Trái tim Thượng Đế cũng rất thiên vị.
Trong hơn hai mươi năm qua, đây là câu nói mà Hạ Nghiên Thanh thấm thía nhất. Sau khi về phòng, Hạ Vân mới chỉ vào mũi cô mắng, lải nhải luôn miệng: “Nghiên Thanh, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, tạm nhịn vài ngày, chờ Tần Dư Kiều đi rồi thì không còn việc gì với nó nữa. Con có biết con làm như vậy thật sự rất ảnh hưởng đến vị trí em trai con trong lòng ba hay không?”
Em trai, lại là em trai.
“Mẹ, vì sao trong lòng mẹ chỉ có em trai? Con thì sao? Con không phải do mẹ sinh ra ư?” Hạ Nghiên Thanh không thể dằn nỗi bi thương, “Chuyện ngày hôm nay là do Tần Dư Kiều liên hợp với người đàn ông của cô ta hãm hại con. Con thật sự bị hãm hại a, ngay cả mẹ cũng không tin con ư?”
Hạ Vân nhức đầu: “Những lời này con nên nói với Giang Hoa đi, có một số việc trong lòng chính con phải hiểu rõ, đừng vì nhỏ mất lớn, đánh mất vị trí con dâu của nhà họ Giang.
--
Con dâu nhà họ Giang, Giang Hoa vẫn cho rằng vị trí này là của Tần Dư Kiều. Là thanh mai trúc mã, anh và Tần Dư Kiều từng đóng vai gia đình vô số lần. Anh vốn cho rằng tình yêu của anh và Tần Dư Kiều sẽ chảy xuôi dòng như tình yêu cổ tích, có điều càng về sau càng hiểu rõ. Bây giờ đòi hỏi một tình yêu thuần khiết còn khó khăn, cổ tích quả nhiên là ảo tưởng vô nghĩa của tuổi trẻ.
Anh và Tần Dư Kiều cùng nhau nắm tay đi qua vô số con đường, anh và cô từng tưởng tượng vô số cảnh tượng trong tương lai, cuối cùng tương lai lại té ngã ở một ngã rẽ. Sau đó có một ngày tỉnh mộng, tương lai anh muốn không bao giờ đến, người phụ nữ bên cạnh anh lại trở thành Hạ Nghiên Thanh.
Thực ra trước kia Giang Hoa vốn chẳng có cảm giác gì với Hạ Nghiên Thanh cả. Hồi bé Hạ Nghiên Thanh là bạn của Tần Dư Kiều, anh yêu ai yêu cả đường đi, cảm thấy Hạ Nghiên Thanh giản dị tự nhiên. Về sau Tần Dư Kiều ra nước ngoài, quanh đi quẩn lại, Hạ Nghiên Thanh thành vị hôn thê của anh, nhưng anh không thể nào thích Hạ Nghiên Thanh này được. Bên trong sự chán ghét của anh với cô, phần nhiều là sự chán ghét của anh đối với ba, đối với Tần Ngạn Chi và cả chính mình.
Đây là tình cảm mà anh cũng không nói rõ, nhưng sâu trong thâm tâm anh vẫn rất rõ, anh không Hạ Nghiên Thanh trở thành người phụ nữ của mình. Thật ra trong ánh nhìn của những người đàn ông khác nhau, phụ nữ có tình tình giống nhau luôn có định nghĩa bất đồng. Ví dụ như chuyện làm điệu làm bộ, trong mắt người đàn ông yêu thì là đáng yêu hoạt bát, còn trong mắt người đàn ông ghét cô ta, dù cho "làm" thật sự hoàn mỹ, vẫn dối trá đến mức khiến người ta buồn nôn.
Đối với Hạ Nghiên Thanh, nhiều năm như vậy, Giang Hoa vẫn luôn tìm khuyết điểm của cô, càng tìm càng nhiều. Anh tích tụ toàn bộ sự bất mãn và chán ghét, anh đang phá bỏ ranh giới cuối cùng trong lòng mình, chờ đợi một ngày bùng nổ.
Trên bàn cơm ngày hôm nay, anh đã bạo phát, rốt cục cũng có lý do quanh minh chính đại. Lần này anh thật sự phải cảm ơn Lục Cảnh Diệu.
Thực ra có một số việc anh vẫn biết là không công bằng với Hạ Nghiên Thanh, anh phóng đại vô số khuyết điểm của cô, tựa như anh phóng đại điểm tốt của Tần Dư Kiều. Nhưng làm người, nhất là đàn ông, luôn luôn thiên vị.
Ở trong thư phòng của Tần Ngạn Chi, Giang Hoa vô cùng thẳng thắn nói ý nghĩ của mình, sau khi nói xong anh quan sát vẻ mặt của Tần Ngạn Chi, cười cười nói: “Chú Tần, từ nhỏ chú đã coi con như con trai, Hạ Nghiên Thanh đối xử với con như vậy, chú không thể để cô ấy hãm hại cháu, phải không ạ?”
Tần Ngạn Chi day huyệt thái dương, không biết lời Dư Kiều vừa nói trên bàn cơm có phải là nói lẫy hay không… Nghĩ đến con gái, Tần Ngạn Chi nhất thời không biết phải làm sao, “Giang Hoa, vừa rồi không phải hiểu lầm sao? Chắc cháu cũng hiểu tấm lòng của Nghiên Thanh dành cho cháu, con bé chắc chắn không làm những chuyện như vậy đâu…”
Giang Hoa từ từ ngồi xuống chiếc ghế dựa lớn khắc hoa, ánh mắt sắc lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, cười hơi bất đắc dĩ: “Chú Tần, ngoài việc chú là trưởng bối của con thì chúng ta đều là đàn ông cả. Với quan điểm của một người đàn ông, chú có lấy Hạ Nghiên Thanh không?”
“Hoa Tử.” Tần Ngạn Chi châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sương khói lượn lờ trên nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt. Khóe mắt Tần Ngạn Chi có hai bọng mắt dài nhỏ, lúc cười rộ lên bọng mắt sẽ cong theo hai mắt, mang vẻ dễ thương không hợp tuổi. Theo tuổi tác, vẻ dễ thương này lại trở nên thân thiết.
“Chú là người từng trải, có mấy lời vẫn rất có quyền lên tiếng. Cháu có biết đời này chuyện cháu hối hận nhất là gì không? Chính là lấy Bạch Thiên Du làm vợ, nhưng hiện tại chú cũng có thể nói cho cháu biết, đời này chú chỉ yêu một người phụ nữ là Bạch Thiên Du. Vì sao chứ? Bây giờ không phải giới trẻ các cháu thịnh hành câu 'Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu' sao? Nói thật, lời này không sai, có một số phụ nữ để ở trong lòng mơ mộng thì tốt hơn, nếu cháu không không thể cho người phụ nữ ấy cuộc sống cô ta muốn.”
Giang Hoa chỉ cười, cười mỉa mai lại tự giễu.
“Chú biết trong lòng cháu có Kiều Kiều. Kiều Kiều đúng là một cô bé tốt, không phải chú làm người cha mà khoe khoang, Kiều Kiều có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp, thiện lương, kiên cường, thông minh, con bé còn là một cô gái tương đối lãng mạn. Những điều này đều là ưu điểm… nhưng con bé không thích hợp với cháu. Ví dụ như tính khí nhõng nhẽo của nó, chuyện gì cũng cần có người dỗ dành. Cháu thử suy nghĩ xem, sau khi cháu và nó thật sự kết hôn, hết giờ làm cháu về nhà nó còn cáu kỉnh với cháu, lòng người cũng sẽ mệt. Những ưu điểm đáng yêu của nó cũng sẽ trở thành những khuyết điểm mà cháu không thể chịu đựng được.” Tần Ngạn Chi liếc nhìn Giang Hoa, giọng điệu hơi bùi ngùi, “Đôi khi phụ nữ càng hoàn mỹ thì yêu cầu của cháu đối với cô gái ấy sẽ càng cao. Thay vì sau này nhất định sẽ thất vọng, không bằng tìm một người bình thường, sau khi kết hôn cháu cũng không có quá nhiều yêu cầu, thỉnh thoảng cô gái ấy biểu hiện tốt một chút, còn có thể khiến cháu vui mừng.”
Giang Hoa cười càng tươi, có điều cuống họng như bị một nắm cát ngăn chận, có cảm giác tiếng thoái lưỡng nan. Hồi lâu sau anh mới mở miệng, “Nói toạc ra, chú Tần cảm thấy cháu không xứng với Kiều Kiều… Chú thích Lục Cảnh Diệu hơn mà thôi.”
“Ai… Hoa Tử à, cháu hiểu nhầm ý của chú Tần rồi.” Tần Ngạn Chi vừa sắp xếp lại từ ngữ vừa nói: “Cháu cũng biết Kiều Kiều và Lục Cảnh Diệu đã có con rồi, có một số việc ngay cả chú cũng không thể quyết định được.”
Giang Hoa thôi không cười nữa, đứng lên đi đến trước mặt Tần Ngạn Chi: “Chú Tần không cần phải nói nhiều nữa, cháu không dám mong có gì với Kiều Kiều, yêu cầu của cháu rất đơn giản, chính là muốn chấm dứt với Hạ Nghiên Thanh. Cháu nói thật với chú, trong lòng cháu, Hạ Nghiên Thanh không phải là cô gái bình thường, mà là cô gái đáng ghét, bây giờ cháu chỉ cần nghĩ tới sau này người ngủ ở bên cạnh mình là cô ta đã cảm thấy cuộc đời cháu chính là ác mộng, mọi người có hiểu hay không?” Mọi người ở đây ngoại trừ Tần Ngạn Chi còn có ba của Giang Hoa là Giang Diên Hỉ.
Tần Ngạn Chi khá kinh ngạc: “Như vậy ư?”
“Sao lại không chứ? Tại sao cháu lại không thể tìm cô gái mà cháu thích, chú cảm thấy người phụ nữ dịu dàng khéo hiểu lòng người như dì Hạ thích hợp để làm vợ, nhưng cháu lại thích tìm mấy cô xấu tính. Cho dù không phải Kiều Kiều, cháu cũng không muốn lấy Hạ Nghiên Thanh… Ngoài ra cháu cũng không muốn làm lỡ làng Hạ Nghiên Thanh.”
“Hơn nữa Hạ Nghiên Thanh cũng là con gái riêng của vợ chú, chú không muốn hại con gái ruột của mình cũng không thể hại con gái nhà người ta như vậy. Cha sinh mẽ dưỡng, cháu hiểu chú không muốn Kiều Kiều rơi vào xoáy nước nhà họ Giang. Nói thật, nếu chú thật sự muốn giao Kiều Kiều cho cháu, cháu còn phải do dự vài ngày đấy.” Giang Hoa một hơi nói rất nhiều, dù những lời nên nói hay không nên nói đều nói ra. Nói xong anh cảm thấy thể xác nhẹ nhõm, tinh thần sảng khoái, như đám mây đen áp lực đè nặng trong lòng nhiều năm cuối cùng đã tan thành khói. Anh thật sự rất sảng khoái, trái tim thư thái, đầu óc cũng suy nghĩ thông suốt.
“Chú Tần, cháu biết suy nghĩ của chú và ba cháu, hai nhà Tần Giang tin tưởng lẫn nhau, nhưng cháu cũng phải nói với chsu một câu chắc chắn. Ba cháu chưa đến hai năm nữa là về hưu rồi, sau khi về hưu có một số việc ông ấy có lòng không đủ sức, chú cũng không cần thiết phải kiêng kị ông ấy nữa. Thông gia chẳng là cái thá gì hết, chú chỉ cần khuyên ba cháu đừng tiếp tục éo cháu kết hôn với Hạ Nghiên Thanh nữa, cháu sẽ lấy tài liệu kia cho chú, để chú có thể yên ổn kê cao gối ngủ ngon giấc.”
Tần Ngạn Chi thật sự dao động trước mấy lời của Giang Hoa, khóe mắt nhếch lên, nhìn vào mắt Giang Hoa, thoạt nhìn thái độ vẫn chưa quả quyết.
Giang Hoa: “Chú Tần không tin cháu sao?”
“Đâu có.” Tần Ngạn Chi cười ha ha: “Như vậy đi, nếu cáu thật sự không thích Nghiên Thanh, chú và ba cháu chắc chắn sẽ không miễn cưỡng, nhưng chia tay dù sao cũng là việc hệ trọng, chú với ba cậu sẽ bàn thêm chút. Hoa Tử, lại nói tiếp, cháu và Kiều Kiều lớn lên cùng nhau, chú Tần thật sự đối xử với cháu như con trai của mình, chú Tần cũng hi vọng cháu có thể hạnh phúc.”
“Cảm ơn chú Tần.”
“Thằng nhóc này, lát nữa cháu về trước đi.” Tần Ngạn Chi cũng đưgns dậy khỏi ghế, “Chú phải lên tầng xem Kiều Kiều thế nào.”
***
Lúc Tần Ngạn Chi đi lên, Tần Dư Kiều đang thu dọn quần áo, vừa dọn vừa lau nước mắt. Không biết có phải quá nhập vai hay do cảm xúc tủi thân lúc trước chỉ tạm thời được Lục Cảnh Diệu vỗ về, khi thấy Tần Ngạn Chi lại dâng trào trào xúc.
“Kiều Kiều.” Tần Ngạn Chi tiến lên ngăn cản Tần Dư Kiều, “Đừng giận nữa, mới Tết nhất, con như vậy ba rất đau lòng.”
“Ba đau lòng?” Tần Dư Kiều sụt sịt, “Con còn chưa nói đau lòng đâu. Ba, ba luôn mồm bảo con về nhà về nhà, nhưng nơi này còn là nhà con ư?”
"Sao lại không phải là nhà của con.” Tần Ngạn Chi bỏ lại quần áo của con gái vào tủ, “Con nhìn căn phòng kia xem, và cả dây đu dưới lầu, còn có đủ loại hoa cỏ từ úc con còn bé xíu, làm gì có vật nào ba không giữ lại cho con đâu. Kiều Kiều, con cũng phải thông cảm cho ba một chút, có đôi lúc ba thực sự rất khó xử, con có biết không?”
“Con biết ba khó xử, cho nên con trở về, con trở về rồi ba sẽ không khó xử nữa phải không?” Tần Dư Kiều rơi nước mắt không ngừng, tiếng nức nở càng lúc càng rõ, “Ba… Nhà không đổi nhưng người thay đổi… Ba có biết con ghét nhất điều gì ở cái nhà này không, chính là thời gian ăn cơm mỗi ngày! Vì không muốn bà nội buồn nên ngày nào con cũng phải giả vờ vui vẻ, ba có biết thật ra con không vui vẻ chút nào không? Con rất ích kỷ… ba có biết không…?”
“Tần Dư Trì gọi ba là ba con không so đo làm gì, nhưng tại sao Hạ Nghiên Thanh cũng gọi ba là ba… Con thật sự rất khó chịu, ba có biết ở nước ngoài con ăn chung với mẹ được mấy bữa không? Ba có biết con mong mỏi cuộc sống người một nhà sum họp đến nhường nào không?... Tuy rằng con cũng biết đây là chuyện không có khả năng, nhưng vì sao một người không liên quan có thể có được ba của con, bà nội của con, còn con chẳng có gì cả? Ba ơi, bây giờ con là cái gì?”
“Kiều Kiều.....”
“Ba luôn miệng nói con là con gái của ba, ba rất yêu con… nhưng
vì sao con không cảm nhận được tình yêu đó. Ba ơi…” Tần Dư Kiều sắp khóc không thành tiếng, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tần Ngạn Chi, ôm lấy đầu gối nức nở ra tiếng, “Con thật sự không cảm nhận được… không cảm nhận được… Ba có biết mấy ngày nay con cảm tháy mình giống ai không…? Là khách, con giống như khách của nhà họ Tần, cái nhà này khiến con không còn chút cảm giác thân thuộc nữa rồi.....”
“…”
“Hu hu…” Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc nức nở của bà Tần, bà được Lục Cảnh Diệu đẩy lên lầu. Lúc anh đi cáo biệt bà Tần thì bà cụ nhờ anh đẩy lên tầng. Anh cảm thấy bà Tần tham gia vào cũng không tồi, nhưng sau khi lên tầng, Lục Cảnh Diệu phát hiện Kiều Kiều đã sửa lại kịch bản, bây giờ cô ngồi xổm khóc như đứa trẻ đòi kẹo là đang diễn vở kịch nào đây?
Ai cho phép cô khóc lóc như vậy hả???
Anh nói với cô cố gắng diễn sống động một chút, nhưng quá sống động rồi thì phải? Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều ngồi xổm dưới đất khóc lóc mà chỉ cảm thấy cốt tủy của mình sản sinh một chất vô cùng chua xót. Hiện giờ thứ chất chua xót đau buốt trong xương tủy anh từ từ lan tỏa, đốt lên một mồi lửa trong thân thể anh, khiến anh vừa thương vừa giận Tần Dư Kiều.
Anh vẫn đánh giá thấp tầm quan trọng của nhà họ Tần đối với Tần Dư Kiều, anh chưa bao giờ thật sự thấy nỗi bi thương và không cam lòng Tần Dư Kiều vẫn che giấu. Anh cho rằng mình đồng cảm với Tần Dư Kiều, thật ra vẫn còn lâu mới đủ.
“Kiều Kiều… Con không phải là khách, con là cháu gái ngoan của bà nội, sao con có thể là khách được…? Có phải có ai nói con là khách không?” Bà Tần chảy lão lệ tức giận nói, “Kiều Kiều, con nói cho bà nội biết, ai làm cho con khổ sở như vậy hả?”
“Ai làm cho con khổ sở như vậy…?” Tần Dư Kiều ngồi xổm dưới đất không đứng dậy nổi, cô lại bắt đầu không khống chế được cảm xúc của mình, cả người run rẩy, cảm thấy mình như con mèo con chó bị vứt bỏ, vô vọng, sợ hãi. Hơn nữa cảm giác không cam lòng tràn ngập tựa như từng con dao găm đâm về phía cô, đau đến mức khiến cô không thở nổi, “Là bà nội, là các người làm cho con khổ sở như vậy. Là ba, là bà nội…”
Bà Tần trông thấy Tần Dư Kiều khóc, cũng khóc đến không dừng được, “Tại sao lại là bà.... Sao có thể là bà chứ?”
“Cậu Lục, phiền cậu đưa bà nội Kiều Kiều xuống nhà trước.” Tần Ngạn Chi nói với Lục Cảnh Diệu đứng ở phía sau xe lăn.
Lục Cảnh Diệu mím chặt môi, không trả lời Tần Ngạn Chi, sau đó bà Tần ngồi trên xe lăn mở miệng: “Mẹ không xuống, Kiều Kiều đáng thương như vậy, mẹ nhất quyết không xuống.”
Tần Ngạn Chi thở dài, Lục Cảnh Diệu vẫn mím môi không nói lời nào, chỉ ra ngoài đóng cửa lại rồi xoay người trở lại.
“Có một số việc vì là bậc con cháu nên tôi không nói, nhưng Tần Dư Kiều là vợ chưa cưới của Lục Cảnh Diệu tôi, tôi không thể nhìn cô ấy chịu uất ức. Thực ra tôi đã muốn nói những lời này từ lúc vào nhà các vị rồi, có điều Kiều Kiều ngăn tôi lại, nó rằng không thể khiến mọi người không vui. Bây giờ dù sao Kiều Kiều cũng không vui nổi nữa, tôi sẽ nói thẳng.” Lục Cảnh Diệu nhíu mày thật chặt, sau đó đưa mắt nhìn bà Tần.
Hốc mắt của bà Tần còn đọng nước, sụt sịt cũng rất tủi thân, nhất là khi Lục Cảnh Diệu nhìn về phía bà thì càng thêm tủi khổ.
“Đầu tiên nói đến bà. Bà là bà nội của Kiều Kiều, Kiều Kiều vẫn luôn nói với tôi, ở nhà họ Tần người thương cô ấy nhất chính là bà nội. Nhưng thật sự xin lỗi, tôi không thấy bà thương yêu cô ấy được bao nhiêu. Nếu như không phải đêm 30 đó Kiều Kiều không chủ động xuống nước, có phải bà còn tỏ thái độ cho chúng tôi xem không?”
Bà Tần: “Tôi… tôi…”
Lục Cảnh Diệu khẽ nhếch khóe môi: “Có phải trong lòng bà còn trách Kiều Kiều không về thăm bà không? Nhưng sao bà không nghĩ đến chuyện mình cũng không đi thăm cô ấy chứ? Lúc ấy cô ấy mấy tuổi, còn bà bao tuổi? Bà có cần phải tính toán với một đứa trẻ như vậy không? Mẹ Kiều Kiều không phải là bà không biết, Bạch Thiên Du có tính cách thế nào? Kiều Kiều sống những ngày ở nước ngoài thế nào bà có biết không? Bà có biết lúc Kiều Kiều gặp tôi, cô ấy nói với tôi thế nào không? Cô ấy nói cô ấy không cha không mẹ. Các người có biết cô ấy ở nước ngoài mắc bệnh tâm lý hay không? Đương nhiên các vị không biết, lúc ấy bà đang bận bồng cháu mà. Còn Tần Dư Trì, tên này do ai đặt?”
“Tôi…” Bà Tần khẽ nói.
“Ngẫm lại đúng là bà.” Lục Cảnh Diệu dịu mặt lại, quay sang nhìn Tần Ngạn Chi, lúc đang định mở miệng lại bị Tần Dư Kiều ngăn cản.
“Lục Cảnh Diệu, anh đừng nói nữa.”
“Không nói nữa, có nói nữa cũng vô ích.” Lục Cảnh Diệu nhếch miệng, “Chúng ta về thôi.” Nói xong đi tới kéo Kiều Kiều dậy.
Cuối cùng sự tình diễn biến thành như vậy, người thì vẫn đi nhưng Tần Dư Kiều không còn bao nhiêu tâm tư để thu dọn hành lý, tất cả để cho Lục Cảnh Diệu chuẩn bị. Còn Lục Hi Duệ thì sao? Sau khi nhận được thông báo của ba cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tần Ngạn Chi và bà Tần một người khóc, một người thở dài, Tần Dư Kiều lặng lẽ ngồi bên giường không lên tiếng, một lúc sau mới mở miệng: “Con về trước…”
“Kiều Kiều…”
“Kiều Kiều.” Tần Ngạn Chi đặt tay lên vai con gái, rốt cuộc thì từ bao giờ ông không thể cảm nhận được sự tủi thân của con gái nữa, “Kiều Kiều, ba thật sự xin lỗi, ba không đứng ở góc độ của con để suy nghĩ, ba…”
“Ba, ba không cần xin lỗi. Con nói rồi, là con quá ích kỷ nên mới cảm thấy bất công.” Tần Dư Kiều lặng lẽ quay đầu đi, sau đó cúi xuống ôm bà nội, “Bà nội, con về trước đây, con thật xin lỗi đã khiến cho bà đau lòng, bà hãy chăm sóc sức khỏe thật tốt, con có thời gian sẽ trở lại thăm bà.”
“Kiều Kiều… Bà nội sai rồi, con đừng đi có được không…?” Bà Tần vừa hoảng vừa vội, “Như vậy… Bà nội bảo đảm với Kiều Kiều, sau này Hạ Nghiên Thanh gọi bà là bà nội, bà không trả lời con bé nữa, có được không?”
Tần Dư Kiều vươn tay lau nước mắt cho bà nội: “Bà nội, bà cũng biết con cũng chỉ khó chịu trong lòng mà thôi, bà không cần vì con mà làm như vậy, là con quá nhỏ mọn.”
Tần Dư Kiều dứt lời tạm biệt, Lục Cảnh Diệu cũng đã thu dọn đồ đạc gần xong, Hi Duệ đeo túi cặp sách to đùng đi đến trước mặt cụ bà và ông ngoại, nói: “… Sau này con lại đến nhà ông ngoại chơi nhé.”
Tần Ngạn Chi muốn giữ con gái lại, nhưng làm thế nào cũng không được. Lục Cảnh Diệu này lại năng suất, một tay xách valy, một tay kéo Tần Dư Kiều, Lục Hi Duệ như sợ bị rớt lại, long ton theo sau Tần Dư Kiều một tấc không rời. Tần Dư Kiều thấy vậy rút khỏi tay Lục Cảnh Diệu, quay lại bế con trai.
Lục Hi Duệ choàng tay ôm lấy Tần Dư Kiều: “Mẹ đừng khóc.”
Mắt Tần Dư Kiều đỏ hồng giống như con thỏ, bởi vì lời của Lục Hi Duệ mà trái tim cũng mềm như thỏ.
Tần Ngạn Chi đuổi theo sau, ngăn con gái và cháu ngoại. Tiếp đó Lục Cảnh Diệu đi ở phía trước phát hiện vợ và con trai bị ngăn cản thì quay lại muốn cướp người.
“Kiều Kiều, đừng đi mà, như vậy có được không…” Tần Ngạn Chi cố gắng thương lượng với con gái, “Ba bảo Hạ Nghiên Thanh dọn ra ngoài ở, về sau mỗi lần con trở về, căn nhà này chỉ có ba cùng… bà nội, như vậy có được không?”
Tần Ngạn Chi vẫn muốn thỏa hiệp với con gái, nhưng sự thỏa hiệp của ông lại làm tổn thương những người hiện đang sống ở căn nhà này. Lời của ông lọt vào tai Hạ Vân cùng Hạ Nghiên Thanh đi theo phía sau Hạ Vân.
“Sao có thể để Kiều Kiều đi chứ, có phải đi cũng là mẹ con chúng tôi.” Hạ Vân cười lạnh, nói với Tần Dư Trì đứng ở chiếu nghỉ, “Dư Trì, con lên tầng thu dọn lại đồ đạc đi, ba con không cần chúng ta nữa, chúng ta… bị ba các con đuổi đi rồi…”
“Nếu thật sự là vậy, chúng tôi có thể ở thêm hai ngày.” Lục Cảnh Diệu buông valy xuống, nói với Hạ Vân.
Đúng lúc này, Tần Dư Trì từ chiếu nghỉ xông tới, “Ba, con ghét ba, ba nói cô ta là chị con, nhưng chị con chỉ có một, cô ta không phải là chị con, cô ta trở về đây để cướp đoạt tài sản, con ghét cô ta…”
Tần Dư Trì còn chưa nói hết, Hạ Vân đã tái mặt, quát con trai bảo nó đừng nói nữa. Người có khuôn mặt tái nhợt y chang chính là Tần Ngạn Chi. Ông chỉ vào Tần Dư Trì hỏi: “Ai nói cho con biết là chị trở về tranh giành tài sản?!”
Tần Dư Trì bị Tần Ngạn Chi làm cho sợ hãi, còn có sự tủi thân và khổ sở của trẻ con, hốc mắt tràn ngập nước mắt nóng bỏng, chỉ vào Lục Cảnh Diệu nói: “Là anh ta…”
“Chú Tần, chú phải dạy con trai cẩn thận hơn đấy!” Lục Cảnh Diệu đứng bên cười lạnh, làm bộ chán không thèm giải thích: “Các vị đã đối xử với Kiều Kiều như vậy, Kiều Kiều không thể ở lại căn nhà này nữa, nếu không sẽ bị cho rằng Kiều Kiều ham tiền tài mới trở về. Kiều Kiều không thấy oan ức, còn Lục Cảnh Diệu tôi không chịu nổi cơn tức này.”
……
Lúc Tần Dư Kiều trở về thành phố S thì đã là bảy giờ tối. Cô không trở về chung cư Nhã Lâm mà tới vườn hoa trung tâm chỗ nhà Lục Cảnh Diệu. Sau khi về đến nhà đã ôm Hi Duệ ngủ thẳng đến nửa đêm. Nửa đêm tỉnh lại, Hi Duệ trong lòng đang ngủ rất say, còn cô thì bị tiếng động ở phòng bếp dưới nhà đánh thức.
Tần Dư Kiều rón rén rời khỏi giường, xuống nhà đi vào bếp. Lục Cảnh Diệu đang dùng chảo nướng thịt bò, Tần Dư Kiều cảm động ôm anh: “Cảm ơn…”
“Chết thật, hiểu lầm rồi, anh tự làm cho mình ăn mà.” Lục Cảnh Diệu chậm rãi giải thích.
Chiếc đèn chùm tỏa sáng khắp căn bếp, mà ánh sao rực rỡ bên ngoài tấm kính dày đặc trong đêm.
Tần Dư Kiều vẫn ôm Lục Cảnh Diệu, giọng nói buồn bã, “Cảnh Diệu, chúng ta kết hôn đi.”
Lục Cảnh Diệu sững sờ, “Đừng vội, gấp như vậy làm gì?”
Tần Dư Kiều: “Thôi vậy.”
Lục Cảnh Diệu xoay người: “Thật ra anh đã nhờ người xem ngày giờ rồi, đang định bàn với em mà.”