Vốn là việc rất vui vẻ, ngay cả bản thân Mạnh Hành Du cũng kinh ngạc sao mình có thể khóc thành như vậy được chứ.
Trì Nghiên vốn dĩ muốn kêu nhân viên công tác mở đèn trong phòng lên, nhưng thấy nước mắt của Mạnh Hành Du vẫn mãi không ngừng rơi nên đành thôi.
Lúc Mạnh Hành Du buông Trì Nghiên ra thì nhìn thoáng qua quần áo của anh, chỗ trước ngực vừa bị cô cọ đã ướt thành một mảnh.
“……..” Mạnh Hành Du xoa đôi mắt, may mà hôm nay mình cũng chỉ đánh son chứ không bôi trét gì lên mặt cả, bằng không bây giờ chắc chắn thành mặt mèo rồi.
Trì Nghiên tháo đàn guitar đeo trên người ra rồi bỏ xuống trên ghế, cười nói: “Nếu tớ mà biết sớm là cậu sẽ khóc thế này thì tớ sẽ báo trước với cậu rồi.”
Mạnh Hành Du lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, lau khô nước mắt trên mặt, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc thì mới ngẩng đầu nhìn Trì Nghiên, hỏi: “Ca từ đó là do chính cậu viết hả?”
“Ừ, hơi vội vàng nên không trau chuốt lắm.” Cô nhóc vừa mới khóc xong nên đôi mắt vẫn còn hồng giống như con thỏ vậy, ánh sáng tán xạ trên sân khấu và chiếu lên gương mặt cô, nửa tối nửa sáng làm Trì Nghiên nhìn đến ngẩn người vài giây, lúc nói chuyện thì giọng cũng khàn hơn một chút, “Tớ vốn muốn làm cậu vui vẻ thôi.”
Mạnh Hành Du lắc đầu, ánh mắt mang theo hơi nước, nghiêm túc nhìn anh nhưng khoé miệng lại không nhịn được mà giương lên, “Tớ rất vui, chỉ là không nghĩ tới………Không nghĩ tới cậu sẽ hát cho tớ nghe……..”
Trì Nghiên khép hờ mắt lại, xung quanh không có người, hoàn cảnh rất yên tĩnh mà bạn gái còn đáng yêu thế nữa, anh cảm thấy nếu mà không làm cái gì thì đúng là có lỗi với ông trời.
Mạnh Hành Du không nhận ra sự khác thường trên mặt của Trì Nghiên và vẫn nghĩ về những chuyện vừa rồi: “Kỳ thật bài hát đó nghe khá hay, tớ vốn đang muốn hỏi cậu là bài hát gì nữa đấy, sao mà chưa nghe qua, ôi, tiêu rồi, vừa rồi tớ cứ mãi xem mà không có quay video lại, đúng là tiếc mà…….Tớ hẳn nên………”
Trì Nghiên duỗi tay kéo Mạnh Hành Du qua, một tay ôm lấy eo của cô còn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
“Đừng nói chuyện.” Trì Nghiên khàn giọng nói.
Mạnh Hành Du không thể động đậy, hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh.
Ngày thường ngoài miệng cứ nói bô la bô lô nhưng thật sự vào lúc này thì Mạnh Hành Du rất không có tiền đồ mà đỏ mặt, cô mơ hồ đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, thậm chí còn có hơi chờ mong nữa, nhưng đôi mắt thì lại không dám nhìn Trì Nghiên.
Trì Nghiên thấy đầu Mạnh Hành Du càng ngày càng thấp thì cười khẽ hai tiếng, lồng ngực rung lên, phảng phất như là âm thanh loa siêu trầm vang lên bên tai, Mạnh Hành Du rụt rè đẩy Trì Nghiên một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có đứng gần tớ thế, chỗ này nóng quá.”
“Chuyện mà mấy người yêu nhau bình thường hay làm thì chúng ta hình như còn thiếu một bước thì phải, có đúng không?” Trì Nghiên tăng thêm lực trên tay, ôm Mạnh Hành Du càng chặt hơn, cụp mắt nhìn cô, “Bánh kem lần trước tớ vẫn chưa quên đâu.”
Mạnh Hành Du quay đầu muốn tránh đi tầm mắt của anh, nhưng ý đồ bị Trì Nghiên nhìn thấu, thế là anh nâng cái ót cô lên, ép cô nhìn thẳng vào chính mình.
Trì Nghiên cúi đầu sát lại gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau, lúc anh mở miệng thì hơi nóng phả vào mặt của Mạnh Hành Du, “Trốn cái gì chứ? Sự chủ động hồi ở phòng y tế đâu rồi?”
Mạnh Hành Du cắn môi dưới, lúc nhả ra thì cánh môi hơi nhiễm một tầng nước, lúc Trì Nghiên nhìn thì yết hầu vô tình trở nên căng thẳng hơn, cái dây trong đầu đột nhiên đứt phựt một cái.
Trì Nghiên quay đầu đi rồi cúi người áp xuống, lúc hai làn môi dán lên nhau thì anh cảm nhận được người ở trong lòng ngực đột nhiên cứng đờ.
Mạnh Hành Du nhắm mắt lại, cô không rõ bên tai không biết là tiếng tim đập và hô hấp của ai.
Ngón tay của Trì Nghiên chạm lên vành tai của Mạnh Hành Du làm cô run rẩy, môi cô khẽ run lên nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh nhân cơ hội mà đi vào.
Mạnh Hành Du không biết có phải nam sinh nào cũng có thiên phú dị bẩm về phương diện này hay không, nhưng cô chỉ biết mình không thể ứng phó nổi, thật sự ngày thường hoàn toàn không nhìn ra Trì Nghiên là người có nhiều mánh khoé như thế.
Mạnh Hành Du càng lúc càng hô hấp khó khăn, nhưng mà cái người này còn chưa có ý muốn dừng miệng lại, mà ngược lại càng thêm hăng hái.
“……”
Mạnh Hành Du không biết biến thành người thứ nhất ghi danh vào lịch sử bởi vì bạn trai quá nồng nhiệt trong nụ hôn đầu tiên đến nỗi hít thở không nổi mà chết một cách kỳ lạ. Thế là cô quyết tâm dùng hàm răng cắn vào đầu lưỡi của Trì Nghiên, Trì Nghiên bị đau nên rút về, sau đó cô nhân cơ hội mà đẩy anh ra rồi lùi về sau ba bước, ôm ngực rồi hít vào vài ngụm không khí trong lành thì lúc này mới cảm thấy mình còn sống.
Trì Nghiên liếm miệng mình, đầu ngón tay thì vuốt cánh môi, sau đó cười với Mạnh Hành Du mang theo vài phần khêu gợi: “Bạn gái đúng là nhẫn tâm mà, thế mà cắn tớ đấy.”
Rụt rè ở mức độ nào đó đã đạt tới cảnh giới vô địch nên Mạnh Hành Du cũng không rảnh lo giả vờ rụt rè ngượng ngùng ở đây, cô chỉ vào Trì Nghiên, hung dữ nói: “Cậu mới là nhẫn tâm, một giây nữa thôi là tớ hít thở không nổi rồi đấy!”
Trì Nghiên cảm thấy bản thân thật sự trúng độc, bộ dáng thẹn thùng này của Mạnh Hành Du làm anh cảm thấy đáng yêu muốn chết đi được.
Trì Nghiên tiến về trước một bước thì Mạnh Hành Du lại lùi về sau một bước, anh dừng lại rồi dở khóc dở cười nói: “Lại đây, tớ chỉ cho cậu cách thở.”
Mạnh Hành Du che miệng lại, buồn bực nói: “Sao cậu lại thế này chứ, cậu nói thật với tớ đi, có phải đã thực hành với em gái nào ở rừng cây nhỏ rồi đúng không?”
Đôi chân dài của Trì Nghiên bước lên, ngay trước khi Mạnh Hành Du lùi về sau thì dùng khuỷu tay ôm lấy cổ của cô rồi từ phía sau ôm lấy.
Bình giấm chua của Mạnh Hành Du bị đánh đổ, trong lòng vừa chua lè vừa oan ức: “Tớ đúng là thiệt mà, đây là nụ hôn đầu tiên của tớ đấy.”
Trì Nghiên khom lưng, cằm dựa lên vai của Mạnh Hành Du, anh nghiêng đầu hôn lên lỗ tai nhỏ đang đỏ của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Sao cậu biết tớ không phải?”
Mạnh Hành Du méo miệng, lúc nói chuyện thì còn chua hơn cả chanh nữa: “Cậu thuần thục như thế sao mà là lần đầu tiên được chứ.”
“Tớ học lâu rồi.” Trì Nghiên ho nhẹ một cái, có hơi ngượng ngùng, “Xem mấy phim Hàn mà nữ sinh mấy cậu thích xem đó.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, vốn dĩ không muốn cười những lại nghẹn vài giây không nhịn được nữa liền không có tí tình nghĩa nào mà cười thành tiếng: “Trời ạ, Trì Nghiên cậu cũng quá đáng yêu rồi, thế nhưng còn xem phim Hàn đấy, cậu nghĩ thế nào vậy ha ha ha ahaaaaaaaa!”
Mặt Trì Nghiên đen thui như đít nồi: “Có gì hay mà cười?”
Mạnh Hành Du cười đến nỗi không đứng thẳng người được: “Có phải cậu xem tổng hợp các phân đoạn cảnh hôn không?”
“Nghiên nhị bảo à, cậu có viết ghi chú nữa không, thường thường lấy ra để củng cố ôn tập một tí.”
“Vì để làm màu trước mặt tớ mà cậu hi sinh thật đấy, tớ cảm động đến nỗi muốn khóc rồi nè ha ha ha ha!”
“………”
Cười lớn tiếng thế làm gì, anh không cần mặt mũi hay sao.
Mạnh Hành Du cười đến không nhịn nổi nữa, còn Trì Nghiên thì không thể nhẫn nhịn được, anh nắm lấy cằm cô rồi lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Lúc này cùng vừa rồi không giống nhau, vừa rồi là lần đầu tiên nên Trì Nghiên có hơi căng thẳng, sợ bản thân chuẩn bị không tốt làm Mạnh Hành Du không có được trải nghiệm nụ hôn đầu tiên tốt đẹp.
Trì Nghiên dùng đầu lưỡi cạy cánh môi của Mạnh Hành Du ra, cô nhóc còn chưa chống đỡ được nửa phút thì đã bắt đầu giãy giụa, lúc Trì Nghiên rời khỏi cánh môi thì có sợi chỉ bạc xuất hiện giữa môi lưỡi làm ánh mắt anh tối xuống, lại tiếp tục áp xuống lần thứ ba, còn nói: “Thở ra, đừng có nín.”
Mạnh Hành Du buông ống tay áo của anh ra, hô hấp ở tần số hỗn loạn, chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm”.
Trì Nghiên vẫn còn muốn hôn tiếp, nhưng cuối cùng thấy môi cô có hơi sưng lên, mặc dù chưa đã thèm nhưng vẫn buông ra.
Mạnh Hành Du lúc này thật sự không dám chê cười anh xem phim Hàn nữa, đứng cách anh năm bước yên lặng như nước.
Trì Nghiên nhìn Mạnh Hành Du rồi lại nhướng mày hỏi lại: “Cậu có vừa lòng với thành quả học tập của tớ không?”
Mạnh Hành Du gật đầu như giã tỏi, ý chí muốn sống đã đạt tới cảnh giới, “Vừa lòng, rất vừa lòng, bạn trai tớ đúng là thiên tài hôn môi mà, đoàn phim không tìm cậu làm người hôn thế thì đúng là tổn thất mà.”
“Đánh giá tớ cao vậy à?” Trì Nghiên kéo cổ áo sơ mi, cười ngả ngớn đi đến chỗ Mạnh Hành Du: “Thế thử lại nữa nhé?”
Mạnh Hành Du không chịu nổi, đôi tay che trước ngực: “Đừng, cậu có nghe qua là hôn lưỡi có thể đốt cháy calo không, tớ cảm thấy lượng calo bị đốt cháy đã đủ rồi, nếu còn đốt cháy tiếp nữa thì tớ bị suy dinh dưỡng mất.”
Trì Nghiên cúi đầu cười rộ lên, cũng không chọc cô nữa mà đi đến bên cạnh cửa gõ một cái, hơn nửa phút thì có nhân viên tạp vụ cầm một túi quà tặng siêu to khổng lồ đi vào.
Trì Nghiên cầm lấy rồi thuận tiện kêu bọn họ bật đèn trong phòng lên.
Mạnh Hành Du thấy “quái vật khổng lồ” trên tay của Trì Nghiên thì chớp mắt hồi tưởng lại, cô lắc cái túi hai ba lần, chờ mong hỏi: “Đây có phải là con gấu cậu tặng tớ không?”
“Ừ.” Trì Nghiên đưa con gấu cho cô, sau đó để cô tự xé quà, “Nhìn xem có thích không.”
Mạnh Hành Du cầm lấy rồi mở túi quà ra, con gấu cũng to cỡ cô đến mức cô suýt ôm không được nữa làm Trì Nghiên phải giữ một tay.
Sau khi mở túi quà tặng ra thì Mạnh Hành Du phát hiện con gấu này không giống với con gấu được bán trên thế giới lắm.
Cái con gấu này rõ ràng……..Xấu hơn một tí, còn có chỗ chưa cắt kỹ đường chỉ nữa.
Mạnh Hành Du nhìn cái mặt xấu xí của con gấu này trong vài giây, sau đó nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Trì Nghiên: “Bạn trai à, có phải cậu