Lâm Quốc Đông nhìn bóng lưng Lạc Thiếu Hoa, đi tới trước mặt ông, kéo ghế ngồi xuống.
"Chìa khóa xe.." Lời còn chưa dứt, Lâm Quốc Đông liền sững người.
Người đang mặt áo bông màu nâu, đội mũ len màu đen trước mặt ngẩng đầu lên, tuy tuổi tầm 60, nhưng ông ta không phải là Lạc Thiếu Hoa.
"Xin lỗi." Lâm Quốc Đông liền đứng dậy "Tôi nhận nhầm người rồi."
"Lâm Quốc Đông." hai tay người xa lạ đều để dưới gầm bàn, gật đầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống "Mày không nhận nhầm người đâu."
Lâm Quốc Đông trừng to mắt: "Tôi không biết ông."
Người lạ cười, hất cằm về chiếc túi xách màu xanh đang để trên bàn: "Cái này không phải là thứ mày cần hay sao?"
Lâm Quốc Đông suy nghĩ một hồi, lại từ từ ngồi xuống đối diện với ông ta.
"Ông là ai?" Lâm Quốc Đông đánh giá chiếc túi màu xanh, "Lạc Thiếu Hoa đâu?"
"Ông ta đi rồi." ánh nhìn của người xa lạ từ đầu tới cuối đều không rời khỏi gương mặt Lâm Quốc Đông "Người mà mày phải gặp hôm nay, chính là tao."
Nửa tiếng trước.
Trương Hải Sinh đứng trước cửa sổ sát đất của quán cà phê, nhìn xung quanh một lượt, sau cùng xoay người nhìn vào bên trong quán.
Không sai. Người đang ngồi trên ghế đôi ở chính giữa sảnh, quay mặt về phía cửa ra vào, chính là Lạc Thiếu Hoa.
Trương Hải Sinh lấy di động ra, gọi vào một số điện thoại.
"A lô, ông tới đâu rồi? Mau lên.. đúng, chính là hắn.. cái gì? Ông điên rồi! Không được!"
Ông quay người lại, nhìn Lạc Thiếu Hoa trong quán cà phê, người bên trong vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm xuống bàn. Trương Hải Sinh đi qua đi lại trước cửa, ngữ khí lo lắng.
"Mẹ kiếp ông là muốn đưa tôi vô trong đó ngồi chứ gì.. ông nói bao nhiêu?"
Ông ta dừng bước, chớp mắt một cái, trên mặt lộ ra vẻ được ăn cả ngã về không.
"Hai vạn, không được thiếu đồng nào!" Trương Hải Sinh lại bổ sung thêm một câu "Lần cuối cùng! Sau này chuyện của ông không liên quan tới tôi!"
Sau đó, ông ta cúp máy, hai tay bỏ vào túi áo, không ngừng hít thở sâu, tựa hồ đang lấy dũng khí.
Vài phút sau, chiếc taxi dừng trước cửa tiệm cà phê. Trương Hải Sinh lấy xe lăn từ sau cốp xe, mở ra rồi ôm lão Kỉ đặt lên xe lăn.
Ánh mắt ông ta từ đầu tới cuối đều dán chặt vào chiếc túi da trên người Kỉ Càn Khôn, vẻ mặt lo lắng.
"Được rồi." Kỉ Càn Khôn ngồi an vị trên xe lăn, "Ông vào trước đi, ngồi cạnh hắn ta."
Trương Hải Sinh đáp một tiếng rồi lại hỏi: "Tiền đâu?"
"Trên người tôi." Kỉ Càn Khôn ôm cái túi da màu đen, vẻ mặt bình tĩnh "Xong việc sẽ đưa ông."
Trương Hải Sinh khẽ gật đầu, xoay người bước vào trong quán.
Kỉ Càn Khôn ngồi trên xe lăn, đối diện với đường cái, dáng vẻ bình tĩnh, tựa như một lão già tàn tật đang ngồi phơi nắng. Năm phút sau, ông nhìn đồng hồ rồi di chuyển xe lăn, đi vào trong quán.
Lúc ngang qua cửa kính, ông lấy từ trong túi áo ra một túi giấy hình chữ nhật, được quấn bằng băng keo vàng, ném vào trong chậu hoa trước cửa.
Lạc Thiếu Hoa ngồi trong giữa sảnh quán cà phê ngẩng đầu lên, nhìn Kỉ Càn Khôn, sau đó lại cúi đầu.
Kỉ Càn Khôn mắt nhìn thẳng, men theo lối đi chậm rãi tiến về phía Lạc Thiếu Hoa, tới thẳng quầy. Lúc ngang qua Lạc Thiếu Hoa, ông đột nhiên "Aizz dzô" một tiếng, di động trên đùi rớt xuống đất, lăn vào dưới gầm bàn.
Kỉ Càn Khôn ngồi trên xe lăn ra sức cúi người, vươn tay thử nhặt di động rơi trên nền. Lạc Thiếu Hoa quay đầu, nhìn dáng vẻ lực bất tòng tâm của ông, liền nói "Để tôi giúp cho", sau đó cúi người xuống gầm bàn nhặt di động.
Vào giây phút ông cúi người xuống, Kỉ Càn Khôn mau chóng đưa tay ra, bỏ một viên thuốc màu trắng vào ly cà phê để trước mặt Lạc Thiếu Hoa.
Lạc Thiếu Hoa thẳng người dậy, đưa di động cho Kỉ Càn Khôn. Ông lão liên tục nói cảm ơn. Lạc Thiếu Hoa cảm thấy như đã từng gặp ông, nhưng không nhớ nổi là đã gặp ở đâu. Đương nhiên lúc này ông cũng chẳng có tâm trạng mà để tâm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục dán mắt xuống bàn tới xuất thần.
Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn tới trước quầy, gọi một tách cà phê Moca. Sau đó, ông từ kệ sách bên cạnh quầy lấy ra một tờ báo, vừa đợi cà phê vừa lật xem, ánh mắt thi thoảng liếc về phía Lạc thiếu Hoa.
Lạc Thiếu Hoa nhìn đồng hồ, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, liền chau mày. Ông nhìn vào tách cà phê có lớp bọt màu nâu đen, đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng.
Kỉ Càn Khôn liền ném tờ báo đi, cởi áo khoác và túi da, bỏ mũ xuống, lấy thứ gì đó từ trong túi áo rồi bỏ vào túi quần. Ông quay đầu nhìn vào bên trong quầy, nhân viên phục vụ đang quay lưng về phía mình, thao tác trên máy cà phê.
Kỉ Càn Khôn gật đầu với Trương Hải Sinh đang ngồi chếch về phía trước Lạc Thiếu Hoa, đang nhấp từng ngụm nước cam. Người phía sau liền đứng dậy, mau chóng đi tới bàn bên cạnh Lạc Thiếu Hoa đang gục đầu xuống bàn, vội vội vàng vàng cởi bỏ áo bông màu nâu của ông ta ra.
Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn tới cạnh họ, cúi người xuống lấy chiếc túi da màu đen bỏ vào chỗ ngồi của Lạc Thiếu Hoa. Trương Hải Sinh bế ông sang ghế đối diện với Lạc Thiếu Hoa, lại ném đồ của Lạc Thiếu Hoa sang cho ông, còn mình lại lấy áo khoác của Kỉ Càn Khôn mặc lên người Lạc Thiếu Hoa đang hôn mê rồi đội mũ vào.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Trương Hải Sinh đã đặt Lạc Thiếu Hoa lên xe lăn, đắp thảm xong. Kỉ Càn Khôn cũng được an vị trong chỗ ngồi, áo khoác của hai người đã được đổi cho nhau.
Trương Hải Sinh đầu đầy mồ hôi, ông ta gật đầu với Kỉ Càn Khôn: "Tiền đâu?"
"Dưới gối của tôi." Kỉ Càn Khôn cười cười, hất cằm về phía cửa "Đi mau."
"Mẹ kiếp không phải ông nói.."
Kỉ Càn Khôn thu lại nụ cười: "Đi!"
Trương Hải Sinh lườm ông một cái, đẩy Lạc Thiếu Hoa đi về phía cửa ra vào.
Lúc này, nhân viên phục vụ trong quầy gọi: "Thưa ông, cà phê của ông xong rồi đây."
Trương Hải Sinh không quay đầu, mau bước ra khỏi tiệm cà phê.
Nhân viên phục vụ nhún vai, đặt ly cà phê lên quầy.
Kỉ Càn Khôn với lấy chiếc mũ len màu đen đội lên đầu, kéo cao cổ áo che đi gương mặt. Lúc này, ông chú ý tới túi xách màu xanh trên bàn, mở ra xem, phát hiện bên trong chỉ có mấy quyển sách. Ông ngẫm nghĩ, tựa hồ ý thức được công dụng thật sự của những quyển sách này, trên mặt lộ ra nụ cười.
Sau đó, ông từ trong túi áo lấy ra hai thứ đồ, nắm ở hai bên tay trái phải, cúi đầu, yên lặng đợi người kia tới.
"Tôi và ông không có gì để nói." Lâm Quốc Đông trực tiếp cầm túi xách màu xanh lên, mở ra xem, sự kỳ vọng trong mắt phút chốc tan thành mây khói.
Kỉ Càn Khôn phát ra tiếng cười khảy.
Sắc mặt Lâm Quốc Đông trở nên xám xịt. Hắn đổ túi xách ra, mấy quyển sách rơi lộp độp xuống bàn. Hắn vẫn chưa chịu từ bỏ, nhặt túi xách lên lắc qua lắc lại, nhưng bên trong đã trống rỗng.
Hắn đem túi xách ném mạnh xuống đất, chỉ vào Kỉ Càn Khôn, giận dữ gào lên: "Tiền của tao đâu?"
Dường như Kỉ Càn Khôn lại rất vui với dáng vẻ nhếch nhác của Lâm Quốc Đông. Ông giống một con mèo lão luyện đang có hứng thú chơi đùa, vờn con chuột cho tới chết, nét cười trên mặt càng đậm.
Tình hình có biến, không thể ở lâu được. Lâm Quốc Đông cắn răng, đứng dậy muốn bỏ đi. Kỉ Càn Khôn thấp giọng nói: "Ngồi xuống!"
Sau đó, ông để tay phải lên bàn, trong tay là một hộp hình chữ nhật, bên trên còn có một nút bấm màu đỏ.
"Nhìn bên dưới chỗ ngồi của mày!"
Lâm Quốc Đông nhìn ông chằm chằm, từ từ ngồi xuống, tách hai đùi ra, nhìn nhanh xuống chỗ ngồi một cái.
Một túi da màu đen đặt dưới người mình.
Hắn liền ngẩng đầu lên, nhìn người xa lạ ở đối diện.
Nụ cười trên mặt Kỉ Càn Khôn đã biến mất hoàn toàn. Ông đung đưa chiếc hộp nhựa về phía Lâm Quốc Đông: "Tao chỉ cần ấn nút này, đảm bảo mày không còn manh giáp nào."
Lâm Quốc Đông run rẩy, chỉ hậm hực nhìn ông: "Rốt cuộc mày là ai?"
Kỉ Càn Khôn không trả lời ngay, mà hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra.
"Tối 5/8/1991, mày đã bắt cóc một người phụ nữ, cưỡng hiếp và giết hại cô ấy." biểu tình Kỉ Càn Khôn trở nên âm trầm lạnh lẽo, "Sau đó, mày phân xác cô ấy thành 10 mảnh, lần lượt ném vào bên đường quốc lộ 177, trong thùng rác trước cửa khu nhà của học viện kiến trúc, số 163 phố Hồng Hà, bên cạnh bồn nước thôn Hạ Giang trấn Dương Liên, tao nói đúng không?"
Ngữ khí của ông đều đều, không hề sắc nhọn, nhưng lại như một lưỡi dao, mổ não Lâm Quốc Đông ra, đem những hình ảnh đã được chôn sâu trong ký ức lần nữa được bới ra, máu me đầm đìa hiển hiện ngay trước mắt Lâm Quốc Đông.
Lâm Quốc Đông nhìn người đàn ông xa lạ, bờ môi run rẩy, không thốt ra được câu nào.
"Lúc thi thể cô ấy được phát hiện, ngoài một chiếc giày sandal màu bạc ra, thì không một mảnh vải che thân." Kỉ Càn Khôn tiếp tục kể "Quần áo cô ấy chắc đã bị mày tiêu hủy sạch rồi. Nhưng trong túi xách cô ấy có một thẻ chứng minh, có lẽ mày đã nhìn thấy."
Lâm Quốc Đông mặt xám như tro. Người trước mặt là quỷ dữ tới đòi đền mạng.
"Cô ấy tên Phùng Nam, 34 tuổi, là cô gái mắt to hay cười." Kỉ Càn Khôn dừng lại một lúc, lúc mở miệng nói, ngữ khí dần trở nên rõ ràng "Tao là chồng cô ấy."
Lâm Quốc Đông nhắm nghiền mắt, hai tay ôm đầu, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên khàn đục. Kỉ Càn Khôn im lặng nhìn hắn, ngón cái vẫn đặt trên nút đỏ đó.
Lâu sau, Lâm Quốc Đông ngẩng đầu, nói rít qua kẽ răng: "Mày muốn gì?"
"Tao muốn gì?" Kỉ Càn Khôn như tự mình lẩm bẩm, sau đó, ông cười "Tao tìm mày 23 năm, vẫn muốn biết mày là người thế nào."
"Sao mày có thể tìm ra tao?"
"Người đặt câu hỏi không phải mày." Kỉ Càn Khôn lắc đầu "Mà là tao."
Lâm Quốc Đông nhìn ông ta chằm chằm: "Nếu tao không trả lời mày thì sao?"
"Vậy chúng ta có thể cứ tốn thời gian như vậy đi." Kỉ Càn Khôn chùn vai "Tao đã đợi mày 23 năm, không ngại đợi thêm một chút đâu."
Bờ môi Lâm Quốc Đông bắt đầu cuộn lên, nghiến răng ken két.
"Được, mày nói đi."
Kỉ Càn Khôn híp mắt, nửa người ngả về phía trước: "Mày, sao lại giết vợ tao?"
Lâm Quốc Đông ngẫm nghĩ một hồi: "Tao chỉ có thể nói, cô ta xuất hiện không đúng lúc, không đúng chỗ, gặp phải một tên.."
Ngữ khí của hắn chậm rãi, ánh mắt dao động, khóe mắt không ngừng liếc nhìn hộp nhựa trong tay phải Kỉ Càn Khôn. Đồng thời, tay hắn để trên bàn đang từng chút từng chút một di chuyển gần đối phương.
"Mày tốt nhất ngồi yên đấy đừng động đậy." Kỉ Càn Khôn liền phát hiện ra ý đồ của hắn, cả người ngả về sau, đồng thời dùng cánh tay đẩy chiếc bàn sắt về phía hắn. Lâm Quốc Đông thẳng lưng chống đỡ, trên ghế nửa thân dưới và hai đùi đều bị kẹt dưới bàn sắt, nhất thời không thể động đậy.
"Nói tiếp!"
Tiếng quát khẽ nãy khiến Lâm Quốc Đông không dám manh động, đồng thời cũng khiến nhân viên phục vụ vừa đi tới bị giật mình.
"Hai vị." Anh ta do dự một lúc, vẫn đi tới cạnh bàn "Xin hỏi hai vị dùng gì?"
"Không dùng gì hết." hai mắt Kỉ Càn Khôn chốc lát không chịu rời khỏi Lâm Quốc Đông "Đi ra chỗ khác!"
Thái độ cứng rắn khiến nhân viên phục vụ vô cùng bất mãn: "Tiên