“Con thật sự theo đuồi cô Tần kia à?”
“Sao thế, ba muốn giúp một tay ạ?” Lục Cảnh Diệu không chút kiêng nể đáp lời Lục Hoà Thước.
Lục Hòa Thước á khẩu không trả lời được, bởi vì bị cả con trai lẫn cháu trai áp bức, nên lửa giận trong lòng lập tức bùng lên. Sau đó quay đầu liếc nhìn cháu trai Hi Duệ, có vẻ nó đang ăn cơm rất ngoan ngoãn, nhưng đừng tưởng ông không nhận ra nó gạt hết thức ăn ông gắp cho nó sang bên. Bát canh cá ông bảo giúp việc múc cho nó, nó cũng chẳng thèm động đến.
“Không ăn nữa.” Lục Hoà Thước đặt đũa xuống, nói với quản gia, “Không ăn nổi, đỡ tôi về phòng.”
“Ba.... sao ba lại thế?” Lục Gia Anh đứng lên, nhưng chữ “Lại” mà bà nói lại tiếp tục chọc phải tâm hồn già nua nhạy cảm của Lục Hoà Thước, không chỉ không khuyên ngăn được Lục Hoà Thước mà còn thêm dầu vào lửa.
Lục Hoà Thước đập cây gậy, giận dữ trừng mắt nhìn mọi người, “Mấy đứa đều giận ông già này phải không, đều giận ông già này phải không....”
“Ôi trời, ba, chúng con có nói gì đâu, lão Lục chọc tức ba đấy chứ, ba đừng giận lây sang chúng con, không công bằng chút nào....” Trương Kỳ bất mãn mở miệng, nói được một nửa thì bị ông chồng Lục Cảnh Thành đưa mắt nhìn nên im bặt.
“Ba, chúng con có giận ba đâu. Vừa rồi là do lão Lục vô tâm, ba còn lạ gì tính tình đáng ghét của nó, chắc chuyện với cô Tần không suôn sẻ, bị lời của ba kích thích nên tâm trạng mới khó chịu đấy.”
Lục Hoà Thước: “Vậy sao?”
“Dĩ nhiên, cho nên ba mau ngồi xuống ăn cơm đi.... Chúng ta không tranh cãi với lão Lục nữa....” Người kéo Lục Hoà Thước chính là Lục Gia Mẫn, cả nhà cũng chỉ có cô mới có thể trị được tính khí trẻ con của ông. Nhưng đó là trước khi Tần Dư Kiều vào cửa, sau này mỗi khi ông cụ Lục cáu kỉnh, hai chị em nhà họ Lục lại đẩy cô ra sân.
Được Lục Gia Mẫn trấn an nhưng Lục Hoà Thước vẫn nghiêm mặt, Lục Gia Anh nháy mắt với Lục Hi Duệ. Lục Hi Duệ luôn là người dỗ dành ông nội đầu tiên nhưng lần này lại không chịu đứng lên, còn sưng mặt lên nói: “Ông nội, lãng phí thức ăn như vậy là không đúng, nếu ông biết mình không ăn được nhiều, thì không nên bảo dì Vương chuẩn bị nhiều như vậy....”
Hi Duệ ơi là Hi Duệ....
Lục Cảnh Diệu yên lặng rũ mắt, sau đó nói với Lục Hoà Thước: “Ba, Hi Duệ nói đúng, ba có thể về phòng, nhưng trước khi về phòng phải ăn hết bát cơm đã.”
“Đúng là tức chết, lãng phí nửa bát cơm cũng bị chúng mày nói.... Được, được, được.... Đỡ tôi về bàn.... Tôi không lãng phí, không lãng phí!!! Già như vậy còn bị nói này nói nọ....” Sau khi Lục Hoà Thước lục tục trở lại bàn ăn, vẫn nhịn không được hỏi Hi Duệ một câu, “Con nói ông nội lãng phí, nhưng còn con, ông nội múc cho con một bát canh cá nhưng con lại không chịu uống ngụm nào là sao?!”
Lục Gia Anh và Lục Gia Mẫn lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, thì ra vấn đề phát sinh từ đây.
“A.... Gần đây con không thích ăn cá....” Lục Hi Duệ chột dạ cúi đầu nói.
“Thì ra là như vậy, nhưng ăn cá thông minh.” Khúc mắc trong lòng Lục Hoà Thước đã được giải toả, mặt mày lập tức hớn hở, sau đó lại bảo người giúp viễc gắp những món khác vào bát Hi Duệ, “Vậy chúng ta ăn rau cải có được không?”
Lục Hi Duệ nhìn ông nội, sau đó không tình nguyện gật đầu: “Con cảm ơn ông ạ.”
“Ngoan quá.”
Già trẻ già trẻ, già trẻ là gì? Chính là người đã già nhưng tính tình lại hệt như đứa trẻ con.
Sau khi vợ Lục Hoà Thước qua đời, tính khí ông lại càng thất thường, một hồi sầm sì, lát sau lại tươi tỉnh. Mỗi khi cáu lên đều đòi hỏi cháu gái cháu trai cùng ra trận mới có thể làm ông nguôi giận.
Nhưng tật xấu “già trẻ" của Lục Hoà Thước vô cùng nghiêm trọng, nhúng tay vào rất nhiều chuyện, dù là chuyện của công ty hay là việc trong nhà.
Sau bữa tối, Lục Nguyên Đông về trước, Lục Hoà Thước giữ vợ chồng Dương Nhân Nhân và Lục Cảnh Thịnh ở lại. Lục Cảnh Diệu cũng không chịu về, đi theo Dương Nhân Nhân tới thư phòng của Lục Hoà Thước.
“Con tới làm gì?” Mặc dù Lục Hoà Thước nghiêm mặt, nhưng không có ý đuổi Lục Cảnh Diệu đi.
Lục Cảnh Diệu cười, không che giấu mục đích mình tới đây: “Con nghe nói cô Vương và Lục Nguyên Đông vừa chia tay. Con thật sự lấy làm lạ....”
Dương Nhân Nhân nhìn Lục Cảnh Diệu, không lên tiếng.
Lục Hoà Thước ngồi trên ghế đệm khắc hoa lê như vị quan lớn, nói với Lục Cảnh Thịnh và Dương Nhân Nhân: “Ba biết hai đứa rất dễ mềm lòng, nhưng hôn sự của Nguyên Đông không thể tùy tiện. Nếu như lần này ba không xử lý, các con định để Nguyên Đông lấy cái cô Vương Bảo Nhi đó phải không?”
Dương Nhân Nhân than thở, liếc nhìn chồng mình: “Không phải Nguyên Đông thích cô ấy sao? Hơn nữa gia thế cô bé ấy cũng khá trong sạch, xinh đẹp lại hiểu chuyện. Ngoại trừ không có gia thế, con thấy không có gì không tốt cả.”
“Cái gì mà không có gì không tốt?” Lục Hoà Thước ho khan hai tiếng, ném xấp tài liệu thư ký đã chuẩn bị sẵn cho Dương Nhân Nhân xem: “Ba mẹ là công nhân nhà máy, cậu từng ngồi tù, em trai cắt tóc.... Loại phụ nữ này có thể vào nhà họ Lục sao?”
Lục Cảnh Diệu ngồi xuống ghế sofa gỗ, chậm rãi mở miệng: “Con thấy anh cả và chị dâu chấp nhận cô Vương cũng vì ba thích cô ấy....”
“Mấy đứa nhìn thế nào lại thành ba thích....con bé Vương Bảo Nhi đó?” Lục Hoà Thước tức giận.
Lục Cảnh Diệu: “Tất cả mọi người đều thấy.”
“Chẳng lẽ con còn không biết đối với người trẻ tuổi, càng chèn ép thì nó càng phản kháng mãnh liệt sao?” Lục Hoà Thước uống hai ngụm nước, lập tức giải thích, “Hơn nữa.... Chẳng lẽ ba lại muốn Đông Đông hận ông nội nó, khiến nó cảm thấy.... ông nội nó lạc hậu sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Lục Cảnh Diệu gác chân, “Ba lạc hậu thật mà.”
“Đừng cho rằng ba không biết con nghĩ gì?” Ánh mắt quắc thước của Lục Hoà Thước nhìn thẳng về phía Lục Cảnh Diệu, “Con sợ mình mất chỗ chứ gì?”
Lục Cảnh Diệu nhếch miệng, sau đó ngẩng đầu nói với Lục Cảnh Thành và Dương Nhân Nhân: “Anh cả chị dâu, thật ra em cũng thấy Nguyên Đông không cần kết hôn gấp gáp như vậy. Lần này nếu ba có thể khiến cô Vương chủ động chia tay với Nguyên Đông, lẽ nào anh chị không vui khi mọi chuyện đã thành?”
Lục Cảnh Diệu chẳng thèm quan tâm bạn gái của Lục Nguyên Đông là Vương Bảo Nhi hay Lâm Bảo Nhi, bây giờ điều anh lo lắng chính là mẹ vợ tương lai Bạch Thiên Du này.
***
Tần Dư Kiều và Bạch Thiên Du cãi nhau, sau đó cô bật thốt từng lời từng chữ khiến người khác tổn thương mà không hề nghĩ ngợi.
“Đúng, con chưa cưới đã sinh, nhưng con không hề phạm pháp. Còn mẹ, mẹ là mẹ của con, là người giám hộ của con. Con chưa cưới đã sinh dưới sự giám hộ của mẹ, mẹ đã làm được gì?”
“Mẹ không biết người đàn ông cùng với con là ai, mẹ không biết tại sao con chưa cưới đã sinh, cũng không biết tại sao con lại gặp tai nạn.... Mẹ, nếu như không phải viện trưởng bệnh viện biết ba dượng, có phải con chết mất xác.... mẹ cũng không biết phải không?”
“Mẹ.... Có lúc con thật sự nghĩ, trong lòng mẹ, con chỉ là một tảng đá vướng chân mà thôi ....”
“Nói thật, con rất hối hận vì năm đó đã chọn đi với mẹ....”
“Còn nữa, con định kết hôn với anh ấy.... Đúng, chính xác hôn nhân không phải trò đùa.... Về vấn đế tín nhiệm này, bây giờ con thật sự cảm thấy anh ấy còn đáng tin hơn mẹ. Còn thà tin anh ấy cũng không muốn tin mẹ.”
***
Lục Cảnh Diệu ngắt tai nghe bluetooth, những lời Tần Dư Kiều nói với Bạch Thiên Du đều lọt vào tai anh. Nghe thấy câu cuối Kiều Kiều nói tin tưởng mình, Lục Cảnh Diệu hơi hoảng loạn, nhưng đi cùng với nỗi lo là sự kích động, kích động vì mình đã có được lòng tin của Tần Dư Kiều. Cô còn nói gì nhỉ.... Cô nói cô muốn kết hôn với anh. Thì ra trong chuyện kết hôn này, không phải chỉ có một mình anh đơn phương.
Có rất nhiều chuyện, góc độ đối diện với vấn đề của nam nữ không giống nhau. Ví dụ như chuyện nói dối để lấy được sự tin tưởng của đối phương, phụ nữ rất sợ thời khắc lời nói dối bị vạch trần, mà không cảm nhận được “Sự tin tưởng” đó mang lại cảm xúc vui sướng như thế nào. Đàn ông thì khác, nhất là loại đàn ông như Lục Cảnh Diệu, niềm vui sướng hoàn toàn lấn át sự sợ hãi khi lời nói dối bị vạch trần.
Anh hoàn toàn không tin câu nói “Thẳng thắn được khoan hồng” đó, hơn nữa đối tượng lại là Tần Dư Kiều. Anh có chập mạch mới thẳng thắn với cô trước khi kết hôn, mà kết hôn cũng không hề an toàn. Cho nên tốt nhất anh phải cùng Tần Dư Kiều sinh thêm mấy đứa nữa mới được.
Về cánh cửa Bạch Thiên Du này, Lục Cảnh Diệu đã nghĩ ra cách đối phó: Nói dối, đánh lạc hướng và che giấu đề tài đó, rồi cho Duệ Duệ ra mắt. Nếu còn không được, thật xấu hổ, vậy thì.... cắn ngược một phát thôi.
***
Ngày hai mươi chín, Bạch Thiên Du sẽ lên máy bay đến thành phố S. Trong khoảng thời gian trước ngày hai mươi chín, trước mặt Tần Dư Kiều, biểu hiện của Lục Cảnh Diệu rất tốt, chuyện gì cũng lấy cô làm trung tâm. Hơn nữa anh không chỉ biểu hiện tốt với Tần Dư Kiều, ví như đối với nhà họ Bạch, anh để cho Bạch Diệu một đơn hàng không hề nhỏ; anh còn tặng rất nhiều quà tết cho nhà họ Tần ở thành phố G; buổi tối anh đích thân hướng dẫn Hi Duệ làm bài tập nghỉ đông, lúc hướng dẫn làm bài anh cũng bớt đi những
lời độc mồm độc miệng của mình, làm cho Lục Hi Duệ cũng phải thấy lạ.
Nhưng biểu hiện tốt nhất của Lục Cảnh Diệu là ở trên giường, sửa tật xấu gấp gáp, không chỉ kéo dài thời gian của màn dạo đầu, anh còn chăm nom chu đáo hơn sau khi xong việc, phục vụ Tần Dư Kiều vô cùng....thoải mái.
Song, Lục Cảnh Diệu cũng biết rõ Bạch Thiên Du sắp tới nhưng vẫn giả vờ không biết gì, chờ Tần Dư Kiều chủ động nói với mình. Có điều đến tối hai mươi tám mà Tần Dư Kiều vẫn không nói một lời với anh.
Cho nên Lục Cảnh Diệu bắt đầu sốt ruột.
.... Lúc sắp đạt tới cao trào, Lục Cảnh Diệu đột nhiên rút ra, Tần Dư Kiều vốn đang rầm rì thoải mái bất mãn nhìn Lục Cảnh Diệu. Lục Cảnh Diệu cười xoà, lật người Tần Dư Kiều lại, chuyển thành tư thế từ phía sau.
Thật ra Tần Dư Kiều rất thích tư thế từ phía sau, có thể lười biếng nằm lỳ trên giường không cần nhúc nhích, nhưng Lục Cảnh Diệu lại không thích. Tư thế này khiến anh có cảm giác như hai con cún giao phối với nhau, hơn nữa anh không thấy được gương mặt động tình của Tần Dư Kiều.
“Kiều Kiều, em thích làm.... như vậy sao?” Lục Cảnh Diệu thở hổn hển hỏi.
Tần Dư Kiều hơi lúng túng, khẽ “Ừ” một tiếng. Bởi vì Lục Cảnh Diệu chậm chạp không vào, nên cô hơi bực: “Có.... muốn làm không?”
“Làm, dĩ nhiên làm!” Lúc Lục Cảnh Diệu đưa vật kia của mình vào, Tần Dư Kiều nghe loáng thoáng thấy tiếng giao hợp. Vừa nãy Lục Cảnh Diệu ngừng lại lúc cô sắp ra, cho nên khi tiến vào, bên trong ướt át khiến mỗi lần Lục Cảnh Diệu rút ra lại phát lên tiếng.
Sau đó Lục Cảnh Diệu bắt đầu ra sức di chuyển eo, cảm thấy Tần Dư Kiều sắp không chịu nổi sự mãnh liệt của mình, nhằm đúng giờ phút này để nói một chủ đề hết sức trong sáng: “Kiều Kiều, ngày mai chúng ta đưa Hi Duệ đến vườn thú chơi nhé.”
Ngày mai, cũng chính là ngày hai mươi chín, Lục Cảnh Diệu hỏi xong liền chậm lại, từ mãnh liệt biến thành nhẹ nhàng, anh đang “Kiên nhẫn” chờ câu trả lời của Tần Dư Kiều.
Mà Tần Dư Kiều nằm trên gối lại im lặng, Lục Cảnh Diệu hơi khó chịu, đâm mạnh vào Tần Dư Kiều đến mức cô phải rên lên một tiếng. Một lát sau, rốt cuộc Tần Dư Kiều cũng phản ứng, vòng vo một hồi rồi nói: “Ngày mai mẹ em tới....”
Lục Cảnh Diệu làm bộ như giật mình “A” một tiếng, “Mẹ vợ sắp tới, anh cũng cần làm gì đó mới phải....”
Thật ra mấy ngày nay Tần Dư Kiều vẫn rất do dự, hôm đó cô nói cho sướng mồm xong lại cảm thấy hối hận. Nhưng vịt chết còn cứng mỏ, cho nên mấy ngày nay vẫn rối rắm phiền muộn, cũng không nhận ra biểu hiện rất tốt của Lục Cảnh Diệu trong khoảng thời gian này. Tuy nhiên, hôm qua Tần Ngạn Chi gọi điện tới: “Kiều Kiều, sang năm con dẫn Lục Nguyên Đông qua đây nhé.”
Tần Dư Kiều thấy lạ, sau đó moi được từ miệng Tần Ngạn Chi, biết có người lấy danh nghĩa nhà họ Lục tặng quà tết cho nhà họ Tần. Hồi trước Tần Ngạn Chi biết cô và Lục Nguyên Đông đang hẹn hò nên cho rằng những thứ đó là do Lục Nguyên Đông tặng.
Thật ra cô không còn mong mỏi được ba mẹ tâm nữa, nhưng Tần Dư Kiều vẫn còn rất tức giận, vì chuyện của Bạch Thiên Du nên giận lây sang Tần Ngạn Chi. Khác với Bạch Thiên Du, Tần Ngạn Chi biết dỗ dành cô, sau khi dỗ xong còn cho cô đường lui; còn Bạch Thiên Du chỉ biết nói lý lẽ, nói xong thì ném cho cô một câu: “Tự con suy nghĩ kỹ đi, thông suốt rồi nói cho mẹ biết.”
Mặc dù như vậy.... Hôm đó cô nói với Bạch Thiên Du rằng cô hối hận vì đã chọn theo bà, thật ra cô cáu lên mới nói vậy thôi. Cô giận Bạch Thiên Du đòi ly hôn với Tần Ngạn Chi, chọc tức bà rằng không quan tâm đến mình, tức giận tại sao từ một ngôi nhà êm đẹp lại tan nát như vậy.
Thật ra trước mặt ba mẹ, dù lớn đến đâu đi nữa, con cái vẫn như đứa trẻ. Trước mặt Hi Duệ, Tần Dư Kiều kiên cường như một người mẹ, nhưng trước mặt Tần Ngạn Chi và Bạch Thiên Du, cô cũng chỉ là một đứa bé muốn được quan tâm mà thôi.
***
Mẹ vợ tới, thật ra thì căn bản không cần Tần Dư Kiều khai báo, Lục Cảnh Diệu đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi, thậm chí lén lút dạy Hi Duệ: “Lời gì nên nói, lời gì không nên nói, rõ cả rồi chứ.... Dù Bạch Thiên Du có nhận con hay không, con vẫn phải gọi bà ấy là bà ngoại, biết không?
“Tại sao bà ngoại không nhận con?” Hi Duệ ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, nói ra suy đoán của mình, “Bà cũng mất trí nhớ sao?”
Lục Cảnh Diệu liếc nhìn con trai, sửa lại cổ áo cho nó: “Sao ba biết được, có thể con không phải là kiểu bà ấy thích thôi....”
Không phải kiểu bà ngoại thích? Hi Duệ bi thương cúi đầu, bà ngoại sẽ ghét nó sao? Lời của Lục Cảnh Diệu đã để lại sự ám ảnh trong lòng Lục Hi Duệ. Lúc Lục Cảnh Diệu đưa Lục Hi Duệ đến sân bay, Hi Duệ chưa thấy Bạch Thiên Du mà lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi rồi.
Năm giờ chiều, Bạch Thiên Du đến sân bay, đi ra từ lối kiểm tra an ninh. Tần Dư Kiều còn chưa nhìn thấy Bạch Thiên Du, Lục Cảnh Diệu đã tinh mắt nhìn thấy mẹ vợ, sau đó vỗ vai cô: “Kiều Kiều, mẹ vợ tới....”
Tần Dư Kiều nghi ngờ liếc nhìn Lục Cảnh Diệu: “Anh đã gặp mẹ em rồi à?”
Lục Cảnh Diệu nhếch miệng cười: “Tiến sĩ Bạch tiếng tăm lưng lẫy, anh lên mạng xem ảnh.” Nói xong, cười tươi ôm Tần Dư Kiều đến chỗ Bạch Thiên Du.
Bạch Thiên Du rất trẻ, dĩ nhiên kiểu trẻ trung đi ngược với tự nhiên. Có điều không ai nghĩ bà đã lên chức bà ngoại, hơn nữa cháu ngoại cũng đã bảy tuổi.
Lục Hi Duệ biết khái niệm bà ngoại này có lẽ từ các bạn đồng trang lứa, hoặc có lẽ xem trên ti vi. Hình tượng bà ngoại trong lòng nó là một người già nhân hậu có nếp nhăn, nụ cười hiền lành, len lén cho nó kẹo và chút tiền.
Đúng, là người già, giống như ông nội vậy. Cho nên khi Hi Duệ ngẩng đầu nhìn gương mặt trẻ trung của Bạch Thiên Du thì tiếng “Bà ngoại” đã chuẩn bị trước dù làm thế nào cũng không thể phát thành lời.
Hi Duệ nhìn bà ngoại, Bạch Thiên Du cũng nhìn chằm chằm vào nó. Sau khi nhìn một hồi, Bạch Thiên Du đã tính toán đâu ra đấy lại thấy thời nhức đầu, đang định mở miệng, Lục Cảnh Diệu đã thò tay nhận hành lý trên tay bà: “Mẹ vợ, chúng ta đi thôi.”
Mẹ vợ, Bạch Thiên Du liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, lại tiếp tục quan sát Lục Hi Duệ.
Bình thường Bạch Thiên Du thường dùng kính hiển vi để quan sát thành phần địa chất, cho nên ánh nhìn hơi bén nhọn. Ánh mắt sắc bén này rơi vào lòng Hi Duệ, không khỏi tổn thương ảo tưởng tốt đẹp về bà ngoại của Hi Duệ .
Thì ra là không phải tất cả bà ngoại đều là hiền hòa nhân ái. Ba nói đúng, quả nhiên bà ngoại không thích nó.
Tần Dư Kiều đặt tay lên vai Hi Duệ, vô cùng ra dáng người mẹ, sau đó gọi Bạch Thiên Du một tiếng: “Mẹ.”
Bạch Thiên Du không nói mà chỉ gật đầu với Tần Dư Kiều.
“Mẹ vợ, không biết mẹ thích ở nhà hay là ở khách sạn, nhà con đã chuẩn bị phòng xong hết cả rồi. Về phần khách sạn, cũng đã có phòng.” Ở đây chỉ có Lục Cảnh Diệu còn có thể nở nụ cười.
Về phần Hi Duệ đã đồng ý với Lục Cảnh Diệu dù bị xem thường thế nào đi nữa cũng phải gọi bà ngoại, đã quay đầu sang chỗ khác không nhìn Bạch Thiên Du nữa rồi.
“Đừng gọi tôi là mẹ vợ.” Bạch Thiên Du cất giọng thờ ơ, sau đó tự cầm hành lý của mình, “Cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi đã đặt phòng khách sạn rồi, không nhọc cậu phí tâm.”
Đời này Lục Cảnh Diệu chưa từng tức giận đến thế, trong lòng mắng người, nụ cười trên mặt không những không giảm mà còn tăng: “Chuyện này.... Tiến sĩ Bạch đặt phòng ở khách sạn nào vậy? Con đưa cô đi.”