Kén Cá Chọn Canh

Chương 47


trước sau

Lục Hi Duệ đang chạy đến chỗ đó định chào cụ thì bị Lục Cảnh Diệu gọi trở về. Hi Duệ bị ba gọi lại từ từ lùi về phía sau hai bước rồi vội vàng chạy ra sau lưng Lục Cảnh Diệu, chớp chớp đôi mắt to tròn. Rồi nó ngẩng đầu lên nhìn gương mặt như sắp khóc của Tần Dư Kiều, chân mày cũng nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại nhìn chằm chằm vào cụ mình.

Bà Tần vừa nói lẫy bảo Hạ Nghiên Thanh đẩy mình về phòng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy hối hận. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, muốn hốt lại cũng không thể được, ngược lại Hạ Nhiên Thanh lại giải vây cho bà: "Bà nội, hiếm lắm Kiều Kiều mới có dịp về nhà, chúng ta đừng làm khó cậu ấy có được không?"

Hạ Nghiên Thanh nói không nặng không nhẹ, nhưng từng chữ lại như cứa vào lòng Tần Dư Kiều. Trước kia cô cũng dỗ bà nội như Hạ Nghiên Thanh vậy. Người ta nói cách thế hệ thì thân thiết, nhà họ Tần chỉ có độc nhất một đứa con trai là Tần Ngạn Chi, cô chính là cháu gái ruột duy nhất của nhà họ Tần. Trước kia trong nhà có chuyện gì khiến bà nội nổi cáu không chịu ăn cơm, Tần Ngạn Chi đều bảo cô dỗ bà nội.

"Nếu như bà nội không ăn, Kiều Kiều cũng không ăn."

Có lúc lại đến lượt bà nội dỗ cô: "Kiều Kiều không ăn, bà nội cũng không ăn."

....

Có những tình cảm bởi vì quá thân thương nên khiến người ta khó chấp nhận tổn thương mà thời gian mang lại, sợ thời gian sẽ bào mòn tình thân đó.

Thế nên dù Tần Dư Kiều biết bà nội sẽ giận, biết có lẽ bà nội không muốn gặp cô, nhưng khi nghe thấy bà nội nói với Hạ Nghên Thanh "Đẩy cụ về phòng", Tần Dư Kiều vẫn không thể chấp nhận nổi.

Không chấp nhận nổi Hạ Ngiên Thanh gọi bà nội cô là bà nội, không chấp nhận nổi cô ta gọi ba cô là ba. Hơn nữa cô ta dựa vào cái gì mà đứng trước cửa nhà đón tiếp cô như chủ nhà vậy?

Ngày hôm qua lúc Tần Dư Kiều dạy Hi Duệ làm văn, Hi Duệ hỏi cô: "Chị Dư Kiều, trong lòng không có cảm giác gì tức là thế nào ạ?"

Trong lòng không có cảm giác gì à? Tựa như trái tim bị ném vào hầm băng, rồi hơi lạnh từ trái tim chậm rãi lan tỏa khắp thân thể.

Bây giờ Tần Dư Kiều cảm thấy hai chân mình như bị đóng băng vậy. Bà nội thì ở phía trước nghiêm mặt nhìn cô, cô đứng cách cửa nhà khoảng mười mét, khuôn mặt cũng đanh lại. Cô không thể di chuyển hai chân đi về phía trước, thậm chí cô còn không dám chớp mắt, bởi vì hốc mắt đã đong đầy lệ, chỉ cần chớp nhẹ nước mắt lập tức tuôn trào như vỡ đê.

"Kiều Kiều...." Tần Ngạn Chi là người đầu tiên bước tới, nhưng không biết phải nói gì thêm, quay sang nói với Lục Cảnh Diệu, "Anh Lục, hoan nghênh anh tới làm khách nhà họ Tần."

Thì ra chỉ là khách. Đã nhạy cảm thì lúc nào cũng cảm thấy mấy lời người ta nói như ám chỉ mình, Tần Dư Kiều biết những lời Tần Ngạn Chi nói không nhằm vào cô, nhưng cô cũng hiểu được phần nào. Dường như thân phận khó nói của mình năm đó rốt cuộc cũng được xác định rõ ràng, cô đã không còn là người nhà họ Tần nữa, giờ đây cô chỉ là khách mà thôi.

Lúc này tâm trạng của Lục Cảnh Diệu cũng không tốt cho lắm, ánh mắt cũng càng lúc càng lạnh, hơi mím môi dằn lửa giận. Bây giờ anh thật sự muốn ném hết đống quà rồi lập tức dẫn Kiều Kiều trở về thành phố S. Nhưng anh vẫn cố nén cơn giận, khi đã nguôi ngoai được phân nửa thì mỉm cười với Tần Ngạn Chi. Anh không sợ nhà họ Tần không chấp nhận người con rể này, mà sợ nếu anh túm Tần Dư Kiều về thật thì cô sẽ hận anh mất.

Cho nên mặc dù bây giờ Lục Cảnh Diệu rất tức giận nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nói bình thản, có điều khi cất lời vẫn ẩn chứa vẻ giễu cợt khiến người ta không biết phải nói sao: "Con dẫn Kiều Kiều về quê thăm mọi người, có lẽ phải quấy rầy bác Tần mấy ngày rồi."

Lục Cảnh Diệu nói "về quê" đối lập với từ “khách” của Tần Ngạn Chi, tăng thêm vẻ giễu cợt. Vẻ giễu cợt đó khiến Tần Dư Kiều khó chịu, ngoài trái tim buốt giá, cô còn thấy không cam lòng. Cho nên Tần Dư Kiều dằn nỗi bực dọc đang sôi trào trong lòng, gọi Tần Ngạn Chi một tiếng: "Ba."

Từ "Ba" vừa dứt, Tần Dư Kiều đã không kìm nổi nước mắt nữa.

Trong mắt Tần Ngạn Chi và bà Tần, Tần Dư Kiều có dáng vẻ ra sao? Rõ ràng nước mắt đã rơi, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười, vô cùng tủi thân đáng thương. Tần Ngạn Chi thấy vậy vô cùng đau lòng.

Bà Tần thấy thế, nước mắt cũng bắt đầu tuôn rơi, sau đó đôi bàn tay chuyển xuống xe lăn, xoay bánh xe đến trước mặt Tần Dư Kiều: "Không phải con nói là không muốn trở lại nữa sao? Bây giờ còn trở lại làm gì.... Trở lại làm gì?!"

"Mẹ con trở lại đương nhiên là vì thăm bà." Lục Hi Duệ lanh chanh trả lời. Tần Dư Kiều cúi đầu nhìn vào mắt Lục Hi Duệ, tay nó nắm chặt lấy tay cô, tựa như một con sư tử nhỏ đang xù lông bảo vệ cô vậy.

Mẹ, rốt cuộc Hi Duệ cũng gọi cô là mẹ rồi. Đột nhiên Tần Dư Kiều cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, như thể đã lấy lại được dũng khí. Thật ra chuyện này cũng không có gì to tát.

Nếu như cô muốn tìm lại tình yêu thương của bà nội, lấy lại sự coi trọng của nhà họ Tần thì không được sợ hãi rụt rè nữa. Không có tình yêu nào lưu giữ toàn vẹn, chỉ chờ cô tới nhặt như lẽ hiển nhiên. Nếu trong lòng cô, vị trí của nhà họ Tần đã phôi phai, vậy thì cô không phải rối rắm nữa, cô cũng không cần phải tự trách và oán giận mình nữa. Bởi vì sự rối rắm đó chẳng khác nào mua dây buộc mình, chỉ làm cuộc sống tươi đẹp của mình ngày càng khó chịu, còn khiến những người xung quanh đau khổ lây.

"Bà nội...." Tần Dư Kiều nhìn bà nội mình, nghẹn ngào lên tiếng. Sau đó cô cảm thấy trên vai mình có một bàn tay, là của Lục Cảnh Diệu, anh mở miệng nói thay cô: "Bà Tần, trước khi về thành phố G, Kiều Kiều đã mất ngủ mấy đêm rồi. Cô ấy vẫn luôn hỏi con nếu như bà không muốn gặp cô ấy thì sao? Nhiều năm rồi Kiều Kiều không về nhà, bà biết cô ấy đã gặp phải những chuyện gì không....? Nhưng tất cả mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ con hỏi bà một câu, nếu bà thật sự không muốn gặp cô ấy, con sẽ đưa cô ấy đi ngay."

Lục Cảnh Diệu nói xong, đôi mắt tuấn tú càng trở nên thâm trầm. Mặc dù giọng điệu anh rất kính trọng, nhưng càng nói càng toát lên sự giận dữ. Hạ Vân thấy vậy thì hoảng hốt, vội cười bước lên giải vây: "Kiều Kiều, con đừng giận bà nội nữa. Thật ra bà nội vẫn rất nhớ con, biết con sắp về, lập tức bảo nhà bếp làm những món con thích ăn nhất...."

Tần Dư Kiều ngước mắt nhìn Hạ Vân. So với ấn tượng trong ký ức, Hạ Vân không hề thay đổi, thậm chí còn trẻ hơn, toàn thân toát lên vẻ sang trọng lộng lẫy, cách nói chuyện cũng mang phong cách của người vợ chính thức. Dù sao bà ta cũng là vợ chính thức mười năm rồi mà.

"Dì Hạ, sao con có thể giận bà nội được chứ? Bây giờ con chỉ sợ bà nội không cần con nữa thôi...." Tần Dư Kiều không nhìn Hạ Vân, mà lại nhìn chiếc xe lăn của bà nội, cất giọng khẽ khàng tựa như đang hối lỗi. Hàng mi dài của cô khẽ chớp, một giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu liền rơi xuống.

Mà bà Tần thì sao? Trái tim bà quặn thắt lại, nhưng chỉ há miệng không biết phải nói gì cả. Vươn tay kéo tay Tần Dư Kiều, gương mặt già nua cũng giàn giụa nước mắt: “ Kiều Kiều của bà.... Kiều Kiều của bà...."

Kết quả Lục Cảnh Diệu vẫn chưa từ bỏ, nhẹ nhàng cầm lấy tay Tần Dư Kiều từ trong tay bà Tần: "Bà Tần, bây giờ bà chỉ cần trả lời con một câu thôi. Nếu như cái nhà này đã không hoan nghênh Kiều Kiều nữa, vậy thì cứ để con đưa cô ấy đi."

Lục Cảnh Diệu nói xong, Giang Hoa vẫn im lặng không nói tiếng nào chợt nở nụ cười: "Anh Lục thật biết điều, anh không thấy dáng vẻ ngóng trông Kiều Kiều trở về của bà nội hay sao?"

Lời Giang Hoa nói khiến bà Tần lo lắng, bất mãn nói với Lục Cảnh Diệu: "Cậu.... Cậu là ai? Có tư cách gì đưa cháu gái của tôi đi? Người phải biến khỏi đây là cậu mới đúng!"

Lục Cảnh Diệu cười cười, hơi khm người xuống, lập tức trở nên nho nhã lễ phép như thể vừa rồi anh chỉ đùa giỡn với bà cụ mà thôi. Anh nói với Hi Duệ đứng bên cạnh: "Duệ Duệ, gọi lão thái đi."

"A." Hi Duệ ngoan ngoãn gọi bà Tần một tiếng lão thái, sau đó nói đâu ra đấy: "Ba, bà ấy chính là cụ của con phải không?"

Sau đó bà Tần lắp bắp không nói gì cho ra hồn, Tần Dư Kiều cũng bắt đầu khoe khoang cầm lấy bàn tay của bà nội: "Bà nội, bà nội dẫn con vào rồi con nói cho bà nội biết có được không....?"

"Đúng đúng đúng, đứng mãi ngoài này làm gì?" Tần Ngạn Chi cười liếc nhìn con gái, "Kiều Kiều, chắc con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi
trước đi rồi hãy xuống, sau đó chúng ta ăn cơm. Lần này dì Hạ của con làm nhiều món ngon đãi con lắm...."

Nghe Tần Ngạn Chi nói vậy, Tần Dư Kiều mỉm cười nhìn Hạ Vân: "Cảm ơn dì Hạ." Đúng như người ta nói, cần phải có thời gian mới có thể hiểu những đạo lý trong cuộc đời này, Tần Dư Kiều thật sự cảm thấy tiếc khi đến giờ mình mới hiểu ra; đó chính là đừng bao giờ gây gổ với người trong nhà chỉ vì bực tức người ngoài. Có thể trước mặt họ vô cùng ủng hộ mình, nhưng sau lưng thì lại cười trộm mình ngu đần.

"Kiều Kiều...." Sau khi cùng mọi người vào nhà, Hạ Nghiên Thanh cười với cô, nhưng Tần Dư Kiều không cười nổi với cô ta. Khi Hạ Nghiên Thanh định chạy lại đẩy bà nội vào nhà, Tần Dư Kiều đã đặt tay lên chiếc xe lăn, nói: "Bà nội, con đẩy bà nội vào nhà có được không?"

"Được được." Bà Tần cười vui vẻ, mắt vẫn còn nhìn Hi Duệ .

Hi Duệ biết lão thái đang nhìn nó, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên vội vàng đến chỗ lão thái tự giới thiệu, "Lão thái, con tên là Lục Hi Duệ, Lục trong đại lục, Hi trong hy vọng, Duệ trong tinh duệ cơ trí. Bà gọi con là Duệ Duệ là được rồi...."

Tần Dư Kiều bị Hi Duệ chọc cười, khom người xuống thì thầm bến tai bà nội, nói cho bà biết: "Bà nội, Duệ Duệ chính là con trai của con...." Nói xong liếc mắt nhìn Hạ Nghiên Thanh. Cô ta hơi mím môi, có lẽ cô ta cảm thấy cô đang chiếm mất vị trí của mình nên vẻ mặt hơi mất mát đi tới bên cạnh Giang Hoa.

Vừa rồi Tần Dư Kiều nói ra thân phận của Duệ Duệ với giọng không nhỏ, ít nhất mọi người trong nhà đều nghe rõ. Tần Dư Kiều không biết Tần Ngạn Chi có nói cho mọi người trong nhà biết hay không, nhưng nhìn phản ứng của Hạ Vân và mọi ngươi, hình như chưa ai biết cả. Chỉ có Giang Hoa có vẻ đã đoán ra vấn đề.

Về phần bà Tần, thật ra Tần Ngạn Chi nghe mọi chuyện từ Bạch Thiên Du, cũng nói cho bà nghe tất cả rồi. Nhưng tóm lại vẫn chưa nghe chính miệng cháu gái mình nói thì vẫn không tin. Bây giờ Kiều Kiều cũng nói ra rồi, hơn nữa mọi người cũng nghe thấy, bà không còn hoài nghi gì nữa.

Hơn nữa có một số việc chính miệng người trong cuộc nói ra hoàn toàn không giống như khi nghe từ miệng người khác. Dù là chuyện Kiều Kiều chưa cưới mà đã có con hay là chuyện Kiều Kiều bị tai nạn giao thông. Hôm qua lúc bà Tần nghe Tần Ngạn Chi nói chuyện này đã khóc rất nhiều, bây giờ nghe cháu gái nói khi tỉnh dậy sau tai nạn cảm thấy rất nhớ bà nội thì nước mắt của bà Tần lại tuôn rơi không ngừng.

....

Tần Dư Kiều kể cho bà nội nghe những chuyện đã xảy ra với mình, từ chuyện bị tai nạn, rồi cô tiếp nhận điều trị như thế nào. Cô còn kể vì điều trị mà cô mập hơn một chút.

Căn phòng kiểu Trung Quốc không còn ai khác, chỉ có cô và bà nội. Cô đứng bên cạnh bàn trang điểm chải tóc cho bà, thấy bà nội trong gương lau nước mắt, Tần Dư Kiều đang chải tóc cũng bắt đầu rơi lệ: "Bà nội, tóc bà nội bạc đi nhiều rồi."

Sao có thể không nhiều được chứ? Vậy mà đã mười năm không gặp, Tần Dư Kiều xoa hốc mắt mình, cố tỏ ra thoải mái nói với bà nội: "Bà nội, bà nội đừng khóc, bà nội khóc làm con cũng muốn khóc đây này. Không phải bây giờ con đã về rồi sao.... ? Chúng ta đều không khóc nữa, có được không ạ....?"

Bà Tần lấy khăn tay ra lau nước mắt: "Kiều Kiều.... Cháu gái đáng thương của bà."

"Kiều Kiều không đáng thương, không phải bây giờ Kiều Kiều đã trở về bên cạnh bà nội rồi sao?" Tần Dư Kiều nói xong, mỉm cười cầm tấm ảnh trên bàn trang điểm lên, tay đặt trên vai bà nội cười hỏi: "Bà nội, hồi nãy sao con không thấy em trai con?"

Về phần đứa con trai này, thật ra Tần Ngạn Chi rất lo lắng tới tâm trạng của con gái, thậm chí còn nói với Hạ Vân: "Ngày mai bảo Tiểu Trì về nhà ngoại vài hôm đi."

"Gần sang năm mới rồi, anh nhẫn tâm để Tiểu Trì ăn Tết ở nhà người khác hay sao....? Em biết anh thương Kiều Kiều, nhưng Tiểu Trì cũng là con ruột của anh mà.... Như vậy đi, ngày mai em bảo Tiểu Trì tránh mặt một chút."

....

Lúc Tần Dư Kiều giúp bà nội chải tóc, trước bàn trang điểm chỉ để một tấm hình, trong hình là một cậu nhóc xa lạ, hàng mày rất giống cô, hình như đã mười tuổi rồi, mặc bộ đồ cưỡi ngựa ngồi trên lưng ngựa, ngũ quan rất đẹp.

Đây là ảnh chụp lúc cưỡi ngựa, Tần Dư Kiều nhớ hồi còn bé cô cũng chụp một bức tương tự thế này, nhưng không biết đã mất đâu rồi.

"Bà nội biết.... bà nội biết con đang giận bà nội tại sao không để hình của con, đúng không....?" Bà Tần mỉm cười kéo ngăn bàn ra, lấy một tấm hình rồi giải thích với Tần Dư Kiều, "Hình con và em trai con đều được đặt ở đây, nhưng người giúp việc vô ý làm rơi khung hình.... Kiều Kiều, con và Tiểu Trì, chính là em trai con.... Đều là bảo bối tâm can của bà nội...."

Lúc bà Tần nói xong, quay đầu nhìn cháu gái. Bà rất sợ cháu gái sẽ cáu giận như trước kia. Đúng lúc này, Tần Dư Kiều lên tiếng.

"Bà nội, bà nội yên tâm đi, con đã trưởng thành rồi mà.... Làm sao có thể không hiểu chuyện chọc giận bà nội như trước kia nữa....?" Tần Dư Kiều làm nũng, ôm lấy bà nội từ phía sau, đưa mắt nhìn tấm hình của mình. Đây là hình hồi cô tốt nghiệp cấp hai, lúc ấy cô còn để tóc mái bằng rất phổ biến hồi đó. Giang Hoa giễu cợt mái bằng của cô chẳng khác gì cái bát úp.

Nếu như cô nhớ không lầm, hồi ấy cô và Hạ Nghiên Thanh là bạn rất thân, hai người cùng đi cắt tóc mái bằng. Cô và Hạ Nghiên Thanh cắt tóc giống nhau như đúc, cô hỏi Giang Hoa ai cắt đẹp hơn, khi đó Giang Hoa đã thể hiện phẩm cách đê tiện của mình, trước mặt cô và Hạ Nghiên Thanh liền đánh giá thế này: "Kiều Kiều, không phải anh xúc phạm em, nhưng kiểu tóc đáng yêu này chỉ hợp với Nghiên Thanh thôi. Em để kiểu tóc đuôi ngựa như trước kia đẹp hơn đấy."

Sau đó trên đường về nhà, Giang Hoa lại quấn lấy cô, khua khoắng tay chân vỗ vai cô nói: "Kiều Kiều, em giận vì anh không khen em xinh à? Cái cô nhóc này.... Thật ra thì anh thấy em cũng được mà... Em biết Nghiên Thanh tính tình hướng nội da mặt cũng mỏng.... không thể chịu đựng bị xúc phạm phải mà. Em không thể bắt anh nói cô ấy không xinh bằng em trước mặt cô ấy được...."

Đúng là tên đàn ông xấu xa. Nhưng lúc đó Tần Dư Kiều còn rất thích con trai kiểu này, nếu không nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp hai sẽ không đần độn u mê mà đồng ý làm bạn gái Giang Hoa.

Trong phòng, Tần Dư Kiều và bà nội đang trò chuyện. Mà bên ngoài thì sao? Có phần náo nhiệt hơn bên trong một chút. Lục Cảnh Diệu ngồi trên ghế sofa vừa nói chuyện với Tần Ngạn Chi, vừa phải ứng phó với Giang Hoa.

Còn Lục Hi Duệ thì sao? Nó cũng bận rộn, nó muốn tìm người xấp xỉ tuổi mình để cùng chơi, tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm thấy Tần Dư Trì.

"Em là Hi Duệ, tên anh là gì thế?"

"Tôi là Tần Dư Trì. Cậu là ai? Sao lại ở nhà tôi?"

Lục Hi Duệ chạy đi hỏi ba mối quan hệ phức tạp giữa mình và Tần Dư Trì, sau khi có được đáp án, nó chạy đến trước mặt cậu nhóc cao hơn nó một chút: "Cháu là cháu của cậu."

Tần Dư Trì: "...."

Lần đầu tiên Tần Ngạn Chi nhắc tên em trai trước mặt Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều liền hiểu Tần Dư Trì có vị trí thế nào trong nhà họ Tần. Tần Dư Trì, Tần Dư Trì, là đứa con trai muộn của nhà họ Tần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện