Cúp điện thoại, Mạnh Hành Du cấp tốc lên mạng mua vé máy bay, cô dùng phần mềm bản đồ tính thời gian từ nhà gọi taxi ra sân bay là khoảng 1 tiếng, sau đó đặt vé máy bay phù hợp với lộ trình, thích hợp nhất là cỡ hơn 9 giờ sáng.
Nhưng là chỉ còn khoang hạng nhất.
Tiền mừng tuổi bao năm qua của Mạnh Hành Du đều để trong thẻ riêng của mình, nhưng mẹ Mạnh đã tính toán tỉ mỉ quản lý tài sản cho cô, bây giờ một đồng tiền cũng lấy không được.
Mạnh Hành Du đem tiền mặt và điện thoại đặt cạnh vào, cho dù có lấy đủ 300 đồng trong thẻ cơm cũng không đủ để cô mua vé khoang hạng nhất.
“…….”
Ông trời ơi.
Cô đường đường là tiểu phú bà ở Đại viện, như thế nào mà sẽ nghèo thành như vậy hả.
Mạnh Hành Du từ nhỏ chưa thiếu tiền xài, trong nhà trên xuống dưới cũng không hạn chế tiền cô dùng, lần nào cũng cho nhiều, xài xong mở miệng xin nữa cũng chả khó khăn gì.
Nhưng hết thảy đều dưới tiền đề là mẹ Mạnh không khấu trừ tiền tiêu vặt của cô.
Đều do trong khoảng thời gian này bố mẹ bận quá, bận đến nỗi chuyện khôi phục lại tiền tiêu vặt cho cô cũng không nhớ tới.
Mạnh Hành Du chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ ngồi khoang hạng nhất, mua một vé khoang phổ thông 2 giờ chiều mai và vé khoang phổ thông giờ sớm nhất ngày Chủ nhật mà về lại Nguyên Thành.
Một vấn đề được giải quyết, nhưng một vấn đề khác lại tới nữa.
Cô không có chứng minh thư, làm sao để lấy vé đây.
Trước khi đi máy bay đều cùng người nhà đi, cô chưa bao giờ phải nhọc lòng những chuyện này, sau khi Mạnh Hành Du tra Baidu thì phát hiện có thể làm thẻ ID lên máy bay tạm thời ở sân bay.
Sổ hộ khẩu hoặc bằng lái xe, thẻ an sinh xã hội, giấy phép lao động, thư giới thiệu…….
Mạnh Hành Du nhìn một lượt, ngoại trừ cái sổ hộ khẩu thì cái gì cô cũng không có.
Nhưng sổ hộ khẩu ở đâu thì cô cũng không biết.
Đi hỏi mẹ lấy sao?
Không được không được, vô duyên vô cớ lấy hổ khẩu vốn quá kỳ quái rồi, chắc chắn sẽ bị hỏi đông hỏi tây, cô sao là đối thủ của mẹ Mạnh được, chắc chắn sẽ nói lỡ miệng ngay.
Bằng không đi trộm?
Trong nhà phòng lớn phòng bé đếm không hết có bao nhiêu ngăn kéo tủ, Mạnh Hành Du chỉ nghĩ trong đầu một lượt thôi liền cảm thấy không thể được rồi.
Cô tìm đến hừng đông chắc cũng tìm không thấy, tìm không thấy thì thôi, nhưng này đêm nguyệt hắc phong cao (1) lục tung cả nhà, không đánh thức bố mẹ mới là lạ.
(1) Nguyệt hắc phong cao [月黑风高] : Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). (theo 1tachtrachanh)
Tìm người hỏi thử.
Tìm Hạ Tang Tử, Hạ Tang Tử chắc chắn biết, cô ấy cũng không có chứng minh thư, còn không phải giống như cô đi máy bay sao.
Không…….Không đúng! Không thể tìm!
Tìm thì liền không còn gì là kinh ngạc nữa.
Cô ấy mà biết thì chẳng khác nào Mạnh Hành Chu cũng biết, mà Mạnh Hành Chu biết thì cô liền không cần đi nữa, chắc chắn anh ấy sẽ bắt cô đợi ở Nguyên Thành, mỗi ngày cố gắng học tập hướng về phía trước, không được chần chờ.
Vậy tìm ai đây?
Tìm Bùi Noãn sao.
Thôi, cuộc sống của cô ấy ngốc nghếch cũng đạt tới trình độ tám lạng nửa cân như mình thôi, có cái rắm mà dùng được.
Mạnh Hành Du suy nghĩ hết một vòng bạn bè, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Trì Nghiên.
Nói không chừng anh sẽ biết.
Dù sao thoạt nhìn anh giống như không có cái gì không biết.
Mạnh Hành Du ôm tâm thái thử một lần xem sao mà nhắn cho Trì Nghiên một tin.
———-“Vị thành niên đi máy bay thế nào?”
Ký túc xá nam sinh thường ngủ rất trễ, không phải xem phim thì chính là chơi game, Trì Nghiên là một dòng nước trong, đang ngồi ở bàn học làm bài tập, làm một việc bình thương mà học sinh cấp ba nên làm.
Anh ngại ồn ào nên đeo tai nghe để nghe nhạc nhẹ, tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, Trì Nghiên lấy điện thoại qua quét mắt nhìn tin nhắn, đầu óc còn chưa nhảy ra khỏi kênh học tập, nên chỉ đơn thuần trả lời vấn đề mặt trên ý chữ.
———“Dùng mông ngồi.”
Lúc Mạnh Hành Du thấy ba chữ này thì tức khắc: “……..”
Ồ! Wow!
Anh bạn cậu trả lời cực kỳ giỏi nha!!!!
Hoàn toàn không có tí tật xấu gì!
Một tí cũng nhìn không ra được cậu đang trả lời cho có với tôi nha!
———–“Ngài giỏi qua, cảm ơn ngài. Mỉm cười.jpg.”
Mạnh Hành Du ném điện thoại sang một bên, tiếp tục làm cho xong bài tập vừa rồi chưa làm xong, nửa tiếng trôi qua, cô buông bút, nhớ tới điện thoại liền bổ nhào lên giường lấy lại xem, kéo xuống hết những tin nhắn chưa đọc làm cô hoảng sợ.
Toàn bộ đến từ Trì Nghiên.
——-“Vừa rồi không đọc kỹ tin nhắn của cậu, cậu dùng hộ khẩu là được.”
——-“Nếu không có hộ khẩu thì dùng thẻ học sinh, đến sân bay làm thẻ ID tạm thời thì có thể đăng ký.”
——-“Cậu hỏi tôi cái này làm gì?”
——“Ngày mai thứ sáu, không phải cuối tuần, cậu muốn đi đâu?”
——-“Mạnh Hành Du?”
——-“Cậu đâu rồi?”
———“?”
——–“???”
——–“???????”
——-“Cậu cũng bị trộm tài khoản hả?”
———“Tôi không có tiền.”
——-“Chủ số này cũng không có tiền đâu, còn chả đủ tiền mua cơm ăn nữa.”
Mạnh Hành Du cầm điện thoại cười vài phút.
——-“Sao cậu liên tưởng việc đi máy bay với chuyện trộm tài khoản thế?”
——-“Mấy ngày trước Hoắc Tu Lệ cũng bị trộm tài khoản, bảo không đủ 500 đồng, hậu quả là phải nhắn tin qua nhóm bạn bè nhờ mua vé tàu cao tốc.”
——“500? Sao cậu ta giả làm được.”
——-“Nạp tiền xem phim.”
“…….”
Mạnh Hành Du vốn dĩ muốn nói mấy loại này trèo tường là có thể xem được, nhưng nghĩ lại không thể tự mình bại lộ được, cho nên chỉ gửi một gói biểu cảm qua, yên lặng đổi đề tài.
——-“Vừa rồi cậu nói thẻ học sinh là được đúng không? Không cần sổ hộ khẩu sao?”
——-“Không cần, cậu muốn đi đâu?”
Thẻ học sinh để ở ký túc xá, vừa lúc ngày mai lấy cớ đi học về ký túc xá lấy cũng được.
Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, nên Mạnh Hành Du ăn ngay nói thật.
——“Thành phố Lan, tìm anh tôi, ngày mai tôi không đi học.”
Nói đến việc gia đình nên Trì Nghiên cũng không hỏi tiếp nữa.
——“Ừ, lên đường bình an.”
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hành Du lén nhét đồ dùng cần thiết vào cầm cặp sách rồi xuống lầu ăn sáng.
Trên bàn cơm, cô vừa gặm bánh bao vừa nói ra bản nháp nói lời nói dối mà mình duyệt vô số lần, “Cuối tuần này con không về nhé, con ở Đại viện, Bùi Noãn hẹn con đi thư viện tự học.”
Mẹ Mạnh nghe xong không quá vui vẻ, oán trách nói: “Con sửa lại thời gian đi, thứ bảy này là sinh nhật bố con đấy.”
“Bùi Noãn bổ túc các môn lý tổng (2) cho con, cuối tuần này có kiểm tra.” Mạnh Hành Du nói mà bản thân cũng chột dạ theo, cô vùi đầu ăn cháo, nhỏ giọng bổ sung, “Đã hẹn cả rồi, nếu tạm thời thay đổi thì không hay lắm……..”
(2) lý tổng: đề thi tổng hợp các môn KHTN gồm Sinh, Lý, Hoá.
Mẹ Mạnh còn muốn nói hai câu nhưng bố Mạnh lại lên tiếng ngắt lời, cười ôn hoà: “Không sao cả, con đi đi, hẹn bạn rồi thì phải đi chứ, đừng có tuỳ tiện mà lỡ hẹn.”
Mạnh Hành Du đầy cảm giác mặc cảm, cô ngẩng đầu lên nói: “Chủ nhật con về ăn cơm trưa nha.”
“Sinh nhật mỗi năm đều có, cũng chả hiếm lạ gì.” Bố Mạnh thấy thời gian không còn sớm, thúc giục nói, “Con ăn nhanh đi, không lại đi học muộn bây giờ.”
Mẹ Mạnh buông đũa, sắc mặt không quá đẹp, “Sao ông cứ dung túng cho con thế.”
“Con gái thì phải cưng chiều thì mới không dễ dàng bị dụ chạy mất.” Bố Mạnh vẫn là cười, đưa một chén cháo đầy qua, “Nhân lúc còn nóng con ăn đi, cháo cua biển để lạnh tanh lắm.”
Bố Mạnh đối với vợ và con gái luôn giữ thái độ rất tốt, cũng không tức giận hay gì cả, làm cho mẹ Mạnh dù có giận nhưng không phát ra được, chỉ đành thở dài.
Mạnh Hành Du nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, ra cửa mang giày gọn gàng, lại quay đầu nhìn bóng dáng của bố Mạnh, không nhịn được chạy tới ôm lấy ông ấy từ phía sau, cọ hai cái: “Bố sinh nhật vui vẻ, con vĩnh viễn đều yêu bố.”
Bố Mạnh ngẩn người, xoay người xoa đầu con gái, “Con gái ngoan, bố cũng yêu con.”
Nếu còn tiếp tục nói chuyện nữa thì chắc Mạnh Hành Du sẽ nói thật ra hết mất, thế nên cô buông tay ra, mở cửa chạy xuống lầu.
Mạnh Hành Du dẫm lên tiếng chuông vào học, bà nội đã xin nghỉ học với Hạ Cần cho cô, cô không cần đến phòng học mà đi thẳng đến ký túc xá.
Lấy đồ xong ra sân bay cũng còn sớm, trong lòng vì giấu giếm chuyện này nên cũng buổi tối cũng không ngủ ngon, Mạnh Hành Du lấy sách bài tập ra làm đề môn văn khoa (3).
(3) Văn khoa: các môn KHXH gồm tiếng Trung, Toán, Anh văn, Chính trị, Lịch sử và Địa lý (theo Baidu).
Lúc làm bài tập thì thời gian trôi rất nhanh, Mạnh Hành Du thấy cũng gần đến giờ nên lấy đồ ở trường học rồi đến gần đó ăn đại cơm trưa, sau đó gọi taxi đến sân bay.
Làm thẻ ID tạm thời, kiểm tra an ninh, chờ máy bay, lên máy bay.
Trước khi tắt điện thoại cất cánh, Mạnh Hành Du sợ bà Mạnh lo lắng nên nhắn một tin báo bình an, cũng đảm bảo sau khi hạ cánh sẽ gọi cho bà đầu tiên.
Bà Mạnh gõ chữ rất tốn sức, qua hai phút mới trả lời lại một chữ Được.
Thời gian bay hơn hai tiếng, ông chú ngồi bên cạnh không ngừng gọi tiếp viên hàng không, lúc thì muốn cái này, lúc thì muốn cái kia, mở cái video mà âm thanh thì lớn, cách cả một chiếc tai nghe cũng nghe thấy, Mạnh Hành Du bị phiền đến nhịn không được, nghe hát mà mang cả bịt mắt cũng không ngủ được nên đành từ bỏ, sau đó lấy sách ra học thuộc lòng từ đơn.
Trải nghiệm cả cuộc hành trình đúng thật là tồi tệ đến mức lúc nghe được tiếp viên hàng không thông báo máy bay sắp hạ cánh thì Mạnh Hành Du đều cảm thấy cách phun mạch (4) bên chính phủ nhắc nhở chính là âm thanh của tự nhiên.
(4) nguyên văn “phun mạch thức”: có nghĩa là miệng quá gần microphone khi nói hoặc ghi âm, khiến micro bị thổi bởi không khí trong miệng, ảnh hưởng đến hiệu ứng âm thanh.
Tài xế xe taxi có giọng địa phương rất nặng, Mạnh Hành Du không thể nói chuyện được với anh ta nên sau khi đọc địa chỉ của Quốc Phòng Đại liền không nói gì nữa.
Đã qua giờ tan học, kết thúc cuộc sống sinh hoạt một tuần nên các lớp lại ồn ào náo nhiệt hẳn.
Mạnh Hành Du chán muốn chết lật xem tin tức trong nhóm, lúc liếc mắt thấy cuộc thi viết văn thì dừng lại nhìn kỹ, mới biết được Trì Nghiên cầm giải nhất của tỉnh.