Ngày 20, giới âm nhạc Trung Hoa cử hành một buổi lễ long trọng ở Bắc thị, Cố Phức Nhiên cùng đoàn người Quan Diệu đi sớm sáu ngày.
Vì phải đi công tác mà Cố Phức Nhiên và An Bạch phải xa nhau, nhưng hai người vẫn như mấy người trẻ nói chuyện yêu đương ngọt ngào, gọi điện tán dóc như bữa cơm. Có đánh chết nàng cũng không nghĩ tới chỉ còn đúng một ngày cuối đếm ngược của chuyến công tác, cũng chính là ngày hôm sau lại chọc phải phiền toái.
Xong việc liền phải trở về, cho nên rạng sáng còn ít người, Quan Diệu nhân cơ hội này liền tìm mấy bằng hữu có mặt lần này tụ họp ở quán bar.
Cố Phức Nhiên đi theo bọn họ đến một góc, vừa ghé mắt liền nhìn thấy một đôi mắt đen cực kỳ quen thuộc. Đến khi nàng nhớ ra là ai, liền rũ mắt cười nhẹ đi qua đó ngồi xuống.
Bạch Mặc Trần, siêu sao kiêm thiên vương giới ca hát Trung Hoa xuất sắc kiệt xuất, là sư ca của nàng.
Nhìn tuấn nhan không hề có chút thay đổi, Cố Phức Nhiên cười chào hỏi: "Sư ca, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, Nhiên Nhiên." Bạch Mặc Trần đánh giá sư muội theo thời gian càng thêm xinh đẹp động lòng người. Thân là trưởng bối, trong mắt anh tràn đầy vẻ tự hào.
Cố Phức Nhiên không chút khách khí trêu chọc nói: "Ai u, đương nhiên đã lâu không gặp. Ngài bận như vậy, bay hết trong nước lại bay ra ngoài nước."
"Đúng vậy, rất bận rộn. Tiểu sư muội càng ngày càng đẹp hơn rồi. Mấy năm nay viết nhạc cũng đã được các tiền bối yêu thích và công nhận rồi." Bạch Mặc Trần tán thưởng nhìn nàng, cầm điếu thuốc lên đốt.
Lúc còn ở Berkeley, hai người bọn họ thường xuyên học nhạc xong, sẽ cùng nhau ngồi bên cạnh một cái cửa sổ cao lớn. Đón gió thổi, đốt điếu thuốc, một bên nói chuyện phiếm một bên nhìn mặt trời chiều nơi xa xa ngã về tây.
Cố Phức Nhiên nhớ tới thời gian hoàng hôn mấy năm trước kia, không nhịn được cười nói: "Em đã cải tà quy chánh rồi...... Nhưng mà, em vẫn có thể phá giới cầm đao, coi như bồi anh hút thuốc."
Bạch Mặc Trần ý vị thâm trường cong khóe miệng: "Anh biết rõ em vì sao lại cười."
Cố Phức Nhiên thuần thục mở bao thuốc, kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay thưởng thức, nhếch cao mày. Hai người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Rượu quá ba tuần, thuốc lá đốt được mấy điếu, Cố Phức Nhiên chớp chớp đôi mắt khô khốc, nói tạm biệt với bọn họ: "Mình về đây. Ngày mai còn phải dậy sớm đến nhà bà nội bồi bà ăn điểm tâm sáng nữa."
Quan Diệu thả ly rượu xuống: "Em đưa chị về."
"Để anh đưa về." Bạch Mặc Trần thấy thế liền đứng dậy.
"Không cần đâu, em từ từ đi bộ về khách sạn, chỉ tốn năm phút đồng hồ thôi à." Cố Phức Nhiên đứng lên uyển chuyển từ chối, sợ đưa tới phiền toái cho anh.
Bạch Mặc Trần không sao cả nhún vai, "Anh bồi em đi về, sau đó trợ lý của anh cũng vừa lúc đến đón anh."
"Vậy cũng được." Cố Phức Nhiên thỏa hiệp, nhìn trời đã rạng sáng một chút, hẳn là sẽ không có phiền toái gì đâu.
"Đi thôi, tiểu sư muội." Bạch Mặc Trần đội mũ đeo kính râm, làm một loạt động tác trang bị thật tốt rồi nói.
Cố Phức Nhiên chỉ đeo mỗi kính râm liền cùng hắn đi ra ngoài, ngoài miệng trêu chọc: "Minh tinh các anh thật mệt mỏi. Xem em này, nguyện ý ở phía sau màn tự do tự tại."
Bạch Mặc Trần cười trêu chọc: "Vâng ạ, so ra kém với cảnh giới của tiểu sư muội em."
Cố Phức Nhiên nghịch ngợm cười: "Cũng thế thôi cũng thế thôi, vật họp theo loài mà."
Bạch Mặc Trần im lặng cười, không nói nữa, vừa rồi bộ dáng Cố Phức Nhiên nói "vật họp theo loài" thật giống như lúc còn cùng nhau đi học, không có gì thay đổi cả.
Quả nhiên y như lời Cố Phức Nhiên nói, chỉ vài phút đã có thể đi đến khách sạn.
Bạch Mặc Trần đưa nàng đến đại sảnh khách sạn: "Em thật sự một chút cũng không thay đổi."
Cố Phức Nhiên cười như không cười nhìn hắn, dùng giọng điệu cà lơ phất phơ như trước giờ từ từ nói: "Sư ca, có một vài thứ vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi."
"Được rồi, đi lên đi, anh đứng chỗ này chờ trợ lý tới. Về sau nếu rảnh lại tụ họp, ngủ ngon." Bạch Mặc Trần nhớ đến trước kia thường xoa đầu nàng. Thế nhưng vừa mới giơ tay thì lại nhớ đến cái tên được xăm sau tai nàng như ẩn như hiện sau mấy sợi tóc, cảm thấy không ổn liền dừng tay lại. Dường như không có việc gì, nhìn nàng cười.
Cố Phức Nhiên chú ý tới động tác tay rối rắm của hắn, hiểu ý cười: "Vậy anh cũng ngủ ngon nha."
10 giờ sáng ngày hôm sau scandal cứ thế bùng nổ. Sau khi các paparazzi tuôn ra một đống ảnh chụp lén, các đồng nghiệp trong ngành, giới nhà giàu bắt đầu sôi nổi bàn luận khiến độ hot trở nên bừng bừng. Trong lúc nhất thời đẩy scandal tình yêu của Bạch Mặc Trần leo lên đứng đầu hot search.
"Thiên vương giới Trung Hoa Bạch Mặc Trần đã chịu để lộ manh mối về tình yêu của mình:
-Rạng sáng lén gặp mỹ nữ ở quán bar......
-Rạng sáng Bạch Mặc Trần cùng với nhạc sĩ bên người ca sĩ Quan Diệu - Cố Phức Nhiên cùng nhau đi vào khách sạn......"
Cố Phức Nhiên nằm ở trên giường bà nội, một bên đọc tiêu đề một bên câm nín bực cả bội,
"Dám đổi trắng thay đen như vậy. Chụp lén
người ta ở quán bar thì thành hai người gặp lén. Rõ ràng đã tách nhau ngay sảnh khách sạn lại bẻ thành cùng nhau ngủ......"
"Mấy người chết tiệt này......" Cố Phức Nhiên đau đầu ném điện thoại qua một bên.
Không đến một hồi, di động lại kêu, là Quả Cam gọi đến.
Quả Cam kích động truy hỏi: "Nhiên Nhiên, cậu làm gì vậy? Mấy hot search đứng đầu đều là tên của cậu và Bạch Mặc Trần......"
Cố Phức Nhiên bất đắc dĩ giải thích: "Là sư ca của mình...... Hơn nữa còn có nhiều người tụ họp. Sau khi ăn xong, anh ấy đưa mình về đến sảnh lớn khách sạn liền rời đi...... Là do paparazzi cố ý. Aiz......"
"An Bạch khẳng định đã trông thấy rồi...... Cậu không tìm cậu ấy giải thích à?"
"Mẹ ơi! Mình quên mất chuyện này! Mình xong rồi......" Cố Phức Nhiên giật mình thất sắc, thế mà lại quên khuấy mất An Bạch bên kia, "Trước cúp đã, mình trước tiên tìm An Bạch thăm dò thử...... Cúp... Cúp nha."
Cố Phức Nhiên vừa mới ngắt điện thoại, sư ca liền điện thoại đến. Hết sư ca thì đến Quan Diệu gọi, cả hai đều muốn trấn an nàng, giúp nàng làm sáng tỏ, và áp xuống hot search.
Di động rốt cuộc cũng được nghỉ, Cố Phức Nhiên mới có thể gọi điện thoại cho An Bạch.
Khẩn trương chờ đợi, bên kia rất nhanh bắt máy.
"Lão công ~" Cố Phức Nhiên cố tình xả ra âm thanh ngọt ngấy che giấu sự chột dạ.
"Ừ." An Bạch trầm giọng đáp, chờ nàng nói chuyện.
"Có nhớ em không......"
Nghe nàng đến lúc này vẫn là giọng điệu trêu đùa, An Bạch mím môi, âm thanh lạnh lẽo: "Không có."
"Không cần chối đâu mà......" Cố Phức Nhiên còn tưởng rằng hắn nói giỡn, còn muốn tiếp tục làm nũng.
"Tút tút tút......" Tiếng điện thoại bị cắt đứt chứng minh chính xác là do Cố Phức Nhiên nghĩ nhiều, An Bạch đệ đệ cũng không phải nói giỡn.
"Alo? Alo? Cái anh này, lại dám ngắt điện thoại của em???" Cố Phức Nhiên tức muốn hộc máu đập bàn một cái, bắt đầu cùng di động mắt to trừng mắt nhỏ.
Lưu luyến không rời bà nội nhà mình. Bà nội già rồi luôn trìu mến thương yêu đứa cháu nhỏ. Cố Phức Nhiên đành kéo dài thời gian trở về đi tìm cái vị đang tức giận kia, cùng bà nội bà bà cháu cháu đến bữa cơm trưa ngày hôm sau mới rời đi.
Từ sân bay đi thẳng về nhà rồi thả vali hành lý ở đó lập tức lái xe chạy tới trường học. Vừa vặn 4h chiều hắn không có tiết dạy, Cố Phức Nhiên nhét điện thoại vào trong túi quần, gõ gõ cửa văn phòng của hắn.
"Mời vào." Trong phòng truyền ra giọng nam sạch sẽ quen thuộc.
Cố Phức Nhiên cười đi vào, trong văn phòng chỉ có một mình hắn.
"An An."
"Ừ." An Bạch ngẩng đầu lãnh đạm liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu chấm bài, một chút cũng không đáp lại sự nhiệt tình của nàng.
"Có nhớ em không?" Nội tâm Cố Phức Nhiên xem thường, rêu rao chậm rãi bước qua. Cơ thể mê người dựa vào trước bàn làm việc của hắn.
"Đã nói qua trong điện thoại." An Bạch một bên nhanh chóng chấm bài một bên bình tĩnh ứng phó.
"Đã qua vài ngày, anh vẫn không nhớ em à?" Cố Phức Nhiên duỗi một ngón tay lướt dọc theo đường chỉ trên phần áo bả vai phẳng phiu.
An Bạch không hề dao động, không coi ai ra gì vẫn làm việc. Căn bản không có ý định cùng nàng tính toán.
Khóe miệng Cố Phức Nhiên run rẩy một chút, duỗi tay lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nâng cằm hắn, cưỡng bách hắn nhìn thẳng vào nàng, bày ra vẻ vô tội lên án: "Anh khi dễ em."
Vừa thấy đôi mắt mỹ lệ dụ người của nàng, An Bạch liền có chút không chịu nổi. Nhưng ngoài mặt vẫn muốn bày ra bộ dáng kiên định: "Không hề......"
Còn chưa nói xong đã bị Cố Phức Nhiên chặn miệng, hung hăng cắn môi hắn một cái. Sau đó duỗi đầu lưỡi đi vào liếm láp khắp nơi, tay phải chặt chẽ giữ chặt cằm hắn.
Ngay thời điểm An Bạch cầm lòng không đậu muốn hôn đáp lại, Cố Phức Nhiên đột nhiên buông hắn ra, đặc biệt bá đạo nói: "Tan tầm liền trở về, em chờ anh."
Nói xong liền quăng lại một ánh mắt cứng rắn, sau đó tiêu sái rời đi.