Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
---------------------
Edit: Yu610
Ngày hôm sau, sau khi tan học Đường Du vẫn nhớ tới việc mang ô trả lại cho Chu Khâm Nghiêu. Dù sao đây cũng là ô của anh, không thể chiếm thành của mình.
Ăn xong bữa tối, nhân lúc dì Dung ở trong phòng bếp dọn dẹp, Đường Du dò hỏi:
"Dì Dung, vừa rồi cháu ăn hơi no, cháu muốn đi tản bộ một lát."
Dì Dung lập tức buông bát đũa trong tay xuống:
"Tiểu thư, để tôi đi cùng cô, tôi hôm qua cô đi ra ngoài một mình làm tôi sợ muốn chết. Trước khi đi, phu nhân đã dặn dò không để cô ra ngoài một mình, bên ngoài rất nguy hiểm."
Dì Dung thật thà, còn rất trung thành, lời Phương Lai dặn dò bà từ trước tới nay bà đều nghe theo, không dám vi phạm.
Đường Du cũng đã sớm dự đoán được kết quả như vậy, nhưng vẫn cố ý ôm cánh tay dì Dung thân mật:
"Dì Dung, cháu ở trường học đã rất mệt mỏi, về nhà chỉ muốn có một không gian riêng để hít thở. Cháu cam đoan, chỉ đi loanh quanh một chút. Sẽ trở về ngay. Sau bảy rưỡi cháu còn có buổi học thêm mà."
Dừng một chút: "Xin dì đó."
Năm nay dì Dung mới năm mươi, cũng là người đã có con cái, luôn hòa ái, dễ gần. Đường Du tung ra chiêu này, lòng của bà đã mềm nhũn.
Cô gái nhỏ nói cũng có lý, cấp 3 việc học làm trọng, cô còn phải học đàn Cello, người thuê mình là phu nhân lại là người có tính cách mạnh mẽ, quản lý cô gái nhỏ chặt đến mức không có không gian hít thở, cũng rất đáng thương.
Thật ra, nhiều việc dì Dung đã nhìn thấy, nhưng bà chỉ là người giúp việc, người hèn giọng nhẹ, lời nói đâu có trọng lượng gì.
Ngẫm nghĩ một lúc, miễn cưỡng đồng ý nói: "Vậy trong vòng nửa tiếng cô nhất định phải trở về."
Đường Du mừng thầm trong lòng, cười ngọt ngào: "Vâng, cháu cam đoan!"
-
Cầm theo ô, Đường Du băng qua đường, âm thầm đi đến ngõ Cây Hòe ở đối diện.
Cô cũng không biết Chu Khâm Nghiêu ở đâu, cho nên không thể không đi đến nhà Trình Huyền trước.
Trình Huyền và dì Tiên đang ăn cơm, thấy cô đến vội vã chào đón.
"Ăn cơm chưa Hữu Hữu?" Trình Huyền kéo một cái ghế cho cô.
Thời gian có hạn, Đường Du không ngồi xuống, lập tức đi thẳng vào vấn đề, kể chuyện tối qua Chu Khâm Nghiêu cho cô mượn ô, sau đó hỏi Trình Huyền vê chỗ ở của Chu Khâm Nghiêu.
Cô muốn trả ô.
Trình Huyền nghe xong chớp chớp mắt, trong mắt chứ ý cười kỳ lạ: "Chậc, anh Nghiêu cho cậu ô?"
"Sao vậy?" Đường Du không hiểu ý Trình Huyền.
"Không." Trình Huyền mím môi lắc đầu, xoay người chỉ ra ngoài: "Cậu cứ đi thẳng nhà mình, đến đầu ngõ rẽ phải, căn tứ hợp viện đầu tiên chính là nhà bà nội Tống Tiểu Dương, anh Nghiêu ở đó."
"Được." Đường Du cám ơn rời đi.
Tứ hợp viện cách nhà Trình Huyền không xa, Đường Du đi khoảng 200m đã đến.
Nhà đóng cửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn màu quất nhỏ xíu qua khe cửa, làm cho người ta cảm thấy kiên định và ấm áp.
Đường Du gõ cửa hai cái, một lát sau, có một bé trai ra mở cửa.
Đường Du nhận ra cậu bé chính là người điều khiển máy bay Tống Tiểu Dương, lễ phép hỏi:
"Xin chào, em trai nhỏ, xin hỏi...anh Nghiêu của em có ở đây không?"
Tống Tiểu Dương cũng nhận ra Đường Du, cậu bé rất thích chị gái nhỏ có giọng nói dịu dàng này. Xoay người, tung tăng chạy vào nhà, vừa chạy vừa gọi:
"Bà ngoại, có một chị gái đến đây!"
Đường Du đứng ở cửa nhìn vào trong, đảo nhanh tròng mắt.
Không biết vì sao, nghĩ tới việc gặp Chu Khâm Nghiêu, trái tim cô hồi hộp đến mức đập thình thịch
Lúc này Tống Tiểu Dương dắt Ngô Chi Ngọc ra, ngửa đầu:
"Bà ngoại bà nhìn xem, chị gái."
Đường Du nhìn thấy bà vội vã cúi người: "Xin lỗi, làm phiền rồi, cháu tới tìm Chu Khâm Nghiêu ạ."
Ngô Chi Ngọc nghiêm túc nhìn cô một lát, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng:
"Mau vào, mau vào."
"...Vâng."
Đường Du đi theo Ngô Chi Ngọc vào cửa lớn tứ hợp viện, vừa đi vừa đánh giá.
Tứ hợp viện rộng rãi, mộc mạc, ở góc sân trồng một cây hoa quế, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi. Giữa sân có vài chú chim bồ câu đang chậm rãi đi trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thỏa mãn.
Mọi thứ ở nơi này đều khiến người ta cảnh đẹp ý vui, duy chỉ có việc trên cây hoa quế treo một bao cát, trong khung cảnh ấm áp này lại có chút cảm giác bạo lực.
Ngô Chi Ngọc thấy Đường Du nhìn chằm chằm bao cát, cười nói với cô:
"Đây là để bình thường Khâm Nghiêu luyện tập, đến đây ngồi." Ngô Chi Ngọc nhiệt tình mang đến một cái ghế: "Cháu ngồi đây nhé."
Đường Du trả lời rồi ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Chu Khâm Nghiêu có ở đây không ạ?"
Ngô Chi Ngọc quay đầu nhìn đồng hồ quả lắc trong phòng chính: "Chắc khoảng nửa tiếng nữa cậu ấy mới trở về, cũng không chắc lắm, cháu có việc gì không? Nếu không vội có thể ở đây chơi một lúc."
"..."
Đường Du chỉ xin phép dì Dung được nửa tiếng, huống hồ bảy rưỡi gia sư sẽ đến dạy học, cho nên không thể đợi anh quá lâu.
Trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng cũng vì vậy mà nhẹ nhàng thở phào.
Đường Du cũng không hiểu nổi cảm xúc mâu thuẫn của mình lúc này, cô cầm chiếc ô đưa cho Ngô Chi Ngọc: "Hôm qua trời mưa, anh ấy cho cháu mượn ô, làm phiền bà giúp cháu trả lại ô cho anh ấy, cảm ơn."
Ngô Chi Ngọc rõ ràng đang sửng sốt: "Cậu ấy cho cháu mượn ô?"
Đường Du không biết vì sao bà ấy và Trình Huyền đều hỏi vấn đề này, kinh ngạc trả lời: "Đúng vậy...sao vậy ạ?"
Biểu cảm của Ngô Chi Ngọc hòa hoãn lại, nếp nhăn từ từ giãn ra, cười hiền hòa: "Hiếm thấy, ít có, ha ha."
Khuôn mặt Đường Du nóng lên, giống như hiểu rõ gì đó, nhưng vẫn chưa khẳng định: "...Sao bà lại cười ạ?"
Ngô Chi Ngọc cầm một nắm hạt ngô, cong lưng cho bồ câu ăn, vừa đuổi chúng nó về, vừa cảm khái nhớ lại:
"Hai năm trước Khâm Nghiêu đến ngõ Cây Hòe thuê nhà, cậu ấy từ đâu đến, làm gì, chúng tôi cũng không biết. Lúc đó cậu ấy một thân sát khí, ai gặp cũng sợ..."
Ngô Chi Ngọc vừa nói vừa cười: "Cũng chỉ có bà lão tôi đồng ý chứa chấp."
Đường Du lẳng lặng nghe, có chút sững sờ.
Ngô Chi Ngọc đột nhiên chuyển trọng tâm, nhìn về phía cô: "Bây giờ, thật không giống nhau."
"?"
Đường Du không biết Ngô Chi Ngọc có ý gì, nhưng cô cũng không có thời gian hỏi kỹ, di động hiển thị đã 7h20p, cô phải đi rồi.
Đứng dậy tạm biệt:
"Cháu có việc phải về nhà trước, phiền bà giúp cháu cảm ơn anh ấy."
Ngô Chi Ngọc trả lời: "Không phiền, có rảnh thì đến đây chơi."
Lúc ra cửa, Tống Tiểu Dương cũng kéo tay áo Đường Du: "Chị, chị tới đây chơi, em dạy chị chơi máy bay."