Mạnh Hành Du không biết tối qua mấy giờ mình ngủ, nhắn tin với Trì Nghiên xong thì cô vẫn luôn cứ lướt Weibo đọc các tin tức lớn nhỏ, trong lòng thì rối tung, càng đọc càng thêm loạn, càng loạn thì càng đọc, cứ như một vòng tuần hoàn chết vậy.
Lúc tỉnh dậy vào buổi sáng thì cả người vẫn là bộ quần áo ngủ đó, màn hình điện thoại cứ sáng cả đêm, vẫn còn dừng ở giao diện Weibo.
May là điện thoại vẫn để sạc, bằng không thì có lẽ cũng đã tự động tắt máy từ lâu rồi.
Mạnh Hành Du xốc chăn lên xuống giường, rút dây sạc điện thoại ra rồi lấy bộ quần áo vào tắm rửa.
Tắm rửa xong rồi sấy khô tóc cô mới mở cửa xuống lầu, trong nhà chỉ có dì giúp việc bận rộn trong phòng bếp.
Dì Trịnh giúp việc thấy Mạnh Hành Du xuống thì bưng một chén cháo nóng đặt trên bàn ăn, nói: “Du Du dậy rồi à, cháu mau ăn đi, vẫn còn nóng đấy.”
Mạnh Hanh Du kéo ghế ra ngồi xuống, lấy muỗng khuấy vài lần cho bớt nóng để khỏi bỏng miệng: “Dì Trịnh, bố mẹ cháu ra ngoài rồi ạ?”
“Hơn 6 giờ thì hai người đi rồi, thấy cháu ngủ ngon nên cũng không gọi cháu.” Dì Trịnh nói.
Trên mặt của Mạnh Hành Du không có bất kỳ biểu tình gì cả, “vâng” một tiếng rồi vùi đầu ăn cháo.
Cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo rất thơm, nhưng cô lại không có tâm tình nên ăn cũng chả thấy có mùi vị gì cả, giống như nhai cao su vậy.
Mạnh Hành Du tuy không muốn ăn nhưng cũng trong nhà cũng không có thói quen lãng phí lương thực, cho nên vẫn ăn hết chén cháo.
Dì Trịnh cởi tạp dề cầm giỏ rau ra ngoài, hỏi: “Trưa nay cháu muốn ăn gì? Để gì ra ngoài mua đồ ăn.”
Nghe thấy dì Trịnh hỏi chuyện giữa trưa thì mắt Mạnh Hành Du bỗng sáng lên, cô ngẩng đầu hỏi: “Canh gà ác dì làm lần trước rất ngon ạ.”
Dì Trịnh gật đầu: “Được, vậy để giữa trưa dì làm cho.”
Mạnh Hành Du bỏ chén đã ăn xong xuống dưới bếp, cởi khăn lông trùm đầu ra, hiếm khi có hứng thú mà hấp tấp nói: “Cháu và dì cùng đi mua đồ ăn nhé, sau đó về dì dạy cháu làm nha.”
Dì Trịnh kinh ngạc.
Bà làm ở nhà họ Mạnh mười mấy năm rồi, nói là nhìn Mạnh Hành Du cũng không nói quá.
Mạnh Hành Du từ nhỏ đã được cả gia đình ôm trong lòng bàn tay mà lớn lên, được xem như hòn ngọc quý trên tay, mười ngón tay không hề dính một giọt nước, chưa bao giờ phải xuống bếp cả.
Mạnh Hành Du một lần hai bậc thang chạy lên lầu, quay đầu lại nói với dì Trịnh: “Dì Trịnh đợi cháu với, 10 phút là cháu xong liền.”
Dì Trịnh sợ cô té ngã, dở khóc dở cười: “Không cần vội, cháu cứ từ từ đi.”
“Cháu nhanh lắm, dì đừng có đi nha.”
“Được rồi.”
Mạnh Hành Du chạy vào phòng tắm, bật máy sấy số cao nhất để sấy tóc cho khô.
Mái tóc dài của cô rất dễ cột, nhưng sấy một lúc vậy thì rối mù thành một cục.
Sau khi sấy khô tóc thì Mạnh Hành Du nhìn đồng hồ treo tường, đã qua 10 giờ rồi.
Mạnh Hành Du không rảnh lo chuyện thoa tinh dầu cho tóc mà chỉ lấy dây thun búi thành tròn thành một kiểu búi rối trên đầu, sau đó tròng áo sơ mi và quần jeans vào rồi ra ngoài với dì Trịnh.
Chợ thực phẩm cách nhà không xa, đi bộ chỉ cỡ 10 phút.
Mạnh Hành Du muốn tự mình xuống bếp làm cơm trưa mang đến công ty cho bố mẹ, dì Trịnh nghe xong thì cảm thấy rất vui mừng, nghĩ đến đây là lần đầu Mạnh Hành Du xuống bếp cho nên ngoại trừ gà ác thì còn mua thêm ít cà chua và cải thìa.
Cà chua xào trứng và món rau xào đều không khó, rất dễ nấu.
Sau khi mua xong đồ về nhà thì từ việc rửa rau cho đến bắc chảo thì Mạnh Hành Du cũng không để dì Trịnh đụng tay vào, lúc cắt cà chua vì không thành thạo nên bị cắt trúng một vết nhỏ ngay ngón tay.
Mạnh Hành Du dán băng cá nhân vào rồi tiếp tục nấu, dì Trịnh chỉ đứng ở bên cạnh gợi ý rồi giúp đỡ, cuối cùng hoàn thành ba món ăn cũng không tệ lắm.
Mạnh Hành Du chụp một tấm rồi đăng lên vòng bạn bè để khoe một phen.
——–“Hoàn thành nhiệm vụ không tồi, ăn xong một miếng lại muốn thêm một miếng nữa, chắc Mạnh Hành Du là một tiểu thiên tài rồi, học cái gì là biết cái đó ngay.”
Danh sách bạn tốt đều đang online, lúc Mạnh Hành Du cất đồ ăn vào hộp giữ nhiệt rồi bảo tài xế đưa cô đến công ty cũng chưa đến 10 phút mà phần bình luận hết người này nói rồi đến bạn kia trả lời, đã lên tận hơn 50 bình luận luôn.
[ Bùi Noãn]: Mau đến xem nè, Mạnh Hành Du làm món cà chua xào trứng, còn biết lột vỏ trứng rồi cắt cà chua thành từng miếng nữa nghe, giỏi thiệt! @Trì Nghiên
[ Sở Tư Dao ]: Không chỉ thế đâu nha, rau dưa thế mà cũng biết không ném hết toàn bộ vào nồi mà xào nữa, Mạnh Hành Du có thể nói là cực kỳ lợi hại, ngầu bá cháy! @Trì Nghiên
[ Đào Khả Mạn ]: Gặp được người như Mạnh Hành Du thì cậu gả liền đi. @Trì Nghiên
[ Hoắc Tu Lệ ]: Thái Tử của tớ về ăn có thoả thích chưa? Chua lè hà. @Trì Nghiên
Ngô Tuấn Khôn : Anh à, trí nhớ của anh đúng là kém, tối qua Thái Tử còn ở trong nhóm chat bảo Vân Thành mưa to cả tuần mà. @Trì Nghiên.
[Tiền Phàm ]: @Trì Nghiên Thái Tử cậu xem nguyên bàn đồ ăn này nè, cực kỳ giống như tình yêu vậy đó, xanh mơn mởn thế này.
…….
……????
Mạnh Hành Du nhìn cả nhóm kẻ tung người hứng, thế là lặng lẽ trốn ra khỏi vòng bạn bè tìm chốn thanh tĩnh.
Không tới một phút thì có điện thoại báo có tin nhắn mới đến, Mạnh Hành Du cúi đầu thấy là Trì Nghiên, còn chưa kịp mở ra đọc thì lại có thêm một âm báo có bình luận mới trong vòng bạn bè.
[ Trì Nghiên ]: Tay cậu làm sao vậy?
Mạnh Hành Du đọc bình luận này xong thì sửng sốt, cô mở hình ảnh ra xem thì mới hiểu được anh đang nói gì.
Lúc chụp ảnh, cô vô tình để lọt ngón tay dán băng cá nhân vào bên dưới góc phải của tấm hình, ngay cả cô cũng chưa chú ý tới nó.
——-“Cậu nhớ khử trùng vết thương nhé, lần sau có cắt rau thì nhớ cẩn thận một tí.”
Trong lòng Mạnh Hành Du ấm áp.
——“Ừ, kỳ thật không sâu lắm đâu.”
Mạnh Hành Du nhớ tới mấy bình luận của bọn Hoắc Tu Lệ ở dưới hình, chần chờ một lát, lại gõ thêm một bình luận nữa.
——–“Tớ làm cho bố mẹ, bây giờ tớ đưa qua cho hai người.”
——–“Tớ biết rồi.”
——–“Lần sau tớ nấu cho cậu ăn.”
——–“Sao cậu không bảo tớ nấu cho cậu ăn?”
——–“Sợ cậu lại cắt trúng tay nữa.”
“……….”
Cậu uống mật ong hay sao mà miệng ngọt thế chứ.
Trên mặt của Mạnh Hành Du không khỏi nóng lên, cũng không thèm trả lời lại Trì Nghiên để không hiện lên vòng bạn bè nữa, bởi vì bình luận của Trì Nghiên lại làm cả nhóm người bùng nổ rồi.
[ Hoắc Tu Lệ ] trả lời [ Trì Nghiên ]: Bại hoại, Thái Tử đúng là bại hoại.
[ Ngô Tuấn Khôn] trả lời [ Trì Nghiên ]: Cẩu lương này hai người cứ tuỳ ý đi!
[ Tiền Phàm ]: Mấy cậu có biết vì sao mấy cậu không có người yêu không? Bởi vì cô gái nhỏ nói với cậu ‘sáng nay lúc tớ vừa uống thuốc thì có đọc được một tin tốt đấy’, thì mấy cậu chỉ biết hỏi là tin tức gì thôi!
[ Sở Tư Dao ] trả lời [ Tiền Phàm ]: Nói cứ như cậu có người yêu ấy.
[ Đào Khả Mạn ] trả lời [ Tiền Phàm ]: Nói đến chuyện này, cậu nói cậu đứng thứ hai thì không ai dám nói mình đứng thứ nhất.
[ Hoắc Tu Lệ ] trả lời [ Đào Khả Mạn ]: Ngô Tuấn Khôn dám.
[ Hoắc Tu Lệ ] trả lời [ Đào Khả Mạn ]: Mặt khác, tớ sẽ hỏi cậu vì sao cậu phải uống thuốc.
[ Đào Khả Mạn ] trả lời [ Hoắc Tu Lệ ]: Cậu có thể cút rồi đấy.
[ Hoắc Tu Lệ ] trả lời [ Đào Khả Mạn ]: Cút vào trong ngực của cậu sao? [ đá lông nheo.jpg]
[ Sở Tư Dao ]: Wow ồ—–
[ Tiền Phàm ]: Wow ồ ồ———–
[Ngô Tuấn Khôn]: Wow ồ ồ ồ————
[ Bùi Noãn ]: Lớp 6 mấy người quả thật đều bại hoại hết trơn, đúng là không thể nhìn bằng mắt được mà.
………
Hoắc Tu Lệ gần đây không biết uống nhầm thuốc gì mà nói lâu ngày sinh tình với Đào Khả Mạn, nào là chân ái của cuộc đời rồi mãnh liệt tấn công, ra sức mà theo đuổi.
Nhưng Đào Khả Mạn thì không hề đáp lại, thậm chí còn muốn trợn trắng mắt mà thôi.
Mạnh Hành Du từng lén hỏi Đào Khả Mạn vì sao không thích Hoắc Tu Lệ, dù sao đào hoa của tên Hoắc Tu Lệ bá vương trường Số Năm này cũng không hề thiếu hơn Trì Nghiên tí nào.
Hơn nữa Hoắc Tu Lệ còn ngon ăn hơn nữa, có đôi khi có mấy chiêu hấp dẫn nữ sinh còn hơn cả Trì Nghiên.
Lý do mà Đào Khả Mạn cũng rất ư là Đào Khả Mạn, cô ấy nói: “Tớ không thích người chủ động theo đuổi, không có tính khiêu chiến gì cả, đàn ông mà quá chủ động liền mất đi mị lực ngay.”
Mạnh Hành Du: “…….”
Không biết lần đầu tiên theo đuổi nữ sinh của bá vương trường Số Năm, nếu cậu ấy biết mình bị từ chối vì lý do thế này thì có bị tức chết hay không.
Xe chạy đến dưới lầu công ty, Mạnh Hành Du cầm lấy hộp giữ nhiệt rồi xuống xe.
Nhân viên đứng quầy lễ tân có biết Mạnh Hành Du nên có gọi cô lại nói chuyện 2 câu, thấy trên tay cô cầm theo đồ thì mới hỏi: “Em tới đưa cơm cho bố mẹ sao?”
Mạnh Hành Du cười gật đầu: “Vâng, hai người ở công ty ạ?”
“Hai người ở trong văn phòng đó, em cứ trực tiếp đi lên là được.” Nhân viên lễ tân nói.
“Vâng ạ, chào chị.” Mạnh Hành Du cầm theo đồ rồi vào thang máy, trước khi đi còn không quên để lại một câu, “Da của chị đẹp quá, càng ngày càng xinh đẹp, em hâm mộ ghê.”
Nhân viên lễ tân nghe xong thì ôm mặt cười, cực kỳ hưởng thụ.
Thời gian cơm trưa cũng không có nhiều người đi ăn mà tất cả vẫn đang bận rộn công việc.
Mạnh Hành Du cả đường đi chào hỏi hết anh này rồi đến chị kia, vừa lễ phép vừa ngoan ngoãn vô hình như hoá giải không khí nặng nề trong công ty.
Lúc Mạnh Hành Du đến cửa văn phòng của bố Mạnh, vì sợ làm phiền ông làm việc nên cô trước tiên gõ cửa.
“Vào đi.”
Mạnh Hành Du đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, ló đầu vào, thấy bố mẹ đều có ở đây thì nghịch ngợm chớp mắt, cố ý chọc hai người: “Ông chủ bà chủ, cơm hộp của hai người tới rồi đây.”
Bố Mạnh thấy là con gái nhỏ thì gương mặt nhăn nhó cả buổi sáng cũng có ý cười, “Du Du tới thế nào vậy, nhanh vào đi.”
Mẹ Mạnh còn đang nghe điện thoại ở phòng khách, Mạnh Hành Du đóng cửa lại xong thì đưa hộp giữ nhiệt ra: “Bố tới ăn đi nè, con mang đến cho hai người nếm thử đấy.”
Bố Mạnh ngẩn ra, cúi đầu thấy hai món một canh thì không thể chỉ dùng từ kinh ngạc mà hình dung được: “Đây……….Đều là do con nấu sao?”
Mạnh Hành Du mở nắp hộp ra làm mùi thơm của đồ ăn lan tỏa khắp văn phong, cô đưa đôi đũa đã chuẩn bị cho bố Mạnh: “Dạ đúng, con với dì Trịnh cùng đi mua đồ ăn, dì ấy dạy con nấu đó, bố nhanh nếm xem, con thấy hương vị cũng không tệ lắm.”
Mẹ Mạnh nói chuyện điện thoại xong thì vào, chú ý tới đồ ăn trên bàn và Mạnh Hành Du thì đáy mắt nhiễm ý cười, khen nói: “Áo bông nhỏ tri kỷ của nhà chúng ta còn biết đưa cơm cho bố mẹ nữa.”
Bố Mạnh thử một miếng, khen không dứt miệng: “Đều là do Du Du nấu đấy, vợ nhanh đến nếm thử xem.”
Mẹ Mạnh ôm bả vai của Mạnh Hành Du, biểu tình kinh ngạc cũng không khác như bố Mạnh vừa rồi, “Con nấu sao?”
Mạnh Hành Du kéo ghế ra rồi kéo mẹ Mạnh ngồi xuống, sau đó đưa đôi đũa qua cho bà, tinh nghịch nói: “Mời mẫu hậu dùng bữa.”
Mẹ Mạnh bật cười, lấy đôi đũa gắp một miếng nếm thử, cũng nói ăn rất ngon.
Mạnh Hành Du kéo ghế ra ngồi cạnh mẹ Mạnh, cụp mắt nói: “Chuyện của công ty con không giúp được gì, không biết sao mới có thể giúp bố mẹ đỡ lo hơn.”
Bố mẹ Mạnh liếc nhìn nhau, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu ấm áp.
Mẹ Mạnh cảm động muốn khóc: “Con……….” Rất nhiều lời bị nghẹn ở cổ họng lại nói không nên lời, bà sờ đầu Mạnh Hành Du, nhẹ giọng nói, “Con đúng là trưởng thành rồi, mẹ rất vui vẻ.”
Bố Mạnh cũng rất cảm động, uống một hớp canh gà ác mà con gái làm, cảm khái nói: “Đây là canh ngon nhất bố từng uống đấy, cảm ơn bảo bối.”
Mạnh Hành Du thấy bố mẹ thì cũng vui lây, một nhà ba người vừa nói vừa ăn xong một bữa cơm.
Buổi chiều còn có công việc nên Mạnh Hành Du không ở lâu, mẹ Mạnh dẫn cô đến bãi đậu xe, trước khi lên xe, Mạnh Hành Du thấy sắc mặt bà cũng tốt hơn tối qua nên mới dám hỏi: “Mẹ ơi, chuyện công ty thế nào rồi ạ?”
Mẹ Mạnh cũng không gạt cô nữa, nói đúng sự thật: “Quan hệ xã hội của công ty đã xử lý rồi, còn nữa, có một doanh nghiệp bất động sản đưa một hạng mục cho công ty chúng ta, buổi chiều sẽ ký hợp đồng.”
Mạnh Hành Du dừng một chút, hỏi: “Doanh nghiệp bất động sản?”
“Là bất động sản Khoa Hoa, con có nhớ không? Nhà của chúng ta là dưới tên của Khoa Hoa đó.”
Sao mà Mạnh Hành Du không nhớ được chứ.
Cô không chỉ nhớ rõ tên này mà còn nhớ rõ ông chủ của bất động sản Khoa Hoa là cậu của Trì Nghiên.
Mạnh Hành Du không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp như thế, cô không hiểu lắm về chuyện kinh doanh, lại sợ bị mẹ Mạnh phát hiện cho nên chỉ có thể hỏi những câu không liên quan: “Hạng mục gì vậy ạ?”
“Là phát triển khu kinh doanh mới ở vùng ngoại ô phía Bắc.”
“Toàn bộ luôn ạ?”
“Ừ, toàn bộ.”
Mạnh Hành Du cũng không hỏi lại gì nữa mà chào tạm biệt mẹ Mạnh rồi lên xe về nhà.
Đối với hạng mục vùng kinh doanh ở ngoại ô phía Bắc, tất cả khu kinh doanh Khoa Hoa đều ký kết với Mục Hoà.
Mạnh Hành Du nhìn từ góc độ diện tích kiến trúc thì thấy hạng mục không phải là nhỏ, có rất nhiều công ty kiến trúc hợp tác với công ty địa ốc, mà tiếng tăm của Khoa Hoa lại nổi hơn Mục Hoà rất nhiều, bây giờ lại là công ty niêm yết nữa, nói nó là bánh trái thơm của ngành sản xuất cũng không phải là nói quá.
Công ty nhà cô bởi vì chuyện sao chép công trình chính phủ mà lên hotsearch gây nên ồn ào, nhưng sau lưng thì Khoa Hoa lại theo chân bọn họ tới ký một hợp đồng lớn, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đối với Mục Hoà mà nói thì còn tốt hơn cả bất kỳ dự thảo nào của quan hệ xã hội nữa.
Ngay cả Khoa Hoa cũng đứng về cùng phe với Mục Hoà, những người khác còn dám hó hé gì nữa.
Mạnh Hành Du suy nghĩ cả đường về, cảm thấy chuyện này không thể nào trùng hợp thế này được, nên sau khi về đến nhà, cô cân nhắc mãi mới gọi điện thoại cho Trì Nghiên.
Điện thoại vừa được kết nối thì Mạnh Hành Du cũng không tốn công quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề, “Khoa Hoa đưa cho công ty nhà tớ một hạng mục lớn, cậu có biết chuyện này không?”
Trì Nghiên tựa hồ đoán được ý đồ của cuộc điện thoại này của Mạnh Hành Du, bèn ăn ngay nói thật: “Có biết.”
Mạnh Hành Du khẽ thở dài một hơi: “Cậu không cần thế đâu, tớ nợ cậu ân tình này lớn quá.”
Trì Nghiên hoàn toàn không