Mạnh Hành Du và Mạnh Hành Chu hơn kém nhau ba tuổi, hằng ngày ở chung chính là ba ngày trận nhỏ năm ngày trận lớn, quanh năm suốt tháng không có một ngày nào nghỉ.
Nhưng khi còn nhỏ, Mạnh Hành Du và Mạnh Hành Chu hoàn toàn chưa từng nói chuyện với nhau.
Từ lúc Mạnh Hành Du có ký ức thì người anh này của cô vẫn không ở nhà, cứ đi theo ông bà ở đại viện quân khu, ngày lễ tết cũng không về.
Bố mẹ Mạnh luôn nói chuyện với anh ấy rất cẩn thận, như có như không mang theo ý lấy lòng.
Đương nhiên khi đó Mạnh Hành Du không hiểu lấy lòng là có nghĩa gì, chỉ cảm thấy anh mình thật tự do, không có bố mẹ lải nhải bên cạnh, vì thế mới vừa vào tiểu học thì cô nói muốn về đại viện quân khu ở.
Đoạn thời gian đó trong nhà mở một công ty con, hai vợ chồng bận đến không thể phân thân, vì thế cuộc sống ở đại viện của Mạnh Hành Du cũng bắt đầu như thế, cũng từ năm đó, cô với Mạnh Hành Chu mới trở nên thân thiết hơn.
Cô cũng trở nên thân thiết hơn với một chị gái hàng xóm cùng tuổi với cô, hơn cô ba tháng, gọi là Hạ Tang Tử.
Hạ Tang Tử cũng giống như cô, cô ấy thì tới đại viện quân khu sớm hơn cô.
Sau khi Mạnh Hành Du ở đại viện một thời gian thì cảm giác anh trai này của mình tính tình hơi quái dị, không chơi cùng với mấy đứa nhóc trong đại viện, chỉ có Hạ Tang Tử mới có thể nói cùng ah vài câu, Mạnh Hành Du cảm thấy điều này thật thần kỳ.
Hạ Tang Tử chuyện gì cũng dẫn theo Mạnh Hành Chu đi, sau khi Mạnh Hành Du đến đại viện thì cô ấy dẫn cả cô đi theo luôn, thời gian lâu dần, ba người trở thành một tam giác sắt, cho dù làm cái gì cũng đều cùng nhau.
Hạ Tang Tử học nhảy lớp, năm nay Mạnh Hành Du học lớp 10, thì cô ấy đã lên năm nhất.
Thành tích thi Đại học của cô ấy cũng rất trâu bò, giống như Mạnh Hành Chu, cũng được Thủ Khoa môn Khoa Học Tự Nhiên.
Mạnh Hành Chu năm trước từ bỏ học bổng mà chọn Quốc Phòng Đại, Hạ Tang Tử thế nhưng cũng đủ điên cuồng, lên lớp 11 bỏ Văn chuyển sang thi Đại học môn Lý, vậy mà vẫn lấy được Thủ Khoa, năm nay cô ấy vào thẳng đến Quân Y Đại bên cạnh Quốc Phòng Đại, thiếu chút nữa làm người bố đang làm quan ngoại giao kia của cô ấy tức chết.
Mạnh Hành Du cảm thấy hai người ở bên nhau là chuyện sớm muộn thôi, như vậy cũng tốt, về sau mà người anh trai của cô biến thành cẩu nữa thì cũng có người giúp cô trị rồi.
Tâm tình của Mạnh Hành Du phức tạp ký nhận đồ chuyển phát nhanh, cô ăn qua mì sợi hoa, rồi về ký túc xá mở hộp điện thoại mới.
Thấy là màu hống phấn mình thích nhất, cái oán niệm bởi vì Mạnh Hành Chu gọi cô là tên ngốc giảm xuống còn 1%.
Kích hoạt máy, tải ứng dụng về rồi cài đặt chung, làm xong hết thì cũng gần 1 tiếng, Mạnh Hành Du cuối cùng cũng có ý nghĩ điện thoại cũng không ngốc, tâm tình cực kì tốt.
Tên ngốc gì chứ, cô rõ ràng là con heo con đáng yêu nhất cả con phố này.
Cuối tuần này chỉ có cô và Trần Vũ không về nhà, nhưng sau khi buổi chiều tan học thì vẫn chưa thấy người, cũng không biết cậu ấy đêm nay có về không.
Trước kia ở sơ trung Mạnh Hành Du cũng ở lại ký túc xá trường, chỉ là nếu cuối tuần cô không về nhà thì sẽ kéo Bùi Noãn đi với cô.
Cũng may Mạnh Hành Du không tin vào ma quỷ, cô cảm thấy đêm nay mình cô ở cũng chả có vấn đề gì cả, Trần Vũ có về hay không có gì khác biệt.
Tắm rửa xong rồi quay lại phòng ký túc xá, Mạnh Hành Du bỏ cái chậu nhỏ xuống để tìm chìa khoá, tìm tới tìm lui cũng tìm thấy, đang muốn đứng lên mở cửa thì thấy cửa phòng mở ra từ bên trong.
Trần Vũ thấy là Mạnh Hành Du liền nghiêng người tránh ra, không nói chuyện mà cứ luôn cúi đầu.
Mạnh Hành Du nhỏ giọng nói cảm ơn, Trần Vũ hoảng sợ, giọng nói như muỗi kêu trả lời: “Không cần khách khí…….”
“Bạn học Mạnh…..Cái kia……”
Nghe thấy Trần Vũ nói chuyện, Mạnh Hành Du buông điện thoại mà quay đầu lại nhìn, cô ấy vốn đang ngồi, thấy cô xoay người lại thì giật mình đứng thẳng lên như chào quân đội: “Việc hôm tối thứ năm mang cho cậu phiền toái rồi, còn có cảm ơn cậu!”
Nói xong, Trần Vũ còn khom lưng 90 độ với cô làm Mạnh Hành Du khiếp sợ, đứng lên khom lưng chào lại.
“Trần Vũ cậu đừng có hở một tí là khom lưng với người khác, chuyện có lớn gì đâu.”
Sau đó cậu ấy lại xin lỗi thêm ba lần nữa.
Mạnh Hành Du cạn lời, không biết lá gan của Trần Vũ sao nhỏ như thế nữa.
“Kỳ thật cậu không cần nói đỡ cho tớ đâu, Thi Kiều cậu ấy…..Cậu ấy……..”
Nhắc tới Thi Kiều, Trần Vũ muốn nói lại thôi, nửa ngày cũng không nói được chữ nào.
Mạnh Hành Du rũ mắt, mơ hồ đoán được cái gì, dụ dỗ cô ấy nói: “Thi Kiều làm sao vậy?”
“Thi Kiều thật sự có chị họ ở trường nghề đó, chị họ của cô ấy không dễ chọc đâu.” Nói xong, Trần Vũ cầm lấy cổ tay của Mạnh Hành Du, đáy mắt tràn đầy sợ hãi: “Không bằng chúng ta tìm cơ hội nói xin lỗi với Thi Kiều đi, thái độ mềm mỏng chút, nói vài lần thì cậu ấy sẽ hết giận thôi, cũng không gây khó dễ cho cậu đâu.”
Mạnh Hành Du há hốc mồm: “Ha?”
Đây là mạch não hoang đường gì đây?
Mạnh Hành Du không biết nên bày ra biểu tình gì, hơn nửa ngày cô không nói chuyện, nên Trần Vũ cho rằng đã nói câu nào đắc tội với cô, lại mở miệng xin lỗi làm Mạnh Hành Du phải gắt lời: “Được rồi, đêm đó cũng không phải hoàn toàn vì cậu, Thi Kiều đã sớm không vừa mắt với tớ, có việc đêm đó hay không thì tớ và cậu ấy cũng sẽ có chuyện khác thôi.”
“Nhưng trêu mấy người đó được đâu……”
Mạnh Hành Du đặt một tay trên vai của Trần Vũ: “Cậu có lẽ không hiêu tớ.”
Trần Vũ sửng sốt: “Cái gì?”
“Con người của tớ càng không dễ trêu vào.”
Mạnh Hành Du cất tay, nhún vai cười: “Còn có một việc, cái loại người này nhìn ai cũng ngứa mắt thôi, không có khả năng bởi vì cậu khiêm tốn hay thu mình thần phục thì bọn họ sẽ tha cho cậu đâu, cậu càng mềm yếu thì bọn họ càng hăng hái.”
Trần Vũ cúi đầu, cái gì cũng không nói, rửa mặt xong rồi lên giường ngủ.
Hôm sau.
Bùi Noãn đến trường Số Năm tìm Mạnh Hành Du, hai người tìm một quán ăn gần đó ăn trưa.
Bùi Noãn hẹn với học tỷ 2:30 chiều, sau khi ăn trưa, hai người bắt taxi đến Đại học Truyền thông, lúc hai người đến chỗ hẹn thì cũng gần sát giờ hẹn.
Bùi Noãn từ xa đã thấy người, kéo Mạnh Hành Du đi qua.
Học tỷ gọi là Hứa Điềm, năm nay học năm tư, tính tình hiền hoà nhiệt tình.
Công ty truyền thông Thương Khung Âm nằm ở gần văn phòng làm việc của Đại học Truyền thông, đi bộ mười phút là tới.
Hứa Điềm quẹt thẻ dẫn hai người vào thang máy, Mạnh Hành Du nhìn thấy bảng phân biểu bên trong thang máy, để ý thấy có quán cà phê ở tầng cao nhất, sợ làm phiền Bùi Noãn nên cô chủ động nói: “Tớ đi lên quán cà phê chờ cậu nhé, cậu thử giọng xong thì tới tìm tớ.”
Bùi Noãn gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì Hứa Điềm đã nói: “Không sao đâu, Du Du à, em đến phòng nghỉ chờ em ấy là được rồi.”
Mạnh Hành Du chần chờ một lát, hỏi: “Có quấy rầy công việc của mọi người không?”
“Đương nhiên là không rồi, đừng có khách sáo như vậy.”
Hứa Điềm đã nói đến đó rồi nên Mạnh Hành Du cũng không từ chối nữa, đi theo bọn họ cùng vào trong công ty.
Bầu không khí làm việc ở Thương Khung Âm rất nhẹ nhàng, đúng dịp thời gian trà chiều nên ở đại sảnh nhân viên tốp ba tốp năm cùng nhau ăn đồ ngọt và nói chuyện phiếm.
Mạnh Hành Du có đến công ty trong nhà mấy lần, mỗi lần đến đều thấy mọi người bận tối mày tối mặt, không có lúc nào được rãnh rỗi.
Bùi Noãn hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ với cô, cô ấy và Hứa Điềm thân thiết hơn, nên nói chuyện cũng tuỳ ý hơn: “Chị Điềm Điềm, công ty của chị cũng tự do quá đi, thật hâm mộ mà.”
Hứa Điềm chào hỏi mấy đồng nghiệp đi ngang qua, thở dài nói: “Đều là biểu hiện giả dối thôi, tối hôm qua có bộ mới vừa đóng máy, mọi người bận cả tháng trời, hôm nay mới được hít thở bầu