Bạch Thanh Sầm nhắm mắt lại, nói: "Em không hứng thú với con người."
"Meoww~"
Bạch Thanh Sầm: "???"
Bạch Thanh Sầm đứng bật dậy, ngỡ ngàng nhìn Mục Tử Thành.
Nỗi kinh hoàng trong ánh mắt có thể dịch thành —— thiệt luôn hả?!
Mục Tử Thành ngu người theo: "Hả? Cái này anh đâu có biết?"
Mèo đâu ra đây?
Bạch Thanh Sầm nghi ngờ, không phải anh bày trò thật?
Đang nói chuyện, bỗng nhiên mu bàn tay cảm nhận được độ ấm áp, giống như có thứ gì nhỏ nhỏ mềm mềm áp vào.
Bạch Thanh Sầm nhìn xuống, một con mèo Ragdoll mắt xanh (1) đang ngồi cạnh anh, lông dài xù xù như cục bông, cặp mắt xanh trong veo nhìn anh không chớp.
"Mèo của ngài Bạch sao? Đáng iu quá." Tên minh tinh nhỏ bên cạnh rụt rè thò đầu ra.
Bạch Thanh Sầm chỉ chăm chú nhìn bé mèo, không liếc nhìn hắn lấy một cái, "Không."
"À..." Hắn hạ giọng.
Bạch Thanh Sầm vẫn không quan tâm, Mục Tử Thành cảnh cáo trừng tên minh tinh kia, hắn lập tức rụt cổ về, không dám nói tiếng nào nữa.
"Mèo đâu ra đây?" Bạch Thanh Sầm vuốt ve bé mèo, nó còn vui mừng dụi dụi đầu vào tay anh, lông rất mềm, sờ rất thích.
"Em thích mèo không? Lát nữa đi mua một con." Tính ra Mục Tử Thành chưa bao giờ thấy Bạch Thanh Sầm nuôi con gì: "Anh đề cử cho em mấy chỗ bán thú cưng nhé? Đáng tin lắm."
"Không cần. Em không nuôi thú cưng." Bạch Thanh Sầm không biết anh thích mèo hay không, có thể anh chỉ thích vuốt ve mèo, chứ không phải nuôi chúng.
Anh không biết cách nuôi, lại còn hay đi chơi du lịch đây đó, không ở nhà thì cũng không có được biện pháp thúc đẩy tình cảm giữa boss và sen, cứ đẩy cho người làm nuôi mãi rồi anh cũng khó gây thiện cảm với mấy bé, không nuôi vẫn tốt hơn.
Đột nhiên, một cậu phục vụ hối hả chạy tới, cậu ta sốt ruột xin lỗi: "Xin lỗi anh, mèo của em ạ, em để nó trong phòng nghỉ, không ngờ nó trốn ra mất."
Minh tinh nhỏ cũng bất ngờ, ngạc nhiên nói: "Hạ Văn Miên? Cậu làm gì ở đây?"
Mục Tử Thành hỏi: "Mọi người quen nhau à?"
Minh tinh nhỏ gật đầu: "Cậu ta chung công ty với em ạ."
Mục Tử Thành nhướng mày đánh giá cậu ta, nhìn cũng đẹp, mang đồ phục vụ cũng rất nổi bật, "Chung công ty? Cùng là nghệ sĩ sao? Nghệ sĩ thì tới quán bar làm phục vụ làm gì?"
Minh tinh nhỏ cũng không rõ hoàn cảnh hiện tại, hắn ngơ ngác nói: "Nhà cậu ta nghèo, tiền thuê phòng tập còn chưa trả, chắc đi làm kiếm tiền trả công ty hay gì đó?"
Bạch Thanh Sầm nghe vậy liếc nhìn cậu ta một cái, Hạ Văn Miên không quan tâm gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn bé Ragdoll.
Bạch Thanh Sầm nghĩ, nuôi mèo Ragdoll rất tốn kém, không thể cho ăn bậy được, nghe nói thuộc loại mèo dạ dày pha lê, cậu này cuộc sống khó khăn mà mèo vẫn nuôi tốt, giàu tình cảm, bị người trong công ty khinh bỉ rất đáng thương, nghèo... Ừ đáng thương thật.
Làm việc trong quán bar, giống hệt kiểu nhân vật cứng cỏi bất khuất trong tiểu thuyết, hmm... Rất hợp để bao nuôi.
Bạch Thanh Sầm tháo đồng hồ trên tay xuống đeo lên chân mèo, "Đáng yêu lắm, đem về nuôi cho tốt vào."
Hạ Văn Miên nhìn Bạch Thanh Sầm tháo đồng hồ mà ngơ cả người, chưa kịp từ chối thì Bạch Thanh Sầm đã nhét vào người cậu, xoay người rời đi.
Mục Tử Thành hô theo: "Cái trò gì vậy em, đồng hồ QS bản limited, lúc trước mua cái bản này em ganh giá với anh nửa ngày, năn nỉ muốn gãy lưỡi em cũng không nhả, giờ quăng cho người ta dễ vậy hả?"
Bạch Thanh Sầm phẩy tay, coi như mua thức ăn cho mèo thôi.
Bạch Thanh Sầm đi mất, Hạ Văn Miên do dự cầm đồng hồ, bộ dạng trông có vẻ như không biết có nên đưa lại cho Mục Tử Thành không.
Mục Tử Thành thấy vậy, cười khẽ: "Em ấy cho thì cầm đi, coi như hôm nay vận khí tốt."
"Anh dày công chuẩn bị thì không chịu để vào mắt, không nghĩ tới còn xuất hiện kinh hỉ ngoài ý muốn." Mục Tử Thành đứng dậy lắc lư đi ra, hắn phủi tay: "Về hết, tiệc tàn rồi."
Sắc mặt