Từ lúc vùi đầu vào ôn tập cho tới giờ thì đây là lần đầu tiên một đêm không mộng mị Mạnh Hành Du ngủ một mạch tới sáng.
Tối hôm qua ngủ sớm hơn so với ngày thường, hơn nữa trước khi ngủ cũng không đọc sách nên đầu óc ở trong trạng thái hoàn toàn trống rỗng, hôm nay lúc tỉnh dậy thì chỉ mới 5 giờ 50 phút.
Trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng, mới nhìn vào thì cũng không khác so với nửa đêm là bao, trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thét gào bên ngoài cửa sổ.
Mạnh Hành Du tỉnh dậy xong thì không thấy buồn ngủ nữa, thế nên cô vén chăn lên xuống giường, đôi chân trần chạy sang phòng ngủ phụ.
Căn chung cư này của Trì Nghiên có hai phòng ngủ, anh ở phòng ngủ chính, còn phòng ngủ phụ để cho Cảnh Bảo đôi khi cuối tuần đến chơi.
Cửa phòng ngủ phụ không có đóng, Mạnh Hành Du vừa bước chân vào phòng thì thấy Trì Nghiên còn đang ngủ say trên giường.
Thói quen ngủ của anh rất tốt, nằm thẳng ngay ngắn cũng không đá chăn, Mạnh Hành Du ngồi xổm ở mép giường nhìn anh cả nửa phút, như thể nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Hôm nay là ngày thi thử đợt một nên không có tiết tự học sớm, thời gian kỳ thi cùng giờ với thời gian thi ĐH, sẽ bắt đầu vào lúc 9 giờ.
Mạnh Hành Du khi đi thi cũng không có thói quen nhồi nhét gấp gáp đọc sách vào lúc gần thi, tuy bây giờ rảnh rỗi nhưng bây giờ mà ăn bữa sáng thì lại quá sớm.
Cô suy nghĩ một tí rồi trượt sang bên kia giường, cẩn thận vén một góc chăn lên rồi lén lút chui vào nằm bên cạnh Trì Nghiên.
Sau khi Mạnh Hành Du nằm xuống thì giống như tên trộm bình ổn lại hơi thở, nghiêng đầu lén ngó anh một cái, thấy Trì Nghiên vẫn chưa tỉnh thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi chỉ nằm một mình trên giường thôi mà vẫn không ngủ được chứ đừng nói bây giờ còn cùng nằm trên một giường với Trì Nghiên.
Mạnh Hành Du kéo chăn che mặt chỉ chừa lại mỗi đôi mắt, từng chút từng chút rúc sang phía Trì Nghiên, mỗi lần dịch chút là cô đều phải nghiêng đầu nhìn xem phản ứng của Trì Nghiên, nếu thấy anh vẫn không tỉnh cũng như không phát hiện thì mới dám dịch thêm tí xíu nữa.
Dịch tới dịch lui, cuối cùng cũng được vai kề vai với Trì Nghiên, nhưng Mạnh Hành Du nằm cả nửa phút vẫn không cảm thấy hài lòng cho lắm.
Mạnh Hành Du lại dùng chân cọ khăn trải giường, từng chút từng chút chui cả người vào trong chăn, cô nhẹ nhàng chạm vào tay trái đặt bên hông của Trì Nghiên, thấy anh vẫn không phản ứng thì lá gan cũng to hơn, tương tự như quay compa mà đẩy cánh tay trái của Trì Nghiên đặt lên trên cái gối đầu của mình.
Cơ thể của anh rất nóng mà trong nhà cũng có mở lò sưởi, nên mới chỉ rúc trong chăn mới có tí mà Mạnh Hành Du đã cảm nhận được cái nóng, còn hơi khó thở nữa.
Vất vả lắm mới đặt được cánh tay của Trì Nghiên lên gối đầu, thế là Mạnh Hành Du khẽ lật người ló đầu ra khỏi chăn rồi gối lên cánh tay của bạn trai, đang chuẩn bị nhắm mắt lại và thoã mãn hưởng thụ “thành quả lao động” của mình.
“Sáng sớm đã nhào vào lòng tớ rồi à?”
Mới hưởng thụ chưa được ba giây thì Mạnh Hành Du nghe thấy bên cạnh có tiếng nói vang lên làm cô giật bắn người, theo bản năng định nhảy lên chạy ra ngoài để thoát khỏi “hiện trường”.
Trì Nghiên nhìn thấu ý đồ của Mạnh Hành Du, thế là đôi chân dài gác lên người Mạnh Hành Du, sau đó dễ như trở bàn tay mà chặn lại hành động của cô, thuận tiện ôm chầm bả vai cô rồi kéo vào trong lòng của mình.
“Chạy gì chứ, ngủ với tớ rồi mà không định phụ trách hả?”
Trì Nghiên vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói vẫn còn mang theo vẻ mệt mỏi, vừa trầm vừa khàn.
Mạnh Hành Du dựa vào trước ngực của anh nên có thể cảm nhận rõ ràng sự rung lên của lồng ngực lúc anh nói chuyện làm cả người cô tê dại.
Không biết do trong phòng quá nóng hay là bản thân Mạnh Hành Du không có sức chống cự với giọng nói vừa tỉnh ngủ của Trì Nghiên mà cô thật sự đỏ ửng cả mặt.
Trì Nghiên siết chặt eo của Mạnh Hành Du, còn đôi chân thì khoá chặt đầu gối của cô.
Không chờ Mạnh Hành Du giải thích cái gì thì Trì Nghiên cúi đầu sát lại gần rồi hôn xuống.
Bắt đầu từ trán của cô, mũi của cô, gương mặt của cô, rồi lại đến môi của cô.
Mạnh Hành Du đã không còn là tên ngốc sẽ bị ngạt chết vì nụ hôn như lúc trước nữa, cô cũng muốn hôn Trì Nghiên.
Nụ hôn của Trì Nghiên như mang theo ngọn lửa, từng chút từng chút dẫn dụ dây thần kinh của cô, Mạnh Hành Du không thể chịu nổi nữa, thế là cô duỗi tay ôm cổ anh rồi chủ động đón nhận nụ hôn, anh tới tôi đi, không ai muốn bỏ cuộc cả.
Hôn một tí thôi thì mùi vị liền thay đổi, Mạnh Hành Du thở hổn hển, lúc đẩy Trì Nghiên ra thì khoé miệng mang theo sợi chỉ bạc.
Hai người quá sát nhau, gần đến nỗi Mạnh Hành Du không cần nhìn xuống dưới cũng có thể cảm nhận được đầu gối mình đang tì lên thứ gì đó.
“……”
“…….”
Mạnh Hành Du hắng giọng, lấy tay chọc ngực của Trì Nghiên, nụ cười mang theo vẻ an ủi: “Chàng trai à, mới sáng sớm mà đã kích động thế rồi à?”
Trì Nghiên buông Mạnh Hành Du ra rồi lùi về vị trí nằm của mình, hô hấp vẫn còn chưa bình ổn được, vừa bực vừa bất đắc dĩ: “Cậu muốn nghe đáp án nào?”
Căn cứ vào mười năm kinh nghiệm đọc truyện tranh của mình thì Mạnh Hành Du giờ phút này không dám động vào anh nữa, chỉ có thể nói miệng cho đã ghiền thôi: “Cô em, em nóng bỏng lắm?”
Trì Nghiên cắn răng cười một tiếng, dựa vào kinh nghiệm mấy năm làm biên kịch mà không hề tốn sức chặn đường cô chạy: “Ngồi lên trên, tự mình động đi.”
Trong nháy mắt Mạnh Hành Du như bị mắc kẹt: “…….”
Lẳng lơ, quá ư là lẳng lơ.
Sau đó thì hai người trầm mặc.
Bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, Mạnh Hành Du liếm môi đánh gãy sự trầm mặc: “Cái đó…….chúng ta mấy giờ thì dậy đây?”
“Cậu có thể ngủ tiếp một lát.”
Trì Nghiên vén chăn lên xuống giường, áo ngủ của anh rộng thùng thình nên chỗ nào đó cũng không phải quá rõ ràng, Mạnh Hành Du lén liếc nhìn một cái nhưng sợ bị anh bắt quả tang thế nên nhanh chóng xoay đầu qua chỗ khác, cô nổi lên ý xấu, biết rõ mà còn cố hỏi: “Cậu không ngủ sao?”
“………”
Trì Nghiên mơ hồ nói: “Tớ đi tắm rửa cái.”
Mạnh Hành Du không có ý muốn buông tha, cô chôn người trong chăn rồi thử thăm dò hỏi: “Cậu có muốn…….Tớ giúp một tay không?”
Động tác mang giày của Trì Nghiên khựng lại, sau khi anh mang xong đôi dép lê thì cười như không cười nhìn Mạnh Hành Du rồi kéo cổ áo mình như ám chỉ gì đó, lại thấp giọng nói: “Cậu nghĩ rằng sức chịu đựng của tớ tốt lắm đúng không?”
Mạnh Hành Du cũng chỉ giỏi võ mồm thôi, Trì Nghiên vừa nghiêm túc một cái là cô liền rút lui liền, cô lắc đầu như giã tỏi: “Cậu đi nhanh đi, đừng…….Đừng để trễ giờ thi……..”
Trì Nghiên đi đến mép giường rồi bỗng cúi người xuống, hai tay chống lên hai đầu của chiếc gối rồi ép sát xuống người Mạnh Hành Du, trong mắt như mang theo sự dụ dỗ: “Cậu giúp tớ nói không chừng sẽ nhanh hơn đấy.”
“……..”
Đệch.
Mặt của Mạnh Hành Du nóng đến nỗi có thể trực tiếp rán trứng được luôn, cô đẩy mặt Trì Nghiên ra, thẹn thùng nói: “Cậu chơi lưu manh riết nghiện rồi đúng không!”
Trì Nghiên cười rộ lên, anh xoa mặt cô nhẹ giọng nói: “Cô nhóc lừa đảo.” Nói xong thì anh cúi đầu nhân cơ hội hôn cô hai cái, sau đó mới đứng thẳng người đi ra ngoài cửa.
“Ngủ đi, tớ làm xong bữa sáng thì sẽ gọi cậu.”
Sợ nấu cơm ồn ào nên Trì Nghiên đóng cửa phòng lại.
Mạnh Hành Du rầm rì “ừ” một tiếng rồi trong chăn cười rộm.
Cảm xúc căng thẳng của kỳ thi thử đợt 1 bất chợt trở nên giảm bớt được hơn nửa.
*
Phòng thi của ban Xã hội và Tự nhiên không cùng một khu, nên lúc Mạnh Hành Du và Trì Nghiên đến cổng trường, sau khi đi qua sân thể dục rồi gặp một ngã rẽ.
Trì Nghiên rẽ sang bên phải, còn Mạnh Hành Du rẽ sang hướng trái.
Vừa rồi lúc ở nhà cơm thì vẫn chưa cảm thấy điều gì nhưng bây giờ lúc vào trường học thấy bạn học cầm đồ vật thi tốp ba tốp năm bước vào phòng học thì bầu không khí thi cử lại ùa đến làm Mạnh Hành Du cũng bắt đầu thấy bất an.
Trì Nghiên thấy cảm xúc của Mạnh Hành Du không đúng lắm thì đưa cô đến phòng thi trước, hai người nói chuyện phiếm bên ngoài phòng học trong chốc lát, đến lúc trước 20 phút trước giờ thi thì Mạnh Hành Du sợ Trì Nghiên trễ thi nên hối thúc anh đi.
Trên hành lang có nhiều người, có người nói chuyện phiếm, có người thì nhồi nhét đọc sách ngay cả tốc kí cũng có, thấy không ai chú ý bên này thì Trì Nghiên đi phía trước ghé sát bên tai của Mạnh Hành Du, nhẹ giọng hỏi cô: “Nhãi con à, có phải cậu rất căng thẳng đúng không?”
Vẻ mặt của Mạnh Hành Du như đưa đám, giống như gặp phải kẻ thù: “Tớ căng thẳng quá à bảo