Lúc Tần Dư Kiều cúp điện thoại xong cô không biết nên diễn tả tâm trạng của cô lúc này như thế nào nữa. Nhớ lại biểu hiện mấy này nay của Lục Cảnh Diệu, thật đúng là tốt quá mức. Mỗi ngày đúng giờ nhắc nhở cô uống thuốc bổ não kia, thậm chí lúc cô quên uống anh cũng sẽ nhớ. Ví dụ như hôm qua ăn cơm ở Lục gia, sau khi ăn xong trở về phòng, anh đột nhiên lấy ra một bình thuốc bổ não, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô: "Hôm nay đừng quên uống đấy."
Sau đó Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Cảnh Diệu rất để ý đến chuyện cô bị mất trí nhớ, trong lòng còn suy đoán rằng chắc là do anh cũng mong cô mau chóng phục hồi trí nhớ. Kết quả là đây, Lục Cảnh Diệu không dẫn cô đến gặp bác sĩ Karo, mà thay bằng một tên giả mạo.
Cho nên "Nước thần" mỗi ngày cô uống vốn không phải là dịch dinh dưỡng do bác sĩ Karo đặc chế giúp cô hồi phụ trí nhớ, mà chỉ là thuốc bổ bình thường mà thôi. Không, suy nghĩ trong lòng Lục Cảnh Diệu còn đen tối hơn cô tưởng, thứ anh cho cô uống chính là nước lọc bỏ chút vị trái cây.
"Anh giải thích đi." Giọng Tần Dư Kiều lạnh đi vài phần, "Em muốn nghe anh giải thích."
"Kiều Kiều, chúng ta không cần vội." Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, cũng cau mày lại, sau đó anh rút điện thoại di động trong túi ra, "Để anh hỏi thư ký xem, có lẽ là do anh ta nhầm lẫn."
"Anh giỏi lắm." Tần Dư Kiều rất tức giận, đôi tay nắm lấy bàn tay Lục Cảnh Diệu, "Anh đúng là khốn kiếp!"
Lục Cảnh Diệu bị Tần Dư Kiều nắm tay cho nên không gọi được, cũng không thể tiếp tục đổ chuyện này cho thư ký nữa, anh đành trấn an Kiều Kiều: "Em đừng tức giận, mấy ngày nữa là cô dâu rồi, chúng ta đừng để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng."
Tần Dư Kiều quay đầu hít sâu một hơi, sau khi đè nén cơn tức, cô nói: "Còn kết hôn cái gì nữa, không chừng bị anh độc chết lúc nào cũng không biết!"
"Phi!" Lục Cảnh Diệu che miệng Tần Dư Kiều, nhìn cô với vẻ trách cứ, "Nói lung tung cái gì thế hả, không cho phép giận dỗi."
Tần Dư Kiều hất tay Lục Cảnh Diệu ra, khoanh tay nhìn Lục Cảnh Diệu: "Anh giải thích đi, không phải anh giỏi ăn nói lắm sao, nói đi...."
Lục Cảnh Diệu chớp mắt hai cái, trên khuôn là vẻ lo lắng chột dạ. Sau đó anh đột nhiên ôm lấy Tần Dư Kiều ăn vạ: "Hôm qua em còn đảm bảo với anh là trong sẽ giữ tâm trạng vui vẻ trong thời gian tổ chức đám cưới, em không thể lật lọng...."
Tần Dư Kiều hung hăng đá vào chân Lục Cảnh Diệu hai cái. Lục Cảnh Diệu không giận, lại khe khẽ vỗ lưng cô: "Được rồi, trút giận xong rồi, tất cả vấn đề về nhà lại nói tiếp...."
Tần Dư Kiều đột nhiên nghĩ đến một khả năng: "Anh ngoại tình ở Edinburgh đúng không? Cho nên anh sợ em biết sự thật...."
"Anh không có ngoại tình...." Giọng của Lục Cảnh Diệu hơi trầm xuống.
"Nói dối." Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm Lục Cảnh Diệu, "Em thấy được sự chột dạ trong mắt anh."
"Anh thật sự không có ngoại tình, không người phụ nữ nào đáng để cho anh ngoại tình cả...." Lục Cảnh Diệu khẽ giật giật khóe miệng, bình nứt không sợ vỡ, có một số việc hiện tại cũng chỉ có thể để nó biến mất rồi bắt đầu lại từ đầu mà thôi. Anh nhìn Tần Dư Kiều hai giây mới bắt đầu nói, "Chỉ là có một vài chuyện không vui, anh sợ em biết sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng kết hôn ...."
Chuyện không vui gì?
Bởi vì anh không quý trọng, thêm vào đó là đủ loại hiểu lầm cẩu huyết, khiến hai người bỏ lỡ bảy năm. Việc này nghĩ thế nào, tính thế nào đều làm người ta thấy tiếc nuối và đau buồn.
***
Sau hôm Quả Quả đi, Lục Lục cũng lục tung mọi thứ trong nhà lên, rốt cuộc tìm thấy ba món đồ Quả Quả không mang đi: một bản vẽ phác họa kẹt giữa giá sách và tường, chắc do bị kẹt sau giá sách Quả Quả không thấy cho nên cô không mang đi; cái thứ hai chính là một cái quần lót màu trắng in hình hoạt hình, nằm lẫn trong rổ quần áo bẩn cho nên cô không phát hiện; cuối cùng là một bộ bài tháng trước Quả Quả mang đến, phía sau được vẽ những hoa văn rất đẹp, hẳn là bộ bài dùng để tuyên truyền quảng cáo của một đoàn thể xã hội nào đó. Bộ bài này sau khi cô chơi với anh xong không dọn, chỉ nhét đại vào ngăn kéo TV mà thôi....
Lục Lục cẩn thận xếp lại từng lá bài, cuối cùng lại phát hiện thiếu một lá. Anh tìm tất cả mọi ngóc ngách trong nhà cũng không thấy.
Cuối cùng cũng đành bó tay. Anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay. Khi xoay người nhìn cái quần lót trắng trong đống quần áo bẩn, anh thản nhiên đi tới cầm lên đặt vào trong bồn rửa mặt. Bột giặt cũng bị Quả Quả lấy đi rồi, Lục Lục nhìn những đồ dùng vệ sinh đặt trên kệ, cuối cùng cho vào chậu rửa mặt một chút sữa tắm, sau đó xắn tay áo lên giặt quần lót.
Sau khi giặt xong anh phơi quần lót trên giá áo ngoài ban công. Lục Lục đột nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều có chút mệt mỏi. Anh miễn cưỡng nằm trên ghế salon không muốn động đậy, chỉ cảm thấy xương cốt khắp người nhức mỏi, đứng cũng mệt mà nằm cũng khó chịu, ngay cả khi nằm trên ghế salon anh cũng không cảm thấy thoải mái một chút nào.
Lục Lục hoài nghi mình ngủ không được ngon giấc là do bị cảm, nên buổi chiều bảo người giúp việc đổi ga giường xong liền kéo rèm cửa sổ lại ngủ một mạch cho đến bảy giờ tối.
Sau đó anh thấy hơi đói bụng, nhưng hơn một nửa đồ ăn trong tủ lạnh đều đã bị Quả Quả cầm đi rồi. Lật tới lật lui lại tình cờ tìm thấy đồ Quả Quả quên mang đi, đó là nửa gói mì ăn liền để sau hai cái chai.
Lục Lục bỏ nửa gói mì ăn liền đó vào nồi, nấu chín xong lập tức ăn như hổ đói. Thật ra anh rất ghét mùi vị của mì ăn liền, nhưng Quả Quả lại rất thích. Trước kia mỗi sáng Chủ nhật họ thường dùng để ngủ nướng và làm chuyện đó. Sau khi làm tình Quả Quả thường kêu đói bụng, không đợi được đến khi mua đồ ăn hoặc đi ra ngoài ăn, cô liền mặc áo sơ mi của anh đứng dậy nấu mỳ ăn. Lần nào cô cũng cố tình quan tâm hỏi anh: "Anh Lục, anh có muốn ăn không, thêm chân giò hun vào sẽ rất ngon đó." Lần nào anh cũng bảo không muốn, nhưng thấy Quả Quả ăn ngon như vậy, anh cũng sẽ ăn vài miếng trong bát của cô.
"Thật khó ăn, thay quần áo đi anh dẫn em ra ngoài ăn."
Sau đó Quả Quả lập tức để bát mỳ ăn liền xuống: "Em chỉ chờ mỗi câu này của anh thôi."
....
Lục Lục ăn hết sạch cả mỳ lẫn nước Anh đột nhiên cảm thấy mùi vị của mỳ ăn liền thật ra cũng rất được. Anh quay trở lại phòng bếp, lục từ thùng rác bao mì ăn liền lúc nãy nhìn nhãn hiệu. Thì ra Quả Quả hay ăn mỳ hãng này....
Lát sau có vài người bạn học gọi anh đến gặp mặt, Lục Lục trực tiếp tắt máy.
Đầu anh đau, cổ họng cũng đau, toàn thân mệt mỏi rã rời, giống triệu chứng của bệnh cảm vậy. Nhưng nghe nói ai thất tình cũng đều sẽ bị cảm. Lục Lục bi thương xoa trán, anh thật sự không muốn thừa nhận, nguyên nhân thật sự khiến anh khó chịu là vì anh thất tình.
....
Từ sau khi quay trở về từ thành phố S, Lục Lục đã đi tìm Quả Quả rất nhiều lần. Tất cả người quen Quả Quả đều nói cô đã đi rồi, nhưng theo cảm giác của Lục Lục Quả Quả không đi đâu cả, thậm chí mỗi lần ra ngoài anh nhìn ai trên đường cũng thấy giống Quả Quả.
Nhưng cũng
chỉ là "Giống" mà thôi. Ví dụ như ngày hôm qua Lục Lục nhìn nhầm một vấm vải che màu đỏ thành Quả Quả vậy, sau khi đến gần mới thấy đó là một tấm vải nhung che đàn cello mà thôi.
Trước kia Quả Quả cũng thường trốn đi, cho nên lúc chia tay Lục Lục nghĩ: Thật ra chia tay cũng rất tốt, sau khi chia tay anh cũng không cần lo lắng mỗi khi cô bỏ đi nữa, bởi vì anh và cô không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi. Lúc ở bên nhau, anh chỉ giống như người giám hộ của cô mà thôi. Nhưng sau khi chia tay, cứ nghĩ tới chuyện sẽ có một người đàn ông khác thay thế vị trí của anh, đầu Lục Lục lại bắt đầu đau như búa bổ.
Lúc ấy đầu óc của anh chắc là bị nhét mỡ heo rồi, ai nói hai người không còn quan hệ sẽ không lo lắng cho nhau nữa.
Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Lục Lục lo lắng cho một người. Cảm giác lo lắng hòa với nhớ nhung, nhưng điều duy nhất anh có thể làm lúc này lại chỉ là tưởng niệm. Cảm giác ấy như thế nào ấy à? Nó giống như trong cơ thể có một dây thần kinh lúc nào cũng điều khiển tất cả cảm xúc của anh: Cô sống có tốt không? Cô có bạn trai mới chưa? Cô có nhớ anh không?
Edinburgh là một thành phố cổ sương mù nổi tiếng của Anh quốc. Lục Lục vốn cho rằng mùa đông đi qua thì thời tiết sẽ tốt hơn một chút, kết quả dự báo thời lại nói do chịu ảnh hưởng của không khí lạnh ven biển, cho nên mấy ngày nữa thời tiết đều xấu, nhiều sương mù.
Đi trên con đường nhỏ ven rừng trong trường mà tầm nhìn không đến 50 mét. Không chỉ có đại học Edinburgh, mà toàn bộ Edinburgh đều bị bao phủ trong sương mù đầu xuân. Toà thành to lớn, tháp nhọn cao vút, núi lửa tắt lạnh lẽo, những ngọn đồi trùng điệp, tất cả đều chìm trong sương mù dày đặc, nửa ẩn nửa hiện chỉ lộ ra hình dáng mơ hồ.
Lúc từ thư viện đi ra, có một cô nàng theo đuổi Lục Lục cảm khái với anh: "Mấy ngày nay Edinburgh đẹp như thành phố trên mây vậy."
Đẹp cái gì, Lục Lục bị loại thời tiết quỷ quái này hành hạ cho sắp nổ tung rồi đây này.
Lục Lục vẫn được người ta theo đuôi không ngừng, chỉ có điều không khua chiêng gióng trống giống như Quả Quả, không làm cho trái tim anh nhộn nhạo, cũng không bởi vì một câu thích của cô mà cảm thấy cả thế giới trở nên đáng yêu sáng ngời.
Cuối cùng Lục Lục vẫn không nỡ về nước, anh lùi thời gian tốt nghiệp, thành công xin được một hạng mục, cùng người bạn học Hắc Long Giang kia tham gia một cuộc thi mô phỏng buôn bán về hàng hóa thay thế tiền bạc.
Vì anh lùi ngày về nước, Lục Hoà Thước đã mắng anh qua điện thoại một trận. Nhưng Lục Lục còn nóng nảy hơn, không thèm nói gì liền cúp điện thoại. Sau đó Lục Hoà Thước đóng băng thẻ tín dụng của anh.
Lục Lục cũng không sợ thẻ tín dụng bị đóng băng, bởi vì đến tuần sau Lục lão phu nhân đã chuyển cho anh một khoản tiền.
Dù thế nào Lục Lục cũng vẫn sống sung sướng, anh cũng chưa bao giờ phải chịu nỗi khổ của học sinh đi du học, tính tình anh lại lạnh nhạt, đi du học bên cũng không nhớ nhà là bao. Thậm chí nếu như anh muốn, anh có thể lập tức tìm một cô gái tốt hơn để yêu đương tiếp, nhưng Lục Lục lại lựa chọn phương thức tự làm khổ mình này. Anh lựa chọn ngày ngày nhớ nhung Quả Quả, anh tin chắc rằng mình có thể gặp lại Quả Quả một lần nữa.
Quả nhiên vận khí của Lục Lục không tệ.
Lục Lục thật sự gặp lại Quả Quả. Đó là khi anh đi trên đường cùng khách hàng bàn bạc một hạng mục hợp tác.
Tháng sáu, một ngày nắng hiếm có, Lục Lục đi từ Haddington về. Anh đi ngang qua một con đường lát đá, phía sau con đường là một tu viện bị bỏ hoang, bên ngoài có một đám người đang sửa chữa lại bờ tường.
Thật ra Lục Lục và Quả Quả luôn rất có duyên, ông trời luôn thiên vị cho bọn họ, chỉ tại bọn họ để lỡ mất duyên phận của mình mà thôi. Sau đó ông trời lại, bọn họ lại bỏ lỡ, là một đôi không biết đủ điển hình. Nói theo cách khác, là vì duyên phận chưa tới cho nên mới để nó trôi qua hết lần này đến lần khác.
Lúc Lục Lục đi ngang qua tu viện vốn không định dừng xe, nhưng có người chặn xe anh, nói phía trước xảy ra tai nạn giao thông cấm xe cộ qua lại, khiến anh không thể đi tiếp nữa. Đáng tiếc là để trở về Edinburgh chỉ có duy nhất con đường này mà thôi, cho nên Lục Lục chỉ có thể dừng xe, sau đó xuống xe đi ra ngoài hóng mát một chút.
Tu viện ở trấn nhỏ đã cũ, vài người bạn trẻ chạy tới chạy lui khiêng nguyên vật liệu đến sửa tu viện. Lục Lục vốn không muốn vào xem, cho nên nếu không phải là có người đụng phải anh, anh cũng sẽ không vào, cũng sẽ không gặp lại Quả Quả lần nữa.
Là do có một cậu thanh niên nói giọng Oxford đụng phải Lục Lục, trên tay cậu ta cầm một cái cọ, thuốc màu trên cọ không cẩn thận dính vào bộ tây trang đắt tiền của Lục Lục.
Sau đó Lục Lục chỉ có thể đi theo cậu nhóc mang vẻ áy náy kia vào tu viện. Cậu thanh niên này nói cho anh biết cậu ta có thuốc tẩy màu chuyên dụng, chỉ cần bôi lên đảm bảo có thể tẩy sạch vết bẩn trên bộ tây trang của anh.
Lục Lục rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng muốn thử loại thuốc tẩy thần kỳ kia một chút.
Người trong tu viện còn nhiều hơn bên ngoải, bên tường bắc những khung sắt thật cao, phía trên có hai người đang vẽ tranh lên tường.
Lúc cậu thanh niên trẻ tuổi dẫn Lục Lục đi vào, Lục Lục cũng không xem gì nhiều, cậu nhóc nhiệt tình tìm một cái ghế sạch sẽ cho anh nghỉ một chút.
Sau khi cậu ta rời đi, Lục Lục lấy điện thoại di động ra xem cuộc gọi của bạn học, nói cho bạn anh biết kết quả cuộc đàm phán hôm nay. Lúc đang bấm số điện thoại, anh chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Tom, cậu lại trốn việc đấy hả?"
Tay Lục Lục cầm điện thoại run lên, tiếng nói kia phát ra từ trên giá cao dựng bên bức từng bên trái. Quả Quả mặc bộ đồ lao động rộng rãi, đang đứng ở trên giá treo nói chuyện với cậu nhóc làm bẩn đồ của anh. Nụ cười của cô rất rực rỡ, rực rỡ đến mức thật lâu sau anh mới chú ý tới phần bụng nhô lên của Quả Quả.
Lục Lục cảm thấy mình sắp phát điên rồi.