Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
-----------------
Edit: Yu610
Đảo mắt, Đường Du vào học ở Ngũ Trung đã được một tuần.
Trong trường học có rất nhiều người âm thầm bàn luận về cô, mọi người đều biết cô chuyển đến từ một trường quý tộc nào đó, sau lưng có người tự xưng biết rõ tình hình, đồn đại nửa thật nửa giả.
Ví dụ ----
"Từ nhỏ, tôi và Đường Du học cùng một nhà trẻ, mẹ cô ta rất hung dữ, các cậu đừng trêu chọc cô ta."
"Ôi chao, nghe nói cô ta đã có bạn trai ở thành phố Hải rồi, rất được cưng chiều đó."
"Cô ấy không phải người ở đây sao?"
"Có phải hay không cũng không đến lượt cậu, nghĩ gì vậy?"
Những lời đồn đại vớ vẩn bay đầy trời, không phải Đường Du không nghe thấy, nhưng từ nhỏ đến lớn, từ thành phố C đến thành phố Hải, cô đã nghe thấy quá nhiều, cũng sớm đã thành thói quen mà lơ đi.
Chỉ là sự nổi bật nhất thời này của cô, vô hình trung lại làm cho hoa hậu giảng đường của Ngũ Trung - Trình Huyền bị hạ thấp một bậc.
Từ trước tới nay, nam sinh trong trường đều ái mộ Trình Huyền, đột nhiên bây giờ lại "thay lòng đổi dạ" tập thể, tập trung ánh mắt sang một nữ sinh khác.
Không khỏi khiến cho Trình Huyền tò mò, rốt cuộc cái người được tâng bốc thành mỹ nữ trên trời mới có này xinh đẹp như thế nào, đặc biệt thế nào mới khiến cho mọi người đều bàn tán về cô ấy.
Vì thế, giữa trưa hôm nay sau khi tan học, Trình Huyền quyết định đến ban quốc tế gặp Đường Du một lần.
Ban quốc tế của Ngũ Trung và ban phổ thông không ở cùng một tòa nhà. Trình Huyền và chị em tốt vừa đi đến đến dưới lầu ban quốc tế , liền nhìn thấy phòng học cuối tầng 1, có một cô gái tóc ngắn bị vài người vây quanh.
Có vẻ như đang gặp phải phiền phức.
Trình Huyền sở dĩ có thể trở thành hoa hậu giảng đường cấp đại tỷ của Ngũ Trung, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp, quan trọng nhất chính là cô có tinh thần hiệp nghĩa.
Trước kia có nữ sinh bị lưu manh trêu chọc trước cổng trường, Trình Huyền không chút sợ hãi xông vào mắng chửi bọn chúng, thậm chí còn mạnh mẽ giáng cho đối phương một cái tát, đánh đến mức đám lưu manh ôm đầu bỏ chạy.
Từ đây, Trình Huyền thành công trở thành đại tỷ của Ngũ Trung.
Cho nên tuy rằng các nữ sinh ghen ghét với vẻ ngoài xinh đẹp của cô, nhưng đa số thời điểm, bọn họ thấy cô vẫn phải kính trọng mà gọi một tiếng chị Huyền.
Giống như lúc này, nhìn qua chính là hành vi bạo lực học đường, cho tới bây giờ Trình Huyền sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Cô đi đến gần, nhận ra một người khác trong vòng vây chính là phú tam đại nổi danh ngang ngược của lớp A ban quốc tế - Lý Thi Vũ.
Nhà cô gái này có tiền, làm người cũng kiêu ngạo, thường hay chèn ép những học sinh nghèo của ban phổ thông, thậm chí còn coi thường cả một số bạn học cùng lớp.
Lúc này cô ta khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hỏi cô gái tóc ngắn đang bị vây ở giữa:
"Cô không biết Tạ Thừa của lớp B là người trong lòng tôi sao?"
Cô gái tóc ngắn nhẹ nhàng, bình tĩnh trả lời: "Không biết."
Nhưng sự bình tĩnh của cô lại chọc giận Lý Thi Vũ: "Vậy bây giờ cô hãy nghe cho rõ, cậu ấy là của tôi, thư tình của cậu ấy cậu không được phép nhận!"
Nói xong thân thể liền nghiêng tới, thấp giọng cảnh cáo.
Cho dù cô ta đã cố đè thấp giọng, nhưng Trình Huyền vẫn nghe thấy --- "Dám nhận thì đừng trách tôi."
Nhưng cô gái tóc ngắn vẫn không kiêu ngạo không tự ti nói: "Vậy không bằng cô bảo cậu ta đừng gửi thư."
"Cô--"
A, người chị em này thật cứng đầu.
Trình Huyền nở nụ cười.
Những lời này nhìn như nhẹ nhàng, nhưng lại đâm trúng chỗ đau của Lý Thi Vũ.
Đa số học sinh đều biết cô ta đang theo đuổi lớp trưởng lớp B bên cạnh, nhưng người ta không có ý với cô ta, đây là tình đơn phương.
Thiên kim tiểu thư đâu chịu nổi sự châm chọc này, nhất thời tức giận muốn giơ tay đánh người.
Trước khi cô ta hạ tay xuống một giây, cuối cùng Trình Huyền cũng lên tiếng:
"Lý Thi Vũ."
Sau khi nghe tiếng gọi này, Lý Thi Vũ liền ngừng tay.
Nhìn thấy người gọi mình là Trình Huyền, khí thế của cô ta yếu đi vài phần, nhưng giọng điệu vẫn có chút kiêu căng: "Làm sao?"
Lúc này chị em của Trình Huyền nói nhỏ với cô: "Cô gái tóc ngắn kia chính là Đường Du."
Trùng hợp vậy sao?
Trình Huyền không khỏi nghiêng đầu nhìn thêm hai lần.
Cô gái này có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tinh xảo, trên người mặc đồng phục rất nghiêm túc, nhìn giống như một cây nấm nhỏ, nhìn qua chính là một cô gái ngoan ngoãn của gia đình giàu có.
Nhưng mơ hồ, cô ấy và những cô gái ngoan ngoãn lại có chút khác nhau.
Giữa trán cô ấy có một sự mêm mại, nhưng khi đối diện với Lý Thi Vũ lại trở thành sự kiên cường.
Trình Huyền nhíu mày, thu hồi ánh mắt, sau đó trả lời Lý Thi Vũ: "Tôi phải hỏi cô muốn làm gì mới đúng chứ, lại muốn bắt nạt bạn học mới sao?"
Sắc mặt Lý Thi Vũ trắng bệch.
Mấy người cô ta đều hiểu tính Trình Huyền, thích cùng đám nam sinh xưng huynh gọi đệ, còn dám đánh lưu manh trên đường, lá gan rất lớn.
Cho nên mặc dù khinh thường, nhưng thật sự không dám chọc đến cô ấy.
Trình Huyền đã nhúng tay, vậy chỉ có thể bỏ qua việc này.
Lý Thi Vũ tỏ vẻ không tình nguyện rời đi, Đường Du cũng âm thầm thở phào, nhìn về phía Trình Huyền.
Cô gái giúp cô giải vây rất xinh xắn, mặt mày nhanh nhẹn, dáng người cao gầy, mặc quần jeans rách gối và áo khoác cao bồi rất ngầu.
Là mẫu người Đường Du yêu thích từ tận đáy lòng, vừa mạnh mẽ, vừa phóng khoáng.
Cô rất chân thành nói lời cảm ơn: "Bạn học, vừa rồi rất cảm ơn bạn."
Giọng nói của Đường Du vô cùng dịu dàng, mềm như bông, lại giống như móng vuốt nhỏ của mèo con, nếu không phải Trình Huyền là con gái thì trái tim sẽ bị mềm thành nước.
Càng đừng nói đến những thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì đầy nhiệt huyết, có khi chỉ nghe thấy giọng nói này thôi cũng có thể xảy ra phản ứng sinh lý. (vãi bà =)))
Cuối cùng Trình Huyền cũng hiểu rõ, vì sao cô gái này lại có mị lực như vậy.
"Cảm ơn tôi sao?" Cô nàng nhai kẹo cao su chậm rì rì: "Nói miệng thì có ích gì?"
Lông mi Đường Du giật giật, giật mình một lát, nhưng vẫn rất lịch sự hỏi: "Vậy cậu muốn tôi cảm ơn thế nào?"
Trình Huyền ngẫm nghĩ, cố ý muốn làm khó cô: "Nghe nói cậu học âm nhạc? Vậy thử hát một bài cho tôi nghe thử?"
Vốn còn tưởng muốn mời cơm, kết quả lần đầu tiên Đường Du thấy có người muốn nghe hát để báo đáp.
Quả nhiên những bạn học ở Ngũ Trung đều kỳ lạ, không giống người thường.
Đường Du rất cảm ơn sự giúp đỡ vừa rồi của Trình Huyền, ca hát với cô cũng không phải việc gì khó, chỉ là hát có gì tốt đâu.
Cô rất lâu cũng không mở miệng, Trình Huyền cười nhạt dưới đáy lòng.
Thật ra Trình Huyền muốn bóc trần vẻ mặt tiểu trà xanh tâm cơ, yếu đuối, mong manh của cô thôi.
Học sinh ban quốc tế, có ai không phải mắt cao hơn đầu, Trình Huyền không tin Đường Du sẽ hát.
Ngay tại lúc cô sắp mất hưng định rời đi, bỗng nhiên cô gái trước mặt lên tiếng: "Tôi hát đây."
Trình Huyền: ?
Giây tiếp theo -----
"Cảm ơn trái tim, cảm ơn có bạn, bạn ở bên tôi cả đời..."
.
Trình Huyền đang nhai kẹo cao su hăng say bỗng nhiên bất động.
Căng da đầu nghe được hơn mười giây, cuối cùng nâng tay: "Ngừng!"
Dáng vẻ chân tình của người chị em này chính là muốn ca tụng công đức của mình đúng không?
Trình Huyền vừa tức vừa buồn cười: "Được rồi."
Đường Du vẫn chưa hát xong: "Hả?"
"Đường Du phải không?"
Trình Huyền đi tới, một bàn tay rất quen thuộc khoác lên vai cô: "Sau này tôi sẽ bảo kê cho cậu, ai bắt nạt cậu, cứ báo tên Trình Huyền ra."
"A, Trình Huyền." Đường Du nhẹ nhàng đọc thầm.
Bỗng nhiên Trình Huyền dựa lại gần: "Thế nào, tên chị đây hay không?"
"..." Đường Du ngây người, sau đó gật đầu nhìn cô, cười rộ lên: "Ừ, hay."
Cô cười rộ lên rất đẹp, hai