Nói cũng thần kỳ, tính cho tới bây giờ thì Trì Nghiên cũng chỉ gặp Mạnh Hành Du được 3 lần nhưng mỗi lần đều để lại ấn tượng chẳng ra gì, khiến anh phải ấn tượng.
Lần đầu tiên là mạnh mẽ nhất.
Kì nghỉ hè sau khi kết thúc kì thi trung học, Trì Nghiên đi theo ông rời khỏi thành thị ồn ào náo nhiệt mà về nông thôn nơi thanh tĩnh.
Ông nói kì học mới là môi trường mới, không nên xa xỉ, vì thế hỏi cháu rể thứ hai nhà bên cạnh, mượn chiếc xe hơi cũ rách nát.
Đừng nhìn cái xe cũ này mà nói, cửa sổ phía sau chỉ còn lại một nửa, mùa hè thì chói, mà mùa đông thì bị gió lùa, nhưng cái xe cũ này đã có từ khi gia đình xây cái vườn hoa rồi, chúng kiến sự hưng suy của gia đình, từ gia tộc nhỏ đến nổi tiếng cả nước, gọi là linh vật của gia đình cũng không sai.
Ông già rất thích chiếc xe này, cảm thấy nó giản dị lại nguyên thuỷ, vung tay lên, kêu tài xế trong nhà lấy linh vật này đưa cháu ngoan của mình đi đến trường số Năm nhập học, còn chiếc Bently trong nhà kia, thì vẫn để nằm in trong nhà.
Từ dưới quê đến trường học, cái xe nhỏ không chở nặng được, tắt máy không biết bao nhiêu lần, mắt thấy qua cái vòng cung đường cao tốc là có thể đến trường rồi thì đụng phải kẹt xe, cái thắng của xe nhỏ lại không ăn, không biết sao lại đụng vào đuôi xe khác.
Lúc đụng vào, cả người Trì Nghiên theo quán tính bị đẩy lên chỗ dựa lưng của ghế phụ, sau đó lại bị đẩy về sau, cứ vậy một trước một sau, một trên một dưới, trên đỉnh đầu tựa như có vạn ngôi sao xoay mòng mòng.
Trì Nghiên xoa đầu , ngoài cửa xe không biết khi nào nhảy ra một nữ sinh, váy dài đồng phục thuỷ thủ, tóc buộc đuôi ngựa, mũ lưỡi trai màu hồng nhạt xiêu vẹo trên đầu, quần áo trên người của người khác thì gọi là tiểu loli, còn trên người cô thì gọi là khí chất lưu manh.
Bình tĩnh mà nhìn, nữ lưu manh nhìn cũng tạm được, làn da trắng tinh, mắt hạnh nhân, miệng anh đào, eo thon chân dài, thuộc về cái loại hình tiểu khả ái mà vừa nhìn có thể làm cho mấy nam sinh ngu ngốc huýt sáo gọi.
“Hắc, anh xem hai xe chúng ta đâm phải nhau, không bằng như vậy.”
Nghe thấy nữ lưu manh nói chuyện, Trì Nghiên nhìn một cái, cô giống như không cần anh trả lời cái gì, trực tiếp cho anh đáp án, đưa màn hình điện thoại trước mặt anh, ngả ngớn nói, “Thêm WeChat kết bạn đi, thì không cần bồi thường tiền.”
Lúc này tài xế đã quay lại xe, anh nghe thấy nữ lưu manh nói chuyện cũng không nói gì, trầm mặc chính là ý tứ không tiếng động cự tuyệt, còn đẩy mã QR ra bên ngoài khỏi tầm mắt, Trì Nghiên không kiên nhẫn, giương mắt nhìn tài xế, “Mua lại xe cô ấy.”
Nữ lưu manh ngoài cửa sổ, “….”
……
Lần đầu tiên Mạnh Hành Du để lại ấn tượng cho anh đủ ngả ngớn, làm nửa tiếng trước, lúc gặp cô ở văn phòng với bộ đồng phục quy củ đứng đó, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhận ra.
Nữ lưu manh lại biến thành học sinh ngoan, cú xoay chuyển này hơi lớn rồi.
Rốt cuộc cũng là học sinh ngoan với cái não cân xứng, lại còn cúi người 90 độ xin lỗi người lớn và thầy giáo, đúng là hiếm thấy.
Lần đầu tiên chơi lưu manh, lần thứ hai lại dùng não, lần thứ ba lại còn chính miệng nói mình là người đứng đắn.
Đúng là cao tay.
Sau khi Mạnh Hành Du nói xong, Hoặc Tu Lệ bị hù doạ, Trì Nghiên lại cười khẽ một chút, nhưng lúc này, lại phá lệ chói tai.
Trì Nghiên lấy điện thoại trong túi ra, ngón tay ở trên màn hình vuốt vài cái, sau đó để điện thoại lên bàn, đẩy về phía cô, nhìn thì khách khí, nhưng mở miệng lại là khiêu khích, “Mấy người đứng đắn có phải hay giao lưu như vậy không?”
Mạnh Hành Du: “……”
Trì Nghiên rõ ràng muốn kiếm chuyện, nhìn mối quan hệ của bọn họ, để xem ai nghẹn trước.
Mệt cô lần đầu còn cảm thấy trên người anh có cỗ khí chất thanh phong minh nguyệt (*), là cái gì nam thần cao lãnh, kết quả hôm nay vừa tiếp xúc, chiêu thức còn hoang dã hơn cả cô.
(*) thanh phong minh nguyệt: Từ câu thơ ‘Duy giang thượng chi thanh phong, dữ sơn gian chi minh nguyệt’ ( Chỉ có gió mát trên sông và trăng sáng trên núi)
Khinh địch, thất sách thất sách.
Anh muốn chơi, cô đây liền tiếp chiêu, sao cô còn phải luống cuống chứ?
Mạnh Hành Du lộ ra một nụ cười giả tiêu chuẩn Mạnh thị, không chút nào yếu thế, lấy điện thoại ra, mở WeChat quét mã QR của anh.
“Tích” một tiếng, sau khi kết bạn xong thì Mạnh Hành Du khoá điện thoại lại, biểu tình không chút dao động, giống như chỉ tuỳ tiện phát tờ rơi ven đường mà thôi.
“Tuỳ tiện đi, người đứng đắn chúng ta thế nào cũng được.”
Thể hiện xong, Mạnh Hành Du ngửa đầu, tóc đuôi ngựa vung lên, tiêu sái xoay người, sống lưng thẳng tắp, tiếp tục làm một học sinh tốt.
Hoắc Tu Lệ vừa phản ứng lại từ trong cái khiếp sợ ‘Trì Nghiên thế nhưng lại chủ động xin WeChat của nữ sinh’, cậu vỗ lưng ghế của Mạnh Hành Du, rất có hứng thú hỏi, “Lão đại, cậu học lớp mấy hồi cấp 2 vậy? Chưa gặp qua nha.”
Mạnh Hành Du nhìn tiểu bá vương như cái lỗ mũi của Trì Nghiên này thì không muốn giao tiếp nhiều, nên chỉ thuận miệng nói có lệ, “Tại hạ tương đối không phô trương lắm, giang hồ vẫn chưa có truyền thuyết của ta.”
Hoắc Tu Lệ nhướng mày, phối hợp một tiếng, “Wow Ồ.”
“….” Wow cái rắm nga.
Mạnh Hành Du dùng ánh mắt không tiếng động đem lời nói của Hoắc Tu Lệ nuốt lại, quay đầu nói chuyện phiếm với Sở Tư Dao.
Hoắc Tu Lệ cảm thấy hai người này đúng là có mờ ám, một bộ không nói nên lời, đành phải liên tục chiến đấu ở chiến trường bên kia. Cậu bỏ tay trên vai Trì Nghiên, không sợ người phía trước nghe thấy, chế nhạo nói, “Tình huống này là thế nào? Mới có khai giảng đã thoát ly khỏi tổ chức cẩu độc thân rồi?”
Trì Nghiên cúi đầu nhìn vòng bạn bè của Mạnh Hành Du, vô tâm trả lời, chỉ nhắc nhớ, “Bỏ chân ra chút, đừng có đá đàn của tớ.”
Nghiên cứu xong, anh phát hiện vòng bạn bè của Mạnh Hành Du không có động tĩnh gì cả, tên WeChat cũng hiếm lạ cổ quái, còn có một list dài, gọi là cái gì ‘Du gia của ngươi đáng yêu đều là nhãi con của ngươi’, hình cái đầu là một con mèo đang ngủ, nhìn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng với phong cách của cô hoàn toàn là một nam một bắc.
Mớ hỗn độn gì thế này, sợ chắc không phải là biệt danh chứ, cô nương này, rốt cuộc cô có mấy cái tên?
Cuối cùng là có mệt hay không thế.
Hoắc Tu Lệ lui ra phía sau một bước, đánh giá thấy chủ nhiệm lớp cũng sắp tới, nhưng chuyện này vẫn chưa hỏi rõ ràng, đề nghị nói, “Tớ dọn bàn lại đây ngồi kế cậu nhé.”
Trì Nghiên thả điện thoại vào trong túi, dựa lưng vào ghế, mới mẻ qua đi lại thấy buồn ngủ, ai cũng không muốn phản ứng, lười nhác nói, “Đừng có đẩy đàn của tớ, trở về chỗ ngồi của cậu đi.”
“….”
Vẫn chưa tám được chuyện bát quái nên Hoắc Tu Lệ ôm ngực ngồi không yên được, thế là cậu ấy uất ức đi về chỗ ngồi, ngoài miệng lẩm bẩm, “Tra nam, Trì Nghiên cậu chính là tra nam.”
Hoắc Tu Lệ về chỗ ngồi không bao lâu thì Hạ Cần cầm cái folder vào phòng học.
Sở Tư Dao có một đống lời muốn hỏi Mạnh Hành Du nhưng lão đại lại ngồi phía sau, hiện tại chủ nhiệm lớp cũng tới nên tạm thời chỉ có thể nhịn mà thôi.
Hạ Cần mở microphone lên, nhìn cả lớp cười hoà khí, “Hôm nay là ngày khai giảng, chúng ta nói chuyện một chút và sắp xếp mọi việc cho học kì này.”
Nóng xong, Hạ Cần nhìn về phía Trì Nghiên trong góc, “Chúng ta cùng chào đón bạn học cuối cùng ở lớp, em ấy quân huấn có chút việc nên không tham gia được, Trì Nghiên, đứng lên nói vài câu đi.”
Số Năm được chia thành cấp 2 và