Bảy chữ đánh thẳng vào trong lòng của Mạnh Hành Du, làm trái tim nhỏ không có tiền đồ của cô lại một lần nữa đập loạn nhịp.
Mạnh Hành Du cầm lấy bài kiểm tra vào cặp sách, ra vẻ trấn định: “Cậu…..Có việc gì sao?”
“Có.” Trì Nghiên ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, thấy Hạ Cần không chú ý bên này mới hạ giọng nói tiếp: “Cảnh Bảo muốn nuôi mèo, đòi cuối tuần đi mua, tôi nghĩ chắc cậu có kinh nghiệm nuôi mèo nên định hỏi cuối tuần đi chung không?”
Trái tim nhỏ của Mạnh Hành Du lại trở về kênh phát sóng bình thường, đúng là có chút thất vọng: “Chỉ có chuyện này sao?”
“Bằng không thì thế nào?” Trì Nghiên hỏi lại.
“Cậu không cảm thấy bản thân dùng giọng của Yến Kim mời tôi cuối tuần đi mua mèo là một hành vi rất quá phận hay sao?” Mạnh Hành Du kéo khoá cặp vào, tức giận nói.
Trì Nghiên lại không thể đuổi kịp kênh của cô, “Tôi có chỗ nào quá phận chứ?”
“Cậu thế nhưng vì một con mèo mà không tiếc hy sinh sắc đẹp bản thân mình mà dụ dỗ tôi sao.” Mạnh Hành Du hận bản thân mình không có sức chống cự với giọng nói này, thở dài một hơi, “Cậu không cần phải thế đâu, còn không phải chỉ là mua mèo sao, tôi rảnh, lần sau nhớ rõ dùng giọng thật nói chuyện với tôi, đừng có giả giọng của Yến Kim.”
Chỉ số thông minh của Trì Nghiên trở lại quỹ đạo, bắt lấy sơ hở trong lời nói của Mạnh Hành Du, kéo dài giọng hỏi, “Cậu rất hiểu tôi nhaaa, còn biết giọng thật và giọng giả nữa cơ.”
“……..”
Không xong, bị bại lộ rồi.
“Đáng tiếc chứng cứ cậu không thích Yến Kim đã bị huỷ thi diệt tích, bằng không bây giờ có thể cho cậu xem thử.” Trì Nghiên lại bổ thêm một nhát đao.
Mạnh Hành Du quả thật muốn đâm đầu vào đậu hũ mà tự tử, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên cảm thấy thẹn hơn hay là hoảng loạn nhiều hơn, “Cậu bớt tự luyến đi, hâm mộ cậu không bằng hâm mộ con heo thì hơn.”
Cảm xúc làm cô không khống chế được âm lượng, Mạnh Hành Du nói xong thì liền biết bản thân mình tiêu đời rồi, phòng học yên lặng tĩnh mịch, như là không tiếng động vỗ tay cho sự xúc động vừa rồi của cô.
Hạ Cần đang dõng dạc hùng hồn còn chưa nói xong bài tiểu luận văn cuối tuần thì bị Mạnh Hành Du cắt ngang, qua vài giây thì không thể chịu nổi nữa.
“Mạnh Hành Du, em đừng có nhục mạ bạn ngồi cùng bàn.” Giọng nói của Hạ Cần rõ ràng, nói hai câu mang tính giáo dục.
Mạnh Hành Du đuối lý, nhỏ giọng nói: “Biết rồi thầy ạ.”
Đừng để nghiêng bát nước đầy (*), là nguyên tắc giảng dạy mà Hạ Cần luôn tuân thủ, thấy khoé miệng của Trì Nghiên giương lên, ông kịp thời thúc giục, nửa đùa nửa giỡn, nói: “Trì Nghiên, em cũng đừng có vui sướng quá, nam sinh phải khoan dung với nữ sinh một chút, sao em ở trong mắt bạn cùng bàn ngay cả đến heo còn không bằng nữa hả, cuối tuần trở về kiểm điểm lại đi.”
(*) Đừng để nghiêng bát nước đầy: chỉ việc làm công bằng chính trực, không thiên vị bất cứ bên nào.
Trì Nghiên nhịn cười, cũng trả lời: “Biết rồi thầy ạ.”
Cùng lúc đó, Hoắc Tu Lệ và Ngô Tuấn Khôn ngồi ở phía sau không phụ sự mong đợi của mọi người lần nữa tru lên tiếng heo kêu.
Ngay lập tức sự vui vẻ khi được nghỉ ba nghỉ lan toả cả phòng học, tiếng cười lúc này còn cuốn hút hơn nhiều so với thường ngày, sau vài giây thì mọi người như bị điểm huyệt cười, cười đến nghiêng ngả .
Mạnh Hành Du: “…….”
Trì Nghiên: “……”
Hạ Cần: “……”
Cuối cùng, Hạ Cần bất đắc dĩ dong dài thêm hai câu rồi kết thúc, thả đám học sinh đi.
Mạnh Hành Du đứng lên nhìn thời gian, so với thời gian 10 phút cô nói với bố Mạnh thì sớm hơn 5 phút.
Xem ra tiếng cười heo tru của bạn học cũng không phải vô dụng, Mạnh Hành Du chỉ có thể an ủi bản thân mình như vậy.
Cũng làm khó Trì Nghiên bị nháo cả buổi mà vẫn còn nhớ thương đến chuyện con mèo này, anh để Hoắc Tu Lệ ở phòng chờ, cặp sách cũng không lấy mà đã nhấc chân đuổi theo ra khỏi phòng học.
Mạnh Hành Du đi rất nhanh, Trì Nghiên đến cầu thang mới đuổi kịp được cô, anh bèn kéo lấy cặp sách của cô, thấy cô quay mặt lại mang theo bộ dáng ‘Bà đây rất khó chịu’ thì làm anh có chút dở khóc dở cười.
“Cho nên cậu có rảnh hay không?”
Mạnh Hành Du vốn dĩ cũng muốn giận thật, chính là lúc này nếu thái độ tốt quá, chẳng phải mất mặt lắm sao?
Thôi, đến đâu thì đến đó.
“Mấy giờ, ở đâu?” Mạnh Hành Du ra vẻ khó xử nhíu mày, điên cuồng diễn, “Cậu nói thử xem để tôi xem có trùng với lịch trình của tôi không?”
Cô muốn có bậc thang, Trì Nghiên liền cho cô một bậc thang, phối hợp nói: “2 giờ rưỡi chiều, chúng tôi đến đón cậu.”
Mạnh Hành Du nghĩ đến lần trước tài xế trong nhà Trì Nghiên đưa cô về, ông nội đã không vui thiếu chút nữa đã gọi điện thoại cho Mạnh Hành Chu cáo trạng thì liền đau đầu.
Cô chỉ có một miệng thôi không thể giải thích rõ ràng lần hai được, hơn nữa cuối tuần bố mẹ Mạnh cũng trở về, người này so với người kia còn khó hơn, nếu như bị người trong nhà biết cô cùng bạn nam khác đi ra noài, có lẽ cả học kỳ này cô đừng nghĩ cuối tuần ra khỏi cửa.
Loại chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra lần nữa.
Đầu óc của Mạnh Hành Du xoay chuyển cực nhanh, cô đã có chủ ý, nhưng vẫn giả vờ thâm trầm, trầm mặc một lúc rồi tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý, “Được rồi, coi như nể mặt của Cảnh Bảo, tôi liền đi với hai anh em cậu một chuyến, không cần tới đón tôi đâu, nhà tôi nghiêm lắm không tiện giải thích, cậu nói chỗ nào đi rồi tôi ở đó chờ là được.”
Trí nhớ của Trì Nghiên rất tốt, nơi lần trước Mạnh Hành Du nói quá mức đặc thù, người bình thường cũng có thể nhớ kỹ, chứ đừng nói là anh.
Dẫn Cảnh Bảo ra ngoài thì chỉ có thể để tài xế lái xe, trái phải đều phải đón, Trì Nghiên suy nghĩ một lát, tìm ra chỗ để tiện cho Mạnh Hành Du, “Vậy trạm xe buýt ngoài đại viện của cậu đi.”
Mạnh Hành Du không có ý kiến, vốn đang muốn móc họng hai câu, nhưng lại thấy bố Mạnh nhắn tin thúc giục thì cô cũng không nói nhiều nữa mà giơ tay chào, “Được rồi, vậy ngày mai gặp, tôi đi đây.”
“Ngày mai gặp.”
Nhìn theo Mạnh Hành Du biến mất ở cửa cầu thang, Trì Nghiên mới trở về phòng học.
Hoắc Tu Lệ đang xem tối nay đi bay ở đâu, thấy Trì Nghiên quay lại, cũng gọi anh: “Thái Tử à, đêm nay cùng đi chơi không?”
Trì Nghiên khó có ngày cuối tuần không phải đến Thương Khung Âm sửa kịch bản, không có hứng thú gì, “Mọi người đi đi, tớ về nhà.”
Hoắc Tu Lệ ồn ào lên, “Đừng mà, cả kỳ nghỉ hè không thấy được mặt cô, khai giảng đã qua lâu như vậy rồi, khó khăn lắm mới có được buổi cuối tuần cậu rảnh, cùng nhau đi chơi đi.”
Trì Nghiên bỏ cánh tay của Hoắc Tu Lệ ra, ngồi ở trên ghế dọn cặp sách, không dao động nói: “Làm ầm ĩ gì thế, không đi, ngày mai tớ còn có chút việc.”
Hoắc Tu Lệ vừa nghe anh nói ‘còn có chút việc’ thì ánh mắt liền thay đổi, cậu ta nhoài người lên góc của bàn học, trêu chọc nói: “Chút việc gì thế? Tớ vừa thấy cậu chạy ra ngoài đuổi theo Mạnh Hành Du, hai người có tình huống gì thế?”
Trì Nghiên không biết Hoắc Tu Lệ nghe được chuyện nhảm nhí này ở đâu ra, bèn liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, lạnh lùng hỏi: “Đầu óc của cậu ngoại trừ phế liệu màu vàng với nhiều chuyện thì còn có cái gì hả?”
Hoắc Tu Lệ che ngực mình lại, thâm tình nói: “Còn có cậu nữa đó, Thái Tử của tớ ơi.”
“Cút đi.” Trì Nghiên cười mắng, soạn đồ rồi cầm cặp sách, sau đó vỗ vai của Hoắc Tu Lệ, “Mọi người đi chơi đi, tớ về đây, đã hứa với Cảnh Bảo phải chơi trò ghép hình với thằng bé.”
Hoắc Tu Lệ biết không khuyên được nên cũng không cần phải nhiều lời nữa, cứ như là oán phụ vậy, thở dài một tiếng: “Ngài còn chưa yêu đương mà đã khó hẹn như vậy, về sau mà yêu đương rồi tớ cũng sợ là ngài không xứng có được tên họ nữa đấy.”
“Tớ cũng sẽ không yêu đương.”
Trì Nghiên vẫn là câu nói kia, chào hỏi với Tiền Phàm và Ngô Tuấn Khôn ở phía sau, sau đó lấy cặp sách chạy lấy người.
Tiền Phàm và Ngô Tuấn Khôn không biết chuyện trong nhà của Trì Nghiên, lần đầu nghe thấy anh nói mấy lời này thì cảm thấy mới mẻ bèn trêu chọc: “Vị lão gia trong ký túc xá của chúng ta bây giờ sẽ không yêu đương đâu, chúng ta còn nói cái rắm gì nữa.”
“Lời này không thể nói vậy được, vị lão gia này mà không yêu đường thì ít nhiều cũng làm bao nhiêu cô gái vỡ mộng, vậy người thường như chúng ta không phải sẽ có cơ hội sao?”
“Cậu nói rất đúng, rất chí lý.”
Hoắc Tu Lệ nghe xong thì buồn cười mà hừ một tiếng, không nhanh không chậm bổ sung nói: “Cậu ấy không yêu đương? Ông đây thấy chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Ngô Tuấn Khôn không hiểu ra sao mà hỏi: “Sao tớ không thấy chứ? Thái Tử gia mỗi ngày ngoại trừ nói cười với bạn cùng bàn thì cũng chưa chơi với người nào khác nữa, tìm đâu ra đối tượng để yêu đương chứ?”
Hoắc Tu Lệ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cậu ta, “Đúng là như đàn bà.”
Ngô Tuấn Khôn cười: “Chuyện gì vậy anh trai?”
Hoắc Tu Lệ giơ bàn tay đập vào cái ót của cậu ta một cái, hận sắt không rèn thành thép mà mắng một câu, “Ông đây thấy với bản lĩnh của cậu thì FA là đáng.”
Ngô Tuấn Khôn che cái ót lại, oan ức há hốc mồm: “Không phải đâu, anh hai à, tớ nói chính là sự thật mà.”
“Sự thật cái đầu nhà cậu, câm miệng cho ông, cái tên trai thẳng cực hãm như cậu ý, trên mặt ngoài hai đôi mắt ra thì tất cả mẹ nó đều là để trang trí cả.”
Ngô Tuấn Khôn: “……”
OK, tắt thở, cậu ta tắt thở rồi.
Bố mẹ Mạnh mấy tháng này ở bên ngoài bận chuyện của phòng trưng bày nghệ thuật của thành phố, khó khăn lắm mới về đại việc được một lần, bà Mạnh tất nhiên muốn xuống bếp làm đồ ăn, Mạnh Hành Du lại là đứa nhóc duy nhất trong nhà, không hề ngoài ý muốn mà no căng bụng.
Sau khi ăn cơm xong, một nhà ngồi nói chuyện phiếm ở phòng khách.
Ông Mạnh đối với việc kinh doanh của bố Mạnh rất ít khi hỏi tới, chuyện năm đó bố Mạnh phụ ý nguyện của ông Mạnh không đi tham gia quân ngũ dù đã qua lâu như vậy nhưng vẫn là điểm mấu chốt trong lòng mà ông Mạnh không thể vượt qua được.
Cả đời ngựa chiến nhưng con trai cuối cùng lại không kế thừa nghề nghiệp của mình ngược lại tốt nghiệp xong liền sắp xếp mở công ty kiến trúc, bây giờ công việc kinh doanh ngày càng lớn, càng không có khả năng quay đầu lại mà làm Chính trị.
Chuyện cũ năm xưa không thể nói, Mạnh Hành Chu lại không có ở nhà, nên chủ đề vòng đi vòng lại vẫn dừng ở trên người của Mạnh Hành Du.
Mẹ Mạnh vẫn nhớ đến chuyện chuyển lớp kia, nhìn con gái, giận sôi máu: “Con ở lớp thường thế nào? Có phải sắp đến kiểm tra hàng tháng rồi không, đừng có suốt ngày chơi bời, nhớ ôn tập cho tốt.”
Mạnh Hành Du vẫn còn ý chí sống rất mãnh liệt, “Tất cả đều tốt ạ, cực kỳ tốt, đúng rồi, tuần này lớp tụi con còn được giải nhất cuộc thi báo bảng nữa đấy, con chính là quân chủ lực đó.”
Mẹ Mạnh nghe xong thì nhíu mày, “Sao con còn quan tâm đến mấy chuyện như làm báo bảng nữa? Thành tích của bản thân đã kém đến vậy rồi mà còn lo mấy thứ không đàng hoàng như này.”
Lòng Mạnh Hành Du hơi trùng xuống, cười không nổi: “Hoạt động lớp sao lại là không đàng hoàng ạ………”
“Thi Đại học là một mình con đi thi, chứ có phải tập thể hợp tác làm xong một bộ đề đâu, con đã 16 tuổi rồi sao còn ấu trĩ như vậy nữa, một chút cũng không biết sốt ruột sao, anh con cũng chưa từng làm mẹ mệt nhọc lo lắng như vậy nữa.”
Mạnh Hành Du nén giận trong lòng, nhỏ giọng nói thầm: “Còn không phải là không lo lắng sao, mẹ cùng bố rõ ràng là mặc kệ anh con, bằng không anh con đâu có giận đến ngay cả ngày lễ tết cũng không về nhà…….”
Mẹ Mạnh trừng mắt, “Mạnh Hành Du, con lặp lại lần nữa xem.”
Bà Mạnh kịp thời đứng ra giảng hoà, đẩy Mạnh