Mấy năm trước Lục Cảnh Diệu có cùng ăn cơm với mấy người trong một xí nghiệp gia đình của một thị trấn nhỏ. Trong bữa tiệc có một tay quản lý tiêu thụ ‘đi cửa sau’ kể một câu chuyện cười thô tục như sau: Nếu như uống rượu say bò lên giường em vợ, khi em vợ lên tiếng anh có tiếp tục hay không?
Lúc ấy vị quản lý tiêu thụ không biết Lục Cảnh Diệu mặc dù có con nhưng lại không có vợ, để làm nóng không khí hắn cười hỏi anh: "Lục tổng, loại diễm phúc này không biết anh được hưởng chưa?"
Lục Cảnh Diệu chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với cái loại diễm phúc này. Từ nhỏ đến lớn anh đều có yêu cầu rất cao trong chuyện tình cảm, cho dù là trên giường hay trên đâu đi nữa anh cũng không có tật xấu giở trò lưu manh với người phụ nữ không phải bà xã mình như những người đàn ông khác. Anh chỉ thích giở trò lưu manh với người phụ nữ của mình mà thôi.
Nhưng đêm nay anh lại vì một câu nói của người phía dưới: "Cảnh Diệu, em là Tiểu Lộc” mà giật nảy mình, ngay cả người anh em phía dưới vốn đang nửa cứng cũng giật giật theo nhịp trái tim rồi sau đó mềm nhũn ra.
Đàn ông yếu ớt nhất là khi đang ở trong trạng thái nửa cứng. Lục Cảnh Diệu cũng đã từng bị Tần Dư Kiều đùa giỡn thành công một lần rồi, nhưng anh vẫn giật thót vì kinh sợ bất ngờ này.
Về phần Tần Dư Kiều, hẳn là không có ai có nhiều mẫu thuẫn hơn cô. Cô yêu Lục Cảnh Diệu là chuyện không cần nghi ngờ, nhưng trên chặng đường tình yêu của cô lại xuất hiện ký ức của Quả Quả. Những ký ức nhấp nhô lên xuống này khiến cô cảm thấy mình như một khán giả của một cuộc tình bi kịch ở nơi đất khách quê người, nhưng cuối cùng cô lại xem đến mức nhập diễn luôn. Đoạn trí nhớ ấy giống như dòng màu tuần hoàn trên từng ngóc ngách của cơ thể cô, cho nên cô không thể nào quên được chuyện Lục Lục lừa dối Quả Quả, cũng không thể quên được ký ức mịt mù ấm áp trước kia.
Khi yêu một người, Tần Dư Kiều chưa bao giờ cho rằng chỉ yêu ưu điểm của người ấy. Nhưng có đôi khi tình cảm và lý trí lại đối lập nhau, mỗi lần nghĩ đến việc Lục Cảnh Diệu lừa dối cô, trong lòng Tần Dư Kiều lại xuất hiện một ngọn lửa háy hừng hực. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, vào những lúc cô giận dữ, Lục Cảnh Diệu lại cợt nhả cô!
Buổi tối, trước khi nói câu "Cảnh Diệu, em là Tiểu Lộc" Tần Dư Kiều vốn còn đang suy nghĩ chuyện Lục Cảnh Diiệu bị bắt về đồn cảnh sát. Kết quả sau khi anh trở lại không những bình an mà còn chui vào chăn liếm mặt cô. Tần Dư Kiều giận điên, sau đó cô nghĩ tới Mục Lộc, đầu óc quay cuồng bỗng thốt ra câu này.
Tần Dư Kiều chỉ muốn dọa Lục Cảnh Diệu mà thôi, nhưng Tần Dư Kiều không ngờ Lục Cảnh Diệu sẽ đánh cô.
Lục Cảnh Diệu chưa bao giờ cảm thấy Tần Dư Kiều đáng đánh đòn như ngày hôm nay, vậy nên anh cứ tiếp tục đánh. Khi anh bật đèn nhìn thấy khuôn mặt vô tội của Tần Dư Kiều thì ngọn lửa trong lòng càng bùng lên. Sau đó anh đưa tay xoay Tần Dư Kiều lại đặt lên trên đùi, đưa tay đánh "Bốp" một cái, chưa hết giận, anh cứ đánh "Bốp bốp bốp bốp...." một lúc, cho đến khi đôi mắt Tần Dư Kiều đẫm lệ, khóc òa lên.
Có lúc thân thể đau đớn cũng sẽ dẫn đến nội tâm tinh thần sinh ra cảm giác uất ức. Mông Tần Dư Kiều đau không còn cảm giác gì nữa, mà cô cũng đã khóc đến mức sắp tắt thở rồi. Cô phản kháng mấy lần cũng vô dụng, liền tùy ý Lục Cảnh Diệu bạo lực với mình, vừa khóc vừa nấc lên. Khóc được một tẹo lại nhớ ra Hi Duệ còn đang ngủ ở sát vách, nên vội vàng đưa tay che miệng mình lại, nước mắt chảy thành dòng, nhìn thật vô cùng tội nghiệp.
Lục Cảnh Diệu đánh cho hả giận, sau đó cúi đầu nhìn Tần Dư Kiều nằm trên đùi anh. Anh cũng không thật sự đánh cô quá mạnh, sức lực cũng chỉ dùng ba phần, chỉ có cô là khóc đến trời long đất lở.
"Khóc cái gì, Tần Dư Kiều, em bao nhiêu tuổi rồi!" Giọng điệu Lục Cảnh Diệu còn có chút lạnh lùng, vỗ vỗ lưng Tần Dư Kiều, "Em lớn rồi thì nên biết cái gì nên đùa cái gì không nên đùa chứ? Em không biết vừa rồi anh...."
Tần Dư Kiều che miệng tiếp tục rơi nước mắt, một lát sau mới mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng thút thít là vẫn không ngừng: "Anh rõ ràng là.... Có tật giật mình...."
Lục Cảnh Diệu nghĩ: Anh bị Tần Dư Kiều trả đũa, nhưng lạnh mặt nhìn cô khóc bù lu bù loa lại làm cho anh có cảm giác mình là người có tội. Sau đó anh liền ôm cả người cô lên: "Được rồi, đừng khóc đừng khóc.... Kiều Kiều, em phải biết tình huống vừa rồi...." Lục Cảnh Diệu thật sự không thể nói ra sự thực vừa rồi anh thật bị cô dọa sợ đến mềm nhũn.
"Thế nào.... Em còn dám uất ức à." Lục Cảnh Diệu rút hai tờ giấy ăn ở đầu giường đưa cho Tần Dư Kiều, "Em dám đem ‘hạnh phúc’ nửa đời sau này của em ra đùa giỡn hả, nể tình em không biết tính chất nghiêm trong của sự việc, anh sẽ tha thứ cho em, em cũng đừng tự trách mình quá nhiều...."
Tần Dư Kiều cắn lên vai Lục Cảnh Diệu một cái, thật muốn cắn đứt thịt của anh luôn. Lục Cảnh Diệu không sợ đau, tiếp tục vỗ vỗ lưng cô. Đột nhiên anh nhìn thấy đầu gối bị băng bó của cô, khuôn mặt liền giận giữ đến mức tái xám luôn.
Lục Cảnh Diệu chợt kéo Tần Dư Kiều ra, mắt nhìn đầu gối Tần Dư Kiều: "Sao lại thế này...."
Vết thương trên đầu gối Tần Dư Kiều là do lúc giằng co với Lục Nguyên Đông bị ngã. Mặc dù chỉ ngã nhẹ nhưng vết thương lại không nhỏ, ít nhất cũng đã thành công dọa được Lục Nguyên Đông. Vết thương không ngừng chảy máu ấy đã kéo lại được một con người sắp mất dần sự tỉnh táo.
Đầu tiên Lục Nguyên Đông ôm cô trở về vườn hoa trung tâm của biệt thự, người giúp việc của nhà họ Lục cũng ở đó, nhưng ba người đều không cầm được máu, Lục Nguyên Đông đành vội vã đưa cô đến bệnh viện, chạy qua chạy lại đến nửa đêm mới về.
Trên đường đưa cô trở về, Lục Nguyên Đông xin lỗi cô: "Kiều Kiều, dù em có tin hay không, anh chưa từng có ý tổn thương em...."
"Lục Nguyên Đông, anh thật sự khiến em buồn cười. Đầu tiên là anh làm tổn thương em, sau đó lại nhẹ nhàng nói không muốn làm tổn thương em? Vậy rốt cuộc là anh muốn như thế nào, chẳng lẽ anh cần em phải cảm tạ ân đức của anh sao? Hoặc là đàn ông các anh làm chuyện xấu mà còn muốn lập đền thờ?"
Lục Nguyên Đông đưa xe vào bãi đậu ở sau vườn hoa trung tâm, lặng lẽ mặc cho Tần Dư Kiều mắng anh ta. Tần Dư Kiều mắng một lúc cũng thấy chán, lúc cô ngừng lại Lục Nguyên Đông quay đầu nhìn cô bỗng bật tiếng.
Tần Dư Kiều mất tự nhiên hỏi: "Cười cái gì mà cười! ?"
Lục Nguyên Đông nhìn Tần Dư Kiều: "Anh nhớ lại ngày đầu tiên đi xem mắt, lúc ấy anh còn tưởng em là một cô gái nhà giàu trầm tĩnh thuỳ mị cơ."
Tần Dư Kiều hơi nhướn mày: "Bây giờ không phải sao?"
Lục Nguyên Đông lắc đầu, vẻ mặt có chút lười nhác tùy ý: "Không phải, có lúc anh quả thật không thể hiểu nổi em là loại phụ nữ thế nào, cho nên anh luôn muốn tìm hiểu thêm về em, nhưng.... Là anh không biết quý trọng. Kiều Kiều, em nói xem nếu như lúc em mười sáu tuổi anh
theo đuổi em, em có để ý đến anh không?"
Tần Dư Kiều ngẩn người, sau một lát, Lục Nguyên Đông quay đầu lại: "Chắc em vẫn thích kiểu đàn ông như chú sáu nhỉ, còn có Giang Hoa nữa. Thật ra bọn họ có hơi giống nhau .... Đúng không?"
Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Nguyên Đông là một người đàn ông yêu theo kiểu độc lập, anh ta không chỉ so sánh điểm giống nhau của Diêu Tiểu Ái và Mục Lộc, mà còn cả Lục Cảnh Diệu và Giang Hoa nữa.
Thật ra không chỉ Lục Nguyên Đông cảm thấy Lục Cảnh Diệu và Giang Hoa giống nhau mà rất người người cũng nói như thế. Sau khi khôi phục trí nhớ Tần Dư Kiều cũng đã từng nghiêm túc suy nghĩ, ban đầu Quả Quả điên cuồng yêu Lục Lục như vậy, phải chăng là vì trên người Lục Lục có hình bóng của Giang Hoa. Nhưng hiện giờ cô không cần suy nghĩ vấn đề này nữa rồi, bởi vì người Tần Dư Kiều yêu bây giờ là Lục Cảnh Diệu .
Lục Nguyên Đông nói: "Cho nên dù có quay về quá khứ, em cũng sẽ không thích anh."
Tần Dư Kiều cúi đầu: "Có đôi khi hai người đến với nhau không phải vì thích. Em thừa nhận điều kiện tiên quyết để hai người ở bên nhau là tình yêu, nhưng có thể ở bên nhau mãi mãi hay không ngoại trừ dựa vào duyên phận còn phải dựa vào thái độ.... Nguyên Đông, không phải em nói anh, nhưng quả thật thái độ của anh không bằng Cảnh Diệu."
"Em nói thẳng, thật ra thái độ của Cảnh Diệu cũng không tốt, anh ấy làm việc gì cũng giấu giấu giếm giếm rất đáng ghét. Nhưng em lại vẫn cảm thấy, anh ấy rất quan tâm đến em. Anh ấy khiến em ghét, nhưng đồng thời lại khiến cho em cảm động, còn có cả thích và yêu nữa."
....
Tối hôm qua Tần Dư Kiều và Lục Nguyên Đông coi như đã trò chuyện chân thành với nhau. Sau đó khi Lục Nguyên Đông đưa cô xuống xe, anh hơi đưa tay đỡ cô, sau đó cứng lại, ôm thẳng cô lên tầng. Sau khi đưa cô trở về phòng liền quay về.
Tối hôm qua, cánh tay Lục Nguyên Đông đặt trên eo cô rất nóng, nóng đến mức Tần Dư Kiều không thể đối mặt với Lục Cảnh Diệu một cách tự nhiên được. Nói thật ra, nếu như không có chuyện Lục Nguyên Đông ôm cô lên tầng thì cô cũng không cần phải nói dối Lục Cảnh Diệu.
"Ngày hôm qua em không cẩn thận nên bị ngã...."
"À." Lục Cảnh Diệu nằm xuống kiểm tra vết thương trên đầu gối Tần Dư Kiều, xác định không nhiễm trùng ... Sau đó anh kéo eo Tần Dư Kiều lại: "Em xem đi, anh mới rời khỏi em có một ngày, em đã thành ra thế này rồi. Duệ Duệ còn mạnh mẽ hơn em đấy."
Một câu nói thản nhiên của Lục Cảnh Diệu lại khiến cho trái tim Tần Dư Kiều mềm nhũn. Cô rúc vào trong ngực Lục Cảnh Diệu hỏi: "Lần này trở về anh còn phải vào đó nữa không?"
"Ăn nói xúi quẩy, em muốn anh vào đó lắm hả?" Lục Cảnh Diệu vỗ nhẹ đầu Tần Dư Kiều, "Em lo lắm hả?"
Tần Dư Kiều khẽ hừ một tiếng: "Nếu như có thể, em thật sự muốn để anh ở trong đó luôn đấy."
Lục Cảnh Diệu mỉm cười nhìn Tần Dư Kiều, hôn lên môi cô: "Rốt cuộc lại có thể ôm bà xã ngủ mỗi ngày rồi."
Tần Dư Kiều đẩy Lục Cảnh Diệu ra: "Ngủ đi, mệt quá."
Thật ra thì mấy ngày nay Lục Cảnh Diệu cũng không được ngủ ngon, cho dù ra được cũng phải lo chuyện bên ngoài. Bây giờ được ôm Tần Dư Kiều, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của cô khi ngủ, Lục Cảnh Diệu cũng cảm thấy muốn ngủ theo. Nhưng trước khi ngủ anh vẫn cẩn thận từng li từng tí lấy điện thoại của Tần Dư Kiều ra.
Lục Cảnh Diệu cũng không ngờ số mình lại may như vậy, lục một lần là đã bắt trúng được ‘mèo mỡ’. Trong điện thoại di động của Kiều có một tin nhắn Lục Nguyên Đông gửi cho cô.
"Thuốc màu trắng một ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên. Thuốc màu vàng thoa ngoài da, một ngày hai lần."
Lục Cảnh Diệu xem xong tin nhắn đặt điện thoại trở về chỗ cũ, sau đó lặng lẽ nằm xuống ôm Tần Dư Kiều chặt thêm một chút, hôn lên trán cô một cái: "Cái cô nàng này đúng là không có khí tiết mà."
***
Đã hai ngày rồi Lục Hi Duệ vẫn chưa được gặp ba, cho nên sáng hôm nay lúc xuống ăn sáng gặp được ba, cậy vui vẻ chạy đến trước mặt Lục Cảnh Diệu: "Ba, ba đi công tác vể rồi à?"
Lục Cảnh Diệu cũng có chút nhớ con trai, nhéo mặt cậu: "Nhớ ba à?"
Lục Hi Duệ thành thật đáp: "Nhớ quà của ba."
Quả thực, trước kia mỗi lần Lục Cảnh Diệu đi công tác ít nhiều gì cũng sẽ mua cho con trai một món quà, chỉ là lần này.... Lục Cảnh Diệu nói với Hi Duệ: "Đưa tay ra."
Lục Hi Duệ hớn hở đưa tay về phía ba mình, sợ quà lớn quá còn đưa cả hai tay ra.
Lục Cảnh Diệu liếc nhìn bàn tay trắng nõn mềm mại của con trai, đưa tay vỗ lên tay Lục Hi Duệ hai cái: "Được rồi, nhanh đi vào ăn sáng đi."
***
Mặc dù đầu gối của Tần Dư Kiều bị thương nhưng không ảnh hưởng nhiều đến việc đi lại. Thế nhưng Lục Cảnh Diệu lại chăm sóc cô quá chu đáo, ví dụ như lúc xuống tầng ăn sáng anh sẽ tới đỡ cô; trước khi đến công ty còn đích thân đến thay thuốc cho Tần Dư Kiều.
"Thuốc màu trắng một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, thuốc màu vàng là thoa ngoài da, một ngày hai lần...." Lúc Lục Cảnh Diệu cầm thuốc đi đến, vừa mở lọ thuốc vừa lẩm bẩm giống như đang niệm kinh vậy.
Tần Dư Kiều không phản ứng kịp: "Làm sao anh biết?"
Lục Cảnh Diệu đổ từ trong lọ thuốc ra hai viên thuốc đưa cho Tần Dư Kiều, sau đó xoay người rót nước cho cô. Lúc cầm ly nước lọc bưng đến cho Tần Dư Kiều, anh nói: "Làm sao anh biết à, đương nhiên là Nguyên Đông nói cho anh biết."
Tần Dư Kiều : "...."
Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều một cái, sau đó cuốn ống quần rộng thùng thình của Tần Dư Kiều lên bôi thuốc cho cô: ".... Ngày hôm qua anh vô tình thấy tin nhắn của Nguyên đông gửi cho em. Kiều Kiều, em hãy thành thật nói với anh đi, em đi cùng nó đến bệnh viện băng bó vết thương sao?"
Tần Dư Kiều nhìn Lục Cảnh Diệu, gật đầu: "Vâng"
"Ngày hôm qua em nói dối, lý do là gì?"
Tần Dư Kiều : "...."
Đôi mắt đen như mực của Lục Cảnh Diệu đảo quanh, cười: "Chuyện nhỏ thôi mà, Kiều Kiều, em lo cái gì?"