Càn Khôn từ trong đống tư liệu vụ án ngẩng đầu lên, hướng ra ngoài cửa nói "Mời vào."
Cửa bị đẩy ra, nửa người Ngụy Huỳnh thò vào.
"Là cậu sao?" Kỉ Càn Khôn cười "Mau vào đây."
Ngụy Huỳnh bước vào phòng, đóng cửa lại, nhưng không đi tới ngay, mà đứng ở cửa đánh giá Kỉ Càn Khôn.
"Ngây ra đó làm gì?" Kỉ Càn Khôn trong lòng có chút kinh ngạc "Ngồi đi."
Ngụy Huỳnh đáp một tiếng, chậm rãi tới bên cạnh giường ngồi xuống. Kỉ Càn Khôn tháo mắt kính xuống, chỉ vào bình đun siêu tốc trên bậu cửa sổ: "Tự mình pha trà uống, cho tôi một tách nữa."
Ngụy Huỳnh làm theo lời ông. Vài phút sau, hai người ai nấy tự mình bưng tách trà lên, ngồi đối diện nhau. Kỉ Càn Khôn thổi lá trà trong tách, cẩn thận nhấp từng ngụm trà nóng, hỏi: "Gần đây đang bận gì thế? Đã mấy ngày rồi không gặp cậu."
"Ồ, cháu đăng ký thi bằng lái xe ở trường." Ngụy Huỳnh gãi gãi đầu "Đi luyện lái xe, haizz, tay chân vụng về."
"Haha, vừa bắt đầu học lái xe đều như vậy." Kỉ Càn Khôn bưng tách trà, cười híp mắt nhìn Ngụy Huỳnh "Đối với cậu, hạng mục nào khó nhất?"
"Bậc gồ ghề." Ngụy Huỳnh cười ngượng ngùng "Lúc nào cũng tắt máy, hôm qua bị thầy giáo mắng tới thảm luôn."
"Cái đó đơn giản." Kỉ Càn Khôn bỏ tách trà xuống, vừa làm tư thế vừa nói, "Sau khi lên bậc rồi dừng lại, chân đạp bộ ly hợp và phanh, sau đó từ từ thả lỏng bộ ly hợp, sau khi cảm thấy thân xe chấn động, rồi từng chút từng chút một thả lỏng phanh.."
Ngụy Huỳnh vẻ mặt chăm chú lắng nghe, tựa hồ dụng tâm ghi nhớ.
"Được đấy lão Kỉ, không ngờ bác còn biết lái xe nữa. Sau này chỗ nào không biết, cháu sẽ hỏi bác."
"Không sao." Kỉ Càn Khôn có chút tự đắc, "Tôi là tài xế già."
Vẻ mặt Ngụy Huỳnh trở nên âm trầm, không nói lời nào nhìn Kỉ Càn Khôn, ánh mắt toát lên vẻ xa lạ.
Kỉ Càn Khôn cảm thấy kỳ lạ, chau mày hỏi: "Tiểu tử cậu hôm nay sao thế?"
"Không sao ạ." Ngụy Huỳnh rất nhanh hồi phục lại trạng thái, anh đi tới cạnh cửa sổ, giở rèm lên nhìn ra ngoài.
"Lão Kỉ"
"Hử?"
"Thời tiết hôm nay rất đẹp." Ngụy Huỳnh bỏ rèm cửa xuống, xoay người cười với Kỉ Càn Khôn "Cháu đẩy bác ra ngoài dạo nhé?"
Giúp Kỉ Càn Khôn mặc áo đội mũ cũng tốn không ít thời gian. Lúc đẩy ông ra lối hành lang, trên mặt Ngụy Huỳnh đã lấm tấm mồ hôi. Vừa mới đi được mười mấy mét, Ngụy Huỳnh đột nhiên nghiến răng một cái.
"Lão Kỉ, tôi phải quay lại một chút, di động bỏ quên trong cặp rồi."
"Được." Kỉ Càn Khôn tháo xâu chìa khóa ở thắt lưng đưa cho anh, chớp mắt hỏi "Sao thế, sợ Nhạc Tiêu Tuệ không liên lạc được với cậu?"
"Đừng nói bậy bạ mà." mặt Ngụy Huỳnh đỏ ửng, cầm lấy chìa khóa xoay người đi.
Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang. Gió thổi vi vu, đã có chút ấm áp. Kỉ Càn Khôn nhìn quanh khu vườn mấy vòng, nhịn không được tháo nón và khăn quàng xuống, vừa cảm nhận cảm giác tê tê của ánh mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, vừa hít sâu một hơi không khí ẩm ướt.
Tuyết trong vườn đã tan hết, giẫm lên mặt đất bên ngoài lối đi có cảm giác mềm mại, khiến người ta nhịn không được mà tưởng tượng bên dưới lớp thổ nhưỡng có phải có một mầm non đang manh nha hay không.
Lúc đi qua gốc Đào, Kỉ Càn Khôn bảo Ngụy Huỳnh dừng lại. Ông sờ lên thân cây thô ráp, lại dùng sức vỗ vỗ.
"Sắp nở hoa rồi, cả cây đều là màu hồng phấn, rất đẹp."
Ngụy Huỳnh đứng phía sau ông, lặng lẽ nhìn mái đầu hoa râm của Kỉ Càn Khôn. Lâu sau, anh mở miệng hỏi: "Lão Kỉ, nhiều năm như vậy, bác làm thế nào để trải qua?"
"Hả?" Kỉ Càn Khôn quay đầu lại "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Cháu nhớ tới câu nói của Đỗ Thành." Ngụy Huỳnh đẩy xe lăn, tiếp tục đi về phía trước "Cậu không lựa chọn quên đi, tiếp tục sống tiếp, mà là để lại trong hồi ức của 23 năm trước."
"Đúng vậy, không quên được." Giọng Kỉ Càn Khôn nghẹn ngào "Sao có thể quên được."
"Sau khi Hứa Minh Lương bị xử bắn, bác có khiếu nại không?"
"Thật ra, sau phiên phán quyết tôi đã khiếu nại. Tôi cho rằng hắn ta không phải là hung thủ." Kỉ Càn Khôn thở dài "Đá chìm đáy biển, không ai tin tôi cả."
"Trước khi bị tai nạn xe, bác cũng đang điều tra vụ án này sao?"
"Ừm" Kỉ Càn Khôn quay đầu nhìn bên ngoài bờ tường, trong trường tiểu học bên cạnh thi thoảng truyền tới tiếng cười đùa của trẻ con "Nhưng không có chút tiến triển nào. Cậu cũng biết, một lão bá tánh bình thường, muốn điều tra một vụ án đã được phía nhà nước kết luận khó tới nhường nào."
"Cảnh sát không cho nhúng tay vào, thì chúng ta không thể làm được gì."
"Đúng vậy." Kỉ Càn Khôn cúi đầu "Tôi vô số lần tới cục công an, muốn thuyết phục họ lật lại vụ án. Nhưng lần nào cũng giống như một tên điên bị đuổi ra ngoài."
"Cùng đường bí lối."
"Cùng đường bí lối." Kỉ Càn Khôn lặp lại câu nói "Tôi rất rõ hung thủ sát hại vợ tôi chắc chắn sống ở thành phố này, nhưng tôi không cách nào tự tay bắt được hắn."
"Sau đó thì sao?" Ngụy Huỳnh để xe lăn dừng lại điểm cuối con đường, vòng tới bên cạnh Kỉ Càn Khôn, cúi người xuống, nhìn vào mắt ông.
"Sau đó.." Kỉ Càn Khôn nhìn lại anh, cười "Tôi bị tai nạn xe, rồi sống ở đây."
Ngụy Huỳnh cụp mắt xuống, lại đứng lên, quay đầu xe lăn, men theo lối cũ quay về.
"Tai nạn xe, là chuyện từ năm nào thế?"
"7/6/1994" ngữ khí Kỉ Càn Khôn bình thản "Giữa lúc xuân – hạ giao mùa. Sau đó tôi hôn mê cả năm rưỡi, đầu năm 1996 tôi bị đưa tới đây, còn gì muốn hỏi nữa không?"
Ngụy Huỳnh dừng lại, sau đó tiếp tục đẩy ông về phía trước.
"Sau đó, bác cứ đợi như vậy?"
"Đợi gì?"
"Đợi một cơ hội, hoặc là, đợi một người như cháu xuất hiện."
Kỉ Càn Khôn không trả lời, lâu sau, ông chậm rãi mở miệng.
"Ngụy Huỳnh?"
"Dạ."
"Có phải cậu cảm thấy tôi lợi dụng cậu không?"
"Không có ạ." Ngụy Huỳnh không dừng bước, chầm chậm đi về căn lầu nhỏ "Cháu chỉ cảm thấy, bác không đơn giản như hồi đầu cháu mới quen biết."
Kỉ Càn Khôn lại trầm mặc một lúc: "Cậu muốn nói chuyện Trương Hải Sinh sao?"
Mấy giây trôi qua, thấy Ngụy Huỳnh không trả lời, ông thở dài một hơi, tự mình làu bàu: "Tôi là bất đắc dĩ, muốn hoạt động tự do ở đây, không có Trương Hải Sinh không được. Vả lại thời gian của tôi không còn nhiều. Cứ như vậy, tôi hoặc là điên hoặc là chết mất."
Kỉ Càn Khôn nhìn căn lầu nhỏ đang ngày càng gần ngay trước mặt: "Tên đó, tôi đã tìm hắn 23 năm. Nếu đời này tôi không báo thù được cho vợ mình có chết cũng không thể nhắm mắt."
"Dùng thủ đoạn đó giết một người phụ nữ, không cần biết từ mục đích gì, đều phải chịu trả giá." Ngụy Huỳnh để xe lăn dừng trước cửa căn lầu "Lão Kỉ, bác yên tâm, bác sẽ đợi được tới ngày đó. Vả lại sẽ không lâu nữa đâu."
"Ồ?" Kỉ Càn Khôn kinh ngạc quay đầu lại "Ý cậu là sao?"
Ngụy Huỳnh ấn xuống tay vịn xe lăn, để bánh trước lên bậc tam cấp: "Chúng ta về thôi."
Anh hất cằm bĩu môi về phía phòng Kỉ Càn Khôn: "Đỗ Thành có lẽ tới rồi. Ông ấy có chuyện muốn nói với bác."
Đỗ Thành và Nhạc Tiêu Tuệ đứng trong lối hành lang. Kỉ Càn Khôn vừa chào họ, vừa mở cửa phòng. Vào phòng, Kỉ Càn Khôn mời họ ngồi, đồng thời bảo Ngụy Huỳnh đẩy mình tới cạnh cửa sổ. Lúc quay đầu lại, phát hiện 3 người đều đang đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn ông.
"Sao thế, nghiêm túc như vậy?" Kỉ Càn Khôn nhìn biểu tình nặng nề của họ, bất giác bật cười. Nhưng dường như ông liền ý thức được điều gì đó, nụ cười trên mặt cũng liền biến mất, "Cảnh sát Đỗ.."
"Lão Kỉ," Đỗ Thành nhìn Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ "Chúng tôi.."
"Đợi đã!" Kỉ Càn Khôn đột nhiên đưa một tay ra ngăn Đỗ Thành nói tiếp, tay còn lại sờ loạn khắp người. Ngụy Huỳnh ngẫm nghĩ liền từ đầu giường lấy thuốc lá và bật lửa rồi đưa cho ông.
Kỉ Càn Khôn run rẩy châm thuốc, rít một hơi, sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch.
"Ông nói đi."
Đỗ Thành cười: "Tìm được hắn rồi."
Chỉ 4 chữ ngắn gọn, Kỉ Càn Khôn dùng đúng một phút để hiểu được hàm ý của nó. Điếu thuốc ông kẹp trên tay đã cháy hết, sững sờ nhìn Đỗ Thành, nửa buổi trời mới thốt ra một câu: "Là ai?"
Đỗ Thành mở túi xách ra, từ trong đó lấy ra một tấm hình đưa cho ông.
"Hắn tên Lâm Quốc Đông, là gia sư của Hứa Minh Lương."
Nửa giờ tiếp theo, Đỗ Thành đem quá trình họ thông qua nước hoa, dấu vân tay và biểu hiện khác thường của Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa.. để tìm ra manh mối, sau cùng điều tra ra Lâm Quốc Đông kể tường tận với Kỉ Càn Khôn. Kỉ Càn Khôn từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, mặt không biểu tình. Sau cùng, Đỗ Thành thậm chí bắt đầu hoài nghi ông ấy có nghe mình đang nói gì không.
Sau khi thuật lại, Kỉ Càn Khôn vẫn giữ tư thế cũ. Lâu sau, ông mới mở miệng: "Xác định là hắn sao?"
Đỗ Thành gật đầu: "Chắc chắn."
Nếu như nói lúc trước ông chỉ là hoài nghi cao độ đối với Lâm Quốc Đông, nhưng sau những gì Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa làm đêm đó đã khiến Đỗ Thành chắc chắn chuyện này. Vả lại ông quyết định đem thân phận của hung thủ nói với Kỉ Càn Khôn, cũng vừa là vì hành động của hai người Mã, Lạc.
Dù Lâm Quốc Đông ngoài Lạc Thiếu Hoa ra hắn không hề hay biết, nhưng hắn rõ ràng đang trong tình cảnh nguy hiểm. Đỗ Thành rất rõ tính cách và thủ đoạn của Mã Kiện. Tuy ông không ngờ Mã Kiện lại cam tâm tình nguyện hy sinh Trần Hiểu để trừ khử Lâm Quốc Đông, nhưng chí ít có thể nói lên Mã Kiện đã động sát ý. Đòn này không được, họ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Dù đã bị Đỗ thành biết được mục đích của họ, Mã Kiện cũng nhất định sẽ tìm cơ hội trừ khử đối phương, khiến chết không đối chứng, vất vả một lần sung sướng cả đời.
Một người như vậy, đương nhiên chết không đáng tiếc. Đối với Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa mà nói, Lâm Quốc Đông là một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, một khi án sai năm đó bại lộ, mọi người đều sẽ sống trong nhục nhã cả quãng đời còn lại. Trừ khử hắn, mới đúng là diệt trừ hậu hoạn. Nhưng đối với Đỗ Thành mà nói, ông cần Lâm Quốc Đông phải sống.
Ông muốn Lâm Quốc Đông đứng trước vành móng ngựa, chịu sự chế tài của pháp luật. Chỉ có như vậy, mới không phụ sự ra đi quá sớm của vợ và con trai ông, mới có thể khiến Kỉ Càn Khôn thản nhiên quay lại cuộc sống như cầm tù này, mới có thể giúp Hứa Minh Lương rửa sạch tội danh, mới có thể để những oan hồn đang phiêu diêu trong thành phố được an nghỉ.
Cho nên, ông cần phải trong thời gian sớm nhất thu thập đủ chứng cứ, tranh thủ trước lúc Mã Kiện và Lạc Thiếu Hoa ra tay, phải chịu ràng buộc của pháp luật.
Kỉ Càn Khôn bỏ tấm ảnh Lâm Quốc Đông xuống, ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Đỗ Thành, Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ, biểu tình như đang thất hồn lạc phách.
Nhạc Tiêu Tuệ bước lên trước, ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối Kỉ Càn Khôn, khẽ ma sát.
"Hắn.." đôi mắt Kỉ Càn Khôn vô hồn,