Sau giờ cơm trưa thì Mạnh Hành Chu phải bay về lại Lan Thị.
Mạnh Hành Du ngủ trưa một lát thì bị điện thoại của Trì Nghiên đánh thức, thế là cô rời giường dọn đồ rồi hơn 3 giờ liền quay lại trường.
Hai người ở thư viện làm bài cả trưa, làm xong bài thì lại thuận tiện thảo luận về kế hoạch ôn tập cho ba tháng tiếp theo, thế nên không chú ý thời gian rồi bỏ lỡ giờ cơm trưa luôn.
Mạnh Hành Du và Trì Nghiên đã hẹn nhau buổi tối cùng ăn khuya, rồi từng người về phòng học tiết tự học buổi tối ngay lúc tiếng chuông vào học vang lên.
Vốn dĩ lớp học đang ồn ào nhưng vừa thấy Mạnh Hành Du đi vào thì trong chớp mắt đột nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt mỗi người nhìn cô đều mang theo một loại không thể nói thành lời.
Mạnh Hành Du không thể hiểu được mà ngồi xuống, trong lớp học thì yên tĩnh chỉ còn tiếng lật sách mà thôi.
“……..”
Chuyện quái gì vậy trời.
Mạnh Hành Du lấy sách luyện tập và bài tập đặt trên bàn, rồi vỗ vai của bạn ngồi cùng bàn Tiết Bộ Bình, thấp giọng hỏi: “Bạn học Thái Bình, có chuyện gì thế?”
Mặt của Tiết Bộ Bình trở nên đen thui, nhưng vẫn mạnh mẽ đấu tranh vì tên của mình: “Chị gái à, tên tôi là Tiết Bộ Bình.”
Mạnh Hành Du nhanh chóng sửa miệng: “Được được, bạn học Bộ Bình.”
Tiết Bộ Bình nhìn quanh bốn phía, sau đó giấu mặt giữa quyển sách, lén giao lưu chuyện tin đồn với Mạnh Hành Du.
“Cả khối đều đang lan truyền nói chị gái cậu cướp bạn trai của Tần Ngàn Nghệ đấy, là con giáp thứ ba chen chân giữa cậu ta và Trì Nghiên.”
“Vừa này lúc cậu chưa tới thì Tần Ngàn Nghệ và mấy chị em bạn dì của cậu ta ở ngoài lớp học nói chuyện phiếm, nói nói thế nào rồi khóc, cậu xem, bây giờ con đang nằm bò trên bàn học kia kìa.”
“Chuyện này nói y như thật vậy, tôi thấy nhiều người nghe xong chắc mẩm cũng tin đấy, chị gái cậu không định tìm cơ hội mà giải thích hả? Cậu bị bôi đen thành nồi sắt vạn năm rồi kìa.”
Mạnh Hành Du vốn tưởng sau hôm ở quán ăn ngày đó đã cảnh cáo hai nữ sinh lắm mồm kia rồi thì Tần Ngàn Nghệ sẽ tem tém lại.
Nhưng mà bây giờ xem ra thì hoá ra cô nàng này cảm thấy tính tình cô quá tốt, là quả hồng mềm nên muốn quyết tâm bóp cô thành nhừ mới bỏ qua đây mà.
Khoé miệng của Mạnh Hành Du lộ ra nụ cười nhạo rất nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng của Tần Ngàn Nghệ.
Ảnh hậu Oscar quả nhiên đang nằm bỏ giả vờ yếu đuối, bạn cùng bàn cô ả còn đang xin mấy người xung quanh vài tờ khăn giấy, rồi thường thường vỗ lưng Tần Ngàn Nghệ xem như an ủi, đúng là tình chị em sâu đậm mà.
Mạnh Hành Du không nhìn nữa, trong lòng cô đã có chủ ý nên không nói gì nữa, nhưng bạn cùng bàn Tiết Bộ Bình lại tương đối nóng nảy, thấy cô vẫn bình tĩnh điềm nhiên làm bài tập thì sốt ruột lên tiếng: “Chị gái à, sao giờ cậu còn ngồi làm bài nữa chứ? Trường học chúng ta kiêng kị nhất là chuyện yêu sớm đó, nếu như để giáo viên và Chủ nhiệm Giáo dục biết được thì cậu có ngàn cái miệng cũng không thể làm rõ được đâu.”
“Nhiều người tin tôi là con giáp thứ ba như vậy, sao cậu không tin vậy?” Mạnh Hành Du dừng bút, liếc mắt nhìn sang, còn tự chọc ghẹo, “Mấy lời này truyền đúng là ra dáng ra hình, ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa tin thật luôn rồi.”
Tiết Bộ Bình giật mình, sau đó như nghe phải câu chuyện cười vậy, “Đừng đùa thế, nếu cậu mà có tâm cơ làm con giáp thứ ba thì cũng chả để Tần Ngàn Nghệ bôi đen sau lưng cậu thế rồi.”
Sau khi phân ban thì Mạnh Hành Du vẫn luôn ngồi cùng bàn với Tiết Bộ Bình.
Thời gian tuy dài nhưng từ khi lên lớp 11 thì phần lớn thời gian cô đều dành cho thi cử, nên càng về sau càng ít lên lớp hơn.
Rồi từ sau khi trở lại lớp học bình thường thì cô lại lao đầu vào đội quân ôn tập nên cũng không có thời gian xã giao cho lắm.
Cho nên quan hệ của cô và Tiết Bộ Bình nhiều lắm cũng chỉ là người có thể nói nhiều thêm hai câu so với mấy bạn cùng lớp bình thường mà thôi, cũng chẳng được tính là bạn bè nữa.
Quan hệ bình thường như thế mà trong khi dư luận đều về phe của Tần Ngàn Nghệ thì Tiết Bộ Bình lại chọn đứng về phía cô làm Mạnh Hành Du thật sự kinh ngạc.
Mạnh Hành Du nhớ tới trong ngăn bàn còn có thạch trái cây từ tuần trước cô chưa ăn, thế là cô cúi người lấy ra, đưa hết ba cái còn sót lại cho Tiết Bộ Bình, chân thành nói: “Em trai Bộ Bình này, từ giờ trở đi chúng ta chính là anh em tốt, những chuyện khác thì Du gia cậu không thể bảo đảm nhưng để giúp cậu tăng thêm 20-30 điểm môn KHTN thì là chuyện nhỏ.”
Tiết Bộ Bình liên tục nói được, chỉ lấy có một hộp thạch trái cây, cười có hơi giống chân chó: “Chị gái, vậy quan hệ của cậu và Trì Nghiên là gì vậy? Tôi nghe bọn họ nói hai người là bàn cùng bàn hồi lớp 10, quan hệ rất tốt.”
Mạnh Hành Du cũng không kiêng dè mà chỉ nói đúng sự thật: “Quan hệ yêu đương, cậu ấy là bạn trai của tôi đó.”
Tiết Bộ Bình bị sặc nước miếng đến nổi ho khan vài tiếng, uống hơn nửa ly nước xong mới khiếp sợ nhìn Mạnh Hành Du, nói: “Hai người thật sự đang hẹn hò hả?”
“Bọn tôi vẫn luôn hẹn hò mà, không phải là do tôi cướp đâu.” Mạnh Hành Du làm xong một mặt rồi lật sang trang tiếp, nhớ tới những lời đồn đãi đó thì tức giận nói tiếp, “Cậu ấy vốn dĩ chính là của tôi.”
Tiết Bộ Bình buông ly nước xuống, ôm quyền (*) với Mạnh Hành Du: “Du gia khí phách.”
Mạnh Hành Du chỉ cười không nói chuyện, trong lòng cô đã có chủ ý, bèn lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn vào trong nhóm nhỏ của mình.
——-“Các vị bằng hữu, giang hồ nguy cấp, tan học tới lớp 2 ra mặt giúp tớ cái nào.”
*
Giờ tan học.
Mạnh Hành Du thấy đám Đào Khả Mạn trả lời bảo mọi người đều chờ ở cửa cầu thang, cô đọc xong thì trả lời một chữ được, rồi lại cất điện thoại vào, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Mạnh Hành Du không quan tâm ánh mắt đánh giá của bạn học trong lớp mà đi đến trước chỗ ngồi của Tần Ngàn Nghệ, rồi giơ tay ra gõ mặt bàn của ả ta, biểu tình không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Ra đây một tí, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Tần Ngàn Nghệ diễn kịch rất tròn vai, cảm xúc cực kỳ chân thành khóc lóc hơn cả nửa tiết, đôi mắt thì đỏ như thỏ, vừa thấy Mạnh Hành Du tới không có ý gì tốt thì cả người giả tạo rụt sang bên bạn cùng bàn, cụp mắt như là sợ hãi Mạnh Hành Du, không dám nhìn thẳng đôi mắt của cô, nhỏ giọng nói: “Cậu…….Cậu có chuyện gì thế?”
Mạnh Hành Du cười khẩy một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì bạn cùng bàn của ả đã sốt ruột trước, kéo tay của Tần Ngàn Nghệ lại rồi như diều hâu bảo vệ gà con, mặt đề phòng nhìn chằm chằm Mạnh Hành Du, nói: “Cậu có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi, đều là bạn cùng lớp mà, sao Mạnh Hành Du cậu độc ác quá vậy.”
Đã gặp người ngốc nhưng chưa thấy qua người nào ngu như vậy.
Mạnh Hành Du giành ra 1 giây vô cùng đồng tình với bạn học nữ mất khả năng nhận biết như cậu ta.
Vốn dĩ muốn gọi Tần Ngàn Nghệ ra ngoài nói chuyện là muốn chừa lại cho cô ta một chút mặt mũi và lòng tự tôn, nhưng người ta lại chả biết ơn nên Mạnh Hành Du cảm thấy bản thân mình không cần phải chừa lại một đường cho cô ta nữa.
Nếu phải xé rách mặt thì cũng được thôi, dù sao cũng chả phải mặt của cô.
Bạn học ngồi bàn trước không có nên Mạnh Hành Du cúi người ngồi xuống, bày ra một bộ dáng tư thế phải làm cho ra lẽ với Tần Ngàn Nghệ.
Mạnh Hành Du cũng đã ngả bài với gia đình, đã là chân đất không sợ mang giày rồi nên bây giờ cô chả sợ hãi nếu làm lớn chuyện này thì không thể thu dọn thế cục chút nào cả.
“Tần Ngàn Nghệ, nghe bảo cậu là Trì Nghiên là một đôi, còn tôi là người chen chân vào tình cảm của hai người hả?”
Âm lượng nói chuyện của Mạnh Hành Du lớn hơn so với ngày thường, cô vừa nói xong thì cả lớp đều nhìn sang, ai cũng một bộ dáng hóng hớt, trong mắt đều xẹt qua một chút kinh ngạc.
Không ai đoán được Mạnh Hành Du sẽ trực tiếp nói chuyện thẳng thắn như vậy.
Trước không nói đến chuyện yêu sớm, nếu bị giáo viên biết mà không thu dọn được thế cục thì sẽ bị mời phụ huynh, mấy cái lời đồn đãi lan truyền này thì nếu có muốn giải quyết thì cũng nên len lén thôi chứ, ai lại trực tiếp để nhiều người tới coi rồi bàn luận chuyện thị phi thế chứ.
Tần Ngàn Nghệ hiển nhiên cũng bị sự trực tiếp của Mạnh Hành Du làm ngơ ngác, ả ta chột dạ nhưng không dám tỏ ra rụt rè, ỷ vào bản thân được dư luận ủng hộ nên cũng mở mồm phản bác lại: “Chuyện cậu đã làm thì tự cậu phải hiểu rõ chứ.”
Mạnh Hành Du đoán được Tần Ngàn Nghệ sẽ không giải thích, thế nên cô đứng lên không quay đầu lại đi ra ngoài phòng học, ngay lúc mọi người cho rằng cô đuối lý chạy trối chết thì cô lại quay về phòng học.
Sau lưng còn dẫn theo khoảng 20 người cả nam lẫn nữ, từng bước từng bước tiến vào, ai nấy đều không có sắc mặt tốt cả, giống như tới đánh hội đồng vậy, trong đó Trì Nghiên và Hoắc Tu Lệ đi cuối cùng, người đi trước sắc mặt lạnh lùng còn người đi sau thì mang theo sát khí, không hiểu