Tần Dư Kiều kéo tay Lục Cảnh Diệu, túm lấy ngón tay anh. Lục Cảnh Diệu đưa mắt ra hiệu Lục Hi Duệ, sau đó Lục Hi Duệ liền chạy về phía ông nội: “Ông nội, mấy ngày nay Duệ Duệ rất nhớ ông.”
“Ông nội cũng nhớ Duệ Duệ.” Lục Hòa Thước ôm cháu nội vào lòng, sau đó đứng dậy, vươn thẳng tấm lưng quắc thước nhìn Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu, nói: “Con muốn đi ở rể nhà người ta ba cũng không xen vào, nhưng Duệ Duệ của ba không thể đi làm cháu nhà họ được.”
“…” Tần Dư Kiều méo miệng, nhưng Lục Cảnh Diệu lại bấm tay cô, mặt mày tươi cười nói: “Ba, nhà Kiều Kiều không nhận con ở rể, cho nên con dẫn con dâu trở về cho ba.”
Lục Cảnh Diệu hớn hở nói xong, sắc mặt Lục Hòa Thước cũng dịu đi rất nhiều. Ông cũng chỉ là tức con trai không nói gì với ông đã tót đến thành phố G, tưởng ông già rồi không có cách gì giải quyết chuyện hôn nhân cho con trai à?
Lục Cảnh Thành vốn đang ngồi cũng đứng lên, mặt lộ ý cười: “Em Tần đừng để ý, tính tình ba anh vốn vậy, mặt lạnh tâm thiện, em có thể đến đây làm khách, thực ra ông ấy rất vui đấy.”
Lục Hòa Thước vô cùng không thích Lục Cảnh Thành nói toạc ra như vậy, lúc đang nghiêm mặt không nói lời nào, Lục Hi Duệ lại kéo tay ông nội: “Ông nội, rốt cuộc ông có vui không?”
“Vui.” Lục Hòa Thước cúi đầu nói với cháu nội, sau đó nhìn giúp việc cầm đống quà gói đẹp đẽ trên tay, đi đến trước mặt Tần Dư Kiều: “Mang cháu tôi trở về là được rồi, còn mang nhiều quà như vậy làm gì?”
Tần Dư Kiều đứng cạnh Lục Cảnh Diệu, tươi cười vui vẻ, “Chỉ là một chút đặc sản bình thường của thành phố G thôi ạ, bác Lục đừng chê.”
“Còn gọi bác Lục, có phải cũng nên sửa cách gọi rồi không?” Trương Kỳ như cười như không mở miệng nói, sau đó đi về phía chồng, ngẩng đầu nói với Lục Cảnh Thành: “Con gái tìm anh kìa, hiếm khi anh được ở nhà, cũng nên ngồi với nó một chút.”
Lục Cảnh Thành cười cười: “Ba, con lên tầng trước đây.”
Lục Hòa Thước gật đầu, sau đó gọi quản gia lấy quà gặp mặt mình đã chuẩn bị. Một lúc sau, quản gia cầm đến một hộp trang sức tinh xảo, Lục Hòa Thước mở hộp ra, nằm lặng lẽ bên trong là một đôi vòng cổ phỉ thúy, hai vòng ngọc, còn có một đôi bông tai phỉ thúy, tất cả đều xanh biếc trong suốt, chất ngọc nhẵn mịn, màu sắc đều đặn sáng bóng.
Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, nói với Lục Hòa Thước: “Bác Lục, cái này… quá quý giá rồi.”
Lục Hòa Thước: “Chỗ này đều được mẹ Cảnh Diệu chuẩn bị từ hồi còn sống. Có điều bà ấy đi vội quá, không kịp tự tay tặng cho con dâu nhỏ của bà, cho nên con hãy nhận lấy đi, con dâu nhà họ Lục đều có một phần.”
“Kiều Kiều, nhận lấy đi.” Lục Cảnh Diệu nói với Tần Dư Kiều, sau đó thay vợ mình nói một câu: “Cảm ơn ba.”
Lúc này Tần Dư Kiều mới gật đầu: “Cảm ơn bác Lục.”
Đứa con trai này cũng chỉ có lúc ở trước mặt vợ mới tương đối ra hồn con trai, hôm nay tâm trạng Lục Hòa Thước cũng khấm khá, sau đó bắt cóc cháu trai vào trong thư phòng, dẫn nó luyện chữ.
***
Về quà gặp mặt của Lục Hòa Thước, Tần Dư Kiều vào căn nhà nhỏ độc lập của của Lục Cảnh Diệu ở dinh thự nhà họ Lục rồi mở hộp trang sức ra xem. Sau đó cầm một chiếc bông tai lên ngắm nghía, nói với Lục Cảnh Diệu ở phía sau: “Thực sự mỗi người con dâu đều có à?”
Lục Cảnh Diệu khẽ “ừ” một tiếng: “Có điều của em là tốt nhất.”
"Nghe anh nói bừa quen rồi.” Tần Dư Kiều nhếch miệng cười, tỏ vẻ không tin Lục Cảnh Diệu.
“Sao lại không? Ngọc từ một loại đá, cùng một người chế tạo cũng chia ra cao thấp khác nhau.” Lục Cảnh Diệu đi tới cầm lấy vòng cổ phỉ thúy ướm lên cổ Tần Dư Kiều, sắc ngọc tinh tế trong suốt càng tôn lên làn da trắng ngần của cô, làm cho người ta không thể dời mắt. Tiếp đó anh cong miệng nói: “Từ nhỏ mẹ đã thiên vị anh, đương nhiên sẽ để đồ tốt nhất lại cho anh.”
“Nếu như em là mẹ anh, trong tất cả con trai người em ghét nhất chính là anh.” Tần Dư Kiều thả lại bông tai vào hộp trang sức.
“Ghét anh nhất? Không phải em cũng lấy anh rồi sao?” Lục Cảnh Diệu xem thường nói Tần Dư Kiều một câu, sau đó thoáng nhắc tới mẹ mình: “Mẹ anh giỏi lắm, em không có cơ hội được gặp gỡ, có điều cũng coi như em may mắn, trước kia vợ của mấy ông anh trai anh đều chết mệt với bà.”
Tần Dư Kiều đột nhiên nhớ tới câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, Ngưu Lang bởi vì là con út nên thường bị các anh trai chị dâu cắt xén. Tuy Lục Cảnh Diệu khác hẳn hình tượng bị ức hiếp của Ngưu Lang, Tần Dư Kiều vẫn hỏi câu: “Từ nhỏ mẹ anh đã thiên vị anh, các anh trai chị dâu anh lại không tức giận à?”
“Quan tâm đến họ nhiều như vậy làm gì, có thời gian không bằng làm chuyện gì đó thực tế hơn chút.” Lục Cảnh Diệu bỗng cười một tiếng, gương mặt thêm vẻ không đứng đắn, “Có điều ngọc này anh cùng mẹ chọn. Từ lúc mười sáu tuổi anh đã nói với mẹ, người vợ sau này của con nhất định là người xinh đẹp nhất trong số những con dâu của mẹ, cho nên nếu không phải là ngọc tốt nhất, vợ con sẽ không coi trọng.”
“Thật sự như vậy à?” Tần Dư Kiều nhìn vào khuôn mặt tuấn nhã của Lục Cảnh Diệu, quả nhiên đã vô lại từ nhỏ. Hôm nay Lục Cảnh Diệu ăn vận rất chỉn chu, bộ vest sẫm màu còn cài một đôi khuy tay áo. Khuy tay áo như mắt mèo tao nhã mà nổi bật, tựa như cảm giác Lục Cảnh Diệu mang đến cho mọi người: Mạnh bạo, tao nhã, thậm chí mang vẻ kiêu căng thanh lạnh, nhưng trước mặt cô anh cứ vô lại như vậy.
“Làm sao anh biết mình sẽ có được một người vợ xinh đẹp?” Tần Dư Kiều tiến gần hôn lên môi Lục Cảnh Diệu: “Nói thật, em thật sự nghi ngờ chuyện anh giữ mình trong sạch cho đến năm hai sáu tuổi.”
“Đừng lấy tiêu chuẩn mình để nhìn người.” Lục Cảnh Diệu cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn vẻ mặt Tần Dư Kiều, ôm cô vào lòng mình, nói lời hay lẽ phải: “Không phải chưa gặp nhau sao? Cho nên câu nói nhân duyên trời định không thể sai được. Chuyện tình cảm này không thể gấp gáp, gấp gáp không ăn được đậu phụ nóng, gấp gáp cũng không lấy được vợ tốt, đúng không?”
“Vậy Diêu Tiểu Ái thì sao?”
“Không quen biết.”
Tần Dư Kiều: “…”
Lục Cảnh Diệu: “Đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, nếu nhắc lại thì nợ cũ của em còn ít hơn anh sao?”
Sau đó Tần Dư Kiều không thèm nói nữa. Lúc cô xuống nhà thấy khuôn mặt dính đầy mực của Hi Duệ, cũng đi theo Hi Duệ vào thư phòng Lục Hòa Thước viết mấy chữ.
Hiện giờ Lục Hòa Thước là Hội trưởng Hội thư pháp ở thành phố S, nhìn mấy chữ Tần Dư Kiều viết, giọng điệu hơi bất ngờ: “Viết cũng được lắm.”
Thư pháp và vẽ tranh là hai thứ Tần Dư Kiều giỏi nhất, có điều lâu rồi không luyện nên nhận được lời khen của Lục Hòa Thước vẫn rất vui. Nhìn thấy một bức thư pháp trên tường, đoán là Lục Hòa Thước viết, thuận tiện nịnh nọt: “Vẫn không thể so với bác Lục.”
Lục Hòa Thước theo tầm mắt của Tần Dư Kiều nhìn bức thư pháp trên tường, nói: “Đây không phải là chữ của tôi, là của Cảnh Diệu.” Sau đó Tần Dư Kiều mới phát hiện trong thư phòng của Lục Hòa Thước treo mấy bức thư họa phỏng chừng đều là của các con nhà họ Lục, trong số đó phải kể đến tác phẩm của Lục Cảnh Diệu là đẹp mắt nhất. Không phải viết tốt nhất, nhưng chữ như người, chữ Lục Cảnh Diệu hệt như con người anh, chữ viết rắn rỏi, mang đến cảm giác mạnh mẽ. Ngược lại chữ của Lục Cảnh Thành bên cạnh, ngòi bút phóng khoáng hơn rất nhiều.
Lúc Tần Dư Kiều rời khỏi thư phòng của Lục Hòa Thước, trong phòng khách Trương Kỳ và con dâu thứ tư của nhà họ Lục là Trần Húc Phân đang nói chuyện phiếm. Bởi vì con trai thứ tư của nhà họ Lục phụ trách công ty chi nhánh ở nước ngoài, cho nên con dâu thứ tư Trần Húc Phân theo chồng định cư ở nước ngoài, đến Tết mới về nhà vài ngày.
Tần Dư Kiều rất có cảm tình với Trần Húc Phân. Cô từng nghe bác gái nói qua về chuyện của Trần Húc Phân và con trai thứ tư nhà họ Lục - Lục Cảnh Thiên. Lúc ấy con dâu mà bà Trần không thích nhất chính là Trần Húc Phân gia cảnh nghèo túng này. Nhưng có một lần Lục Cảnh Thiên trượt tuyết ngã gãy chân, về sau nhờ Trần Húc Phân chăm sóc không rời, Lục Cảnh Thiên mới chậm rãi hồi phục.
Tần Dư Kiều đã gặp Lục Cảnh Thiên, con trai nhà họ Lục đều có vóc dáng cao, về phần diện mạo cô không nhìn kỹ, nhưng không cần nghĩ cũng biết không đến nỗi nào. Có điều cô cũng chú ý nhìn chân của Lục Cảnh Thiên đúng thật là từng bị thương nặng, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, lúc bước đi sẽ chậm hơn người bình thường một chút.
Trong số người nhà họ Lục gia, người Tần Dư Kiều khó đối mặt vẫn là Dương Nhân Nhân, dù sao cô và Nguyên Đông cũng từng có quan hệ bạn trai bạn gái. Tuy Lục Gia Anh đã nói rõ nhưng gặp mặt vẫn hơi xấu hổ.
Thật ra Dương Nhân Nhân là người chủ động đến tìm cô. Lúc Tần Dư Kiều rời khỏi phòng Lục Cảnh Diệu, Dương Nhân Nhân quan sát Tần Dư Kiều: “Càng thêm thon thả rồi.”
Người ta nói Tết là mùa béo phì của phụ nữ, Tần Dư Kiều không những không béo mà còn gầy đi hai cân. Đôi lúc phụ nữ mặc quần áo là giữ lại trên một hai cân, trước kia cô không dám mặc thử kiểu nhẹ nhàng, bây giờ mặc váy cạp cao đã không còn áp lực nữa rồi.
“Dì Dương.” Tần Dư Kiều vẫn gọi Dương Nhân Nhân là dì Dương, sau đó Dương Nhân Nhân kéo tay cô nói: “Kiều Kiều, em học theo lão Lục gọi chị là chị cả đi.”
Tần Dư Kiều cười cười, mặc dù không lập tức gọi Dương Nhân Nhân là chị cả nhưng vẫn gật đầu, chân thành mở miệng nói: “Dì Dương, sau này con ở nhà này còn nhiều chỗ không hiểu, mong dì chiếu cố nhiều hơn.”
“Yên tâm đi.” Dương Nhân Nhân mặt mũi hiền hậu, nhưng vẻ mặt vẫn hơi buồn rầu. Tần Dư Kiều đoán gần đây chắc dì Dương phiền lòng chuyện của Lục Nguyên Đông.
Dương Nhân Nhân kéo tay cô thở dài: “Lão Lục đối xử với con có tốt không?”
“Tốt ạ.” Lúc Tần Dư Kiều nói chữ tốt mà hai má hơi phiếm hồng, Dương Nhân Nhân nở nụ cười: “Gia Anh đã nói với dì chuyện của con và Cảnh Diệu. Duyên phận hai đứa bỏ phí mấy năm cuối cùng cũng viên mãn rồi.”
Tần Dư Kiều không ngờ Dương Nhân Nhân đã biết chuyện của cô và Lục Cảnh Diệu: “Cháu xin lỗi, dì Dương.”
“Dì Dương không trách con, có một số việc có lẽ thật sự đã được ông trời sắp đặt. Chắc Nguyên Đông không có phúc.” Giọng điệu của Dương Nhân Nhân hơi chán nản. Tần Dư Kiều nghe vậy càng lúc càng xấu hổ, Dương Nhân Nhân nhắc đến Lục Nguyên Đông nhiều lần, cô đến nhà họ Lục lâu như vậy rồi còn chưa thấy Lục Nguyên Đông, vì phép lịch sự cũng nên hỏi Dương Nhân Nhân tình hình của Lục Nguyên Đông.
“Dì Dương, Nguyên Đông đâu rồi ạ?”
“Haizz.” Dương Nhân Nhân thở dài thườn thượt, “Thằng bé kia lần này thật sự rất bướng bỉnh, như bị ma ám vậy.” Dương Nhân Nhân nói đến đây, phỏng chừng sợ cô khó chịu, nhìn vẻ mặt cô xác định không có gì mới nói tiếp:
“Thật ra
cô bé Vương Bảo Nhi kia cũng được, nhưng ông nội Nguyên Đông còn chưa tỏ thái độ, cũng không biết nghĩ như thế nào.”
Lục Hòa Thước nghĩ như thế nào, Tần Dư Kiều làm sao biết được. Sau bữa tối, cô lại không biết sống chết hỏi Lục Cảnh Diệu: “Anh có cảm thấy ba anh sẽ đồng ý hôn sự của Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi không?”
Sau đó ánh mắt Lục Cảnh Diệu nhìn cô liền thay đổi: “Em có ý gì?”
“Anh có thể đừng nhỏ mọn như vậy không hả?” Bây giờ Tần Dư Kiều đã có kinh nghiệm, lúc nên mềm thì phải mềm, ngồi lên đùi Lục Cảnh Diệu: “Em và Nguyên Đông đã từ đời nào rồi, anh có thể đừng nhớ dai như vậy được không? Cứ như em thực sự có tin vịt gì với anh ta vậy. Anh biết không có một số việc anh càng để ý nó lại càng như một cái gai đâm vào lòng anh, đâm vào lòng anh.” Lúc nói đến lời cuối cùng, Tần Dư Kiều vươn một ngón tay đâm vào ngực Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu thật không ngờ mình lại bị Tần Dư Kiều dạy dỗ một hồi. Sau đó anh đưa ngón tay cô vào miệng mình, vốn cắn nhè nhẹ, nhưng để Tần Dư Kiều không có cơ hội rút đi, anh lại tiếp tục gặm cắn.
Cảm giác vừa tê vừa dại, lại hơi đau truyền đến từ đầu ngón tay cô. Tần Dư Kiều ngước mắt lên, con ngươi phiếm ánh cười của Lục Cảnh Diệu mang vẻ rạo rực. Một lúc sau, anh cuối cùng cũng buông tay cô ra, từ bi nói điều cô muốn biết.
“Chắc ba sẽ đồng ý cho Nguyên Đông lấy Vương Bảo Nhi.”
Tần Dư Kiều không hiểu lắm: “Tại sao lại đồng ý?”
Lục Cảnh Diệu không dằn lòng được lại sàm sỡ Tần Dư Kiều, tùy tiện cho tay vào trong áo khoác lông cừu của cô, vuốt ve nơi mềm mại của cô qua lớp áo bó nhung đen.
Tần Dư Kiều chụp lại tay Lục Cảnh Diệu: “Rốt cuộc có nói không hả?”
Lục Cảnh Diệu chớp chớp mắt, sau đó ôm Tần Dư Kiều bắt đầu tâm sự: “Ba định để Nguyên Đông theo anh cùng quản lý Lam Điền, hoặc là nói hiện giờ ba còn chưa muốn giao toàn quyền kinh doanh Lam Điền cho anh. Nhưng mà bây giờ ba đang không tìm được lý do để chia số cổ phần còn giữ trên tay mình cho Nguyên Đông, chỉ khi Nguyên Đông kết hôn, ba sẽ tặng cổ phần cho Nguyên Đông làm quà cưới.”
Tần Dư Kiều hiểu được phần nào. Thật ra cô không hề hứng thú với chuyện ai làm chủ nhà họ Lục, nhưng người cô sắp lấy là Lục Cảnh Diệu, có một số vấn đề không phải cô có muốn hay không, mà là cô có muốn cùng với Lục Cảnh Diệu hay không. Nếu ở bên anh, cô phải hiểu rõ một số vấn đề nhất định.
“Vậy anh nghĩ như thế nào?” Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu: “Anh có muốn để Nguyên Đông vào Lam Thiên không?”
Lục Cảnh Diệu dời hai tay, cuối cùng ôm lấy eo Tần Dư Kiều. Vòng eo này thật sự là càng lúc càng nhỏ đến mức không cảm thấy thịt, Lục Cảnh Diệu khó chịu nhéo eo cô, trả lời: “Cổ phần cũng không quan trọng, một năm thiếu mấy ngàn vạn hoa hồng chẳng là gì cả. Nhưng anh chỉ có thể không so đo vấn đề tiền nong, anh tuyệt đối không nhường vị trí người thừa kế nhà họ Lục.”
Đàn ông nào không có dã tâm, huống chi tạo hóa đã cho anh cái đầu thông minh nhạy bén, cùng với thủ đoạn khó lường. Với điều kiện trời ban như vậy, một người đàn ông làm sao có thể thiếu đi dã tâm cùng dục vọng nguyên thủy được?
Tần Dư Kiều hiểu mdã tâm của Lục Cảnh Diệu, cũng biết khả năng của anh có thể mang đến thành tự lớn cho nhà họ Lục, nhưng vẫn lo lắng cuối cùng bởi vì cuộc chiến tranh đoạt tài sản nhà họ Lục mà lòng người bàng hoàng gia đình không yên. Hơn nữa Lục Cảnh Diệu này làm việc không bao giở để ý đến tình cảm, không khỏi lo lắng: “Em cảm thấy ba anh có ý bồi dưỡng anh thừa kế nhà họ Lục, để Nguyên Đông tiến vào Lam Điền có lẽ cũng vì lo lắng tính tình cường ngạnh của anh, cần phải có người quản thúc. Cho nên anh chỉ cần an phận chút, làm việc thật tốt, em cảm thấy khẳng định không thành vấn đề.”
“Ha ha.” Lục Cảnh Diệu hừ nhẹ trước lời phát biểu vô tư của Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều cho rằng mình nói không đúng bị Lục Cảnh Diệu cười nhạo, hỏi: “Em nói không đúng sao?”
Lục Cảnh Diệu cấu hông Tần Dư Kiều: “Có thể đừng câu nào cũng Nguyên Đông không? Không thấy chán à?”
Tần Dư Kiều yên lặng tụt khỏi đùi Lục Cảnh Diệu.
Sau đó chuyện của Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi thật sự được Lục Cảnh Diệu đoán đúng. Bữa cơm tối mùng sáu, Lục Hòa Thước đột nhiên hỏi Dương Nhân Nhân: “Nguyên Đông đâu? Sao lại không thấy nó?”
Dương Nhân Nhân cũng vô cùng nghẹn khuất, nghĩ thầm: Không phải Nguyên Đông bị ba đuổi khỏi nhà họ Lục à? Mặc dù biết ông cụ đang giả ngốc, Dương Nhân Nhân vẫn đáp lời ông: “Sợ ba trông thấy nó lại tức giận, cho nên không cho nó trở về nhà.”
“Hết giận lâu rồi.” Lục Hòa Thước nở nụ cười gần gũi, “Các con cũng thật là, ba có thể tức giận với Nguyên Đông sao? Tết nhất sao có thể để nó sống ở ngoài chứ? Các con làm ba mẹ kiểu gì thế?”
Dương Nhân Nhân “Dạ” một tiếng rồi nói: “Vậy ngày mai con bảo nó về.”
Lục Hòa Thước “ừ” rồi “ừ”, mắt liếc Lục Cảnh Diệu rồi nói với Dương Nhân Nhân và Lục Cảnh Thịnh, “Nếu Nguyên Đông thật sự thích cô bé kia, ba cũng không phản đối. Lần trước ba cho rằng cô Vương nhận tiền của thư ký, không ngờ lại trả hết cho ba. Tuy gia thế không tốt, có điều cũng may cô gái biết phấn đấu… Quan trọng nhất là Nguyên Đông thích cô ấy.”
“Nói như vậy ba đồng ý rồi ạ?” Trương Kỳ cùng hóng hớt, hỏi Lục Hòa Thước.
Lục Hòa Thước gật đầu, nhìn về phía Tần Dư Kiều bên cạnh Lục Cảnh Diệu: “Năm nay nhà họ Lục chúng ta tổ chức hai đám cưới, song hỷ lâm môn.”
Tin tức nhà họ Lục song hỷ lâm môn nhanh chóng truyền ra ngoài. Lúc Vương Bảo Nhi bỏ giấy gấp vào ngăn kéo, Lục Nguyên Đông đứng trước ban công gọi điện thoại. Màn đêm đen như mực lặng lẽ bao phủ đỉnh đầu Lục Nguyên Đông. Vẻ mặt anh lành lạnh, lúc nhìn thấy Vương Bảo Nhi đi đến, anh bỏ điện thoại vào túi quần.
Vương Bảo Nhi ôm lấy Lục Nguyên Đông từ phía sau, “Nguyên Đông, em thực sự rất cảm động. Vì em mà anh có thể trả giá nhiều như vậy.”
Lục Nguyên Đông nhếch khóe miệng, xoay người nhìn Vương Bảo Nhi: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, anh sẽ đính hôn với em. Trước đó, em còn có rất nhiều chuyện cần học, nhất là lời nói cử chỉ. Trước khi nói cần suy nghĩ cái gì nên nói cái gì không nên nói, không hiểu thì im lặng, không ai thấy hỏi nhiều là ưu điểm cả… Về cụ thể, anh sẽ cho người dạy em, tóm lại tuyệt đối đừng để người ta xem thường.”
Vương Bảo Nhi ngẩn người: “Đã như vậy rồi, tại sao anh không tìm một cô gái môn đăng hộ đối đi?”
Lục Nguyên Đông hơi cúi đầu, trên mặt hiện nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn tao nhã lịch sự trước sau như một, chẳng khác với Lục Nguyên Đông ôm cô lên xe đi bệnh viện là bao. Vương Bảo Nhi thấy vẻ hờ hững trong mắt Lục Nguyên Đông, mỉm cười: “Có phải tâm trạng không tốt hay không?”
Lục Nguyên Đông cầm tay Vương Bảo Nhi, bỏ tay cô khỏi ngực mình, “Anh về nhà một chuyến.”
Lúc Lục Nguyên Đông trở nhà họ Lục là tám giờ tối. Bình thường Lục Hòa Thước đi ngủ lúc tám giờ, bởi vì hôm nay chơi cá ngựa với Hi Duệ nên tám giờ còn chưa thấy buồn ngủ.
Khi Lục Nguyên Đông vào nhà, các con dâu nhà họ Lục đang tụ lại nói chuyện phiếm. Lục Nguyên Đông liếc mắt thấy trong đám phụ nữ có Tần Dư Kiều. Cô chính là người trẻ nhất trong số họ. Có thể không trẻ à? Suýt nữa thành cháu dâu của nhà họ Lục mà.
Đám con trai nhà họ Lục đang chơi cờ, cũng có người bàn bạc tin tức kinh tế tài chính. Sau khi Lục Nguyên Đông tiến vào, người bắt chuyện đầu tiên là ông nội. Gương mặt Lục Hòa Thước thoáng nét cười: “Chơi cùng không?”
Lục Nguyên Đông: “Con đi gặp mẹ trước đã.”
Lục Hòa Thước vừa lòng gật đầu, sau đó nói với Hi Duệ: “Duệ Duệ à, con sao có thể nhân lúc ông nội không chú ý mà chơi xấu hả?”
Dương Nhân Nhân hết sức mừng rỡ vì con trai đột nhiên trở về. Tần Dư Kiều ngồi giữa hội con dâu nhà họ Lục, chào Lục Nguyên Đông: “Nguyên Đông.”
Lục Nguyên Đông thản nhiên gật đầu, sau đó hỏi thăm: “Mọi người đang xem gì thế?”
Trương Kỳ cười đáp: “Cho cô Tần xem ảnh cũ của nhà chúng ta.”
“Ồ.” Lục Nguyên Đông cười cười, ngồi xuống bên cạnh Dương Nhân Nhân, cầm lấy một quyển album cũ nhìn lại, gương mặt hiện vẻ hoài niệm. Đúng lúc này, Lục Nguyên Đông đột nhiên mở miệng: “Người ngồi cạnh chú sáu là chị Tiểu Lộc à?”
Giọng nói vang dội của Lục Nguyên Đông bay vào lỗ tai Lục Cảnh Diệu. Anh vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ sao đêm nay mí mắt mình nháy khiếp đến vậy. Anh thật quá sơ suất, lúc Trương Kỳ nói muốn cho Tần Dư Kiều xem ảnh cũ sao anh lại quên mất sự tồn tại của Mục Lộc cơ chứ.
Tần Dư Kiều rất tò mò với “chị Lộc” trong miệng Lục Nguyên Đông, phản ứng đầu tiên còn tưởng là hươu sao gì đó. Lúc đang định nhận lấy quyển album từ tay Lục Nguyên Đông xem, Lục Cảnh Diệu đột nhiên đứng dậy: “Dư Kiều, chúng ta ra ngoài tản bộ đi.”