Nước mắt chảy ra bây giờ chính là nước vào não khi nãy. Hứa Xế muốn đi, nhưng mà bình sinh có chút kỹ năng nào cô cũng đã thêm vào nịnh hót hết rồi, cô bám vào chân anh như gấu koala, y như cao da chó.Bước vài bước, Hứa Xế duỗi chân định đá.Thấy không ổn, chưa đợi anh đạp trúng, Diệp Khả đã ngã xuống đất không đứng dậy.Thập niên chín mươi mọi người vẫn còn đơn thuần chất phác lắm.Mọi người không lo không đỡ dậy được, thấy cô bé đỏ mặt ngất xỉu giữa ban ngày, một bác đi đến vỗ vai Hứa Xế, “Sao cháu lại làm vậy với em thế, nếu cháu là con trai bác, bác sẽ đánh chết cháu.”Hứa Xế, “…”Ai đỡ Diệp Khả cũng không đứng dậy, cô nheo mắt nhìn Hứa Xế.Mông còn ủn ủn vài cái.Nam sinh “chậc” một tiếng.Dùng chân đá đá cô, anh ghét bỏ nói, “Mau đứng dậy, không thì anh sẽ dẫm lên bụng em đấy.”Diệp Khả lăn đến bên chân anh, dáng vẻ như kiểu: không cần anh đá, em tự đến để anh dẫm. Hứa Xế ngẩn người rụt chân lại, duỗi tay xách cô lên, phủi vài cái vác lên vai, cứ như vậy vác ra tận ngoại ô.Cô hơi hoảng loạn.Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói, “Đại ca, anh định đưa em đi đâu vậy?”“Núi Bào Mã.”“…”Gần núi Bào Mã có một cái lò hỏa táng duy nhất ở nơi này.Mới đây Diệp Khả còn đi theo bố mẹ tham dự lễ tang của một ông nào đó ở cơ quan, hơi nhát khi nhìn thấy nơi này. Vừa nghe Hứa Xế nói định đưa cô đến đó, cô lại bắt đầu khóc hu hu.“Người ta vẫn chưa chết mà, sao anh lại xấu như vậy, em là đóa hoa xinh xắn của tổ quốc đấy.”“... Chứ không phải châu chấu à?”Câu chuyện này không nói được nữa rồi.Mạng này không giữ lại được nữa rồi.Cô nằm im trên vai nam sinh, ngoan ngoãn ngậm miệng chờ chết. Hứa Xế thả cô xuống, “Bây giờ cho em thêm một cơ hội nữa, vì sao lại tiếp cận anh, vì sao lại chủ động uống đồ thừa của anh.”Giọng anh đều đều, khí thế toàn thân anh nhìn như kiểu: không nói thật thì em sẽ chết thành cặn bã.Lòng Diệp Khả lộp bộp.Thở dài, “Ngưỡng mộ anh còn cần lý do sao? Sự kính ngưỡng của em đối với anh như nước sông cuồn cuộn, trải dài không dứt, còn giống…”“Anh xem phim Châu Tinh Trì rồi, em đổi cách nói khác đi.”Diệp Khả, “…”Xưa nay cô chưa