Mặc dù nông trại Phú Quý này nhìn chẳng ra gì cả nhưng hương vị của đồ ăn lại ngon đến không ngờ.
Trì Nghiên vốn dĩ còn ghét bỏ hoàn cảnh ở đây, ngay cả đũa cũng chẳng buồn động.
Nhưng đến lúc đồ ăn được bưng lên, lại thấy Mạnh Hành Du ăn ngon như vậy, cứ ăn hoài không dừng được thì cũng không nhịn nổi sự tò mò, cuối cùng cầm chiếc đũa mà gắp thử một miếng.
Mạnh Hành Du uống một hớp nước, thấy ánh mắt của Trì Nghiên hơi thay đổi thì hài hước nói: “Thế nào? Em nói ăn ngon lắm mà.”
Trì Nghiên lại gắp miếng thứ hai, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mạnh Hành Du mà chỉ nói: “Nếu em thích ăn như vậy thì không bằng lại gọi thêm một phần nhé.”
Lượng thức ăn của mỗi món là vừa đủ, ngon thì có ngon nhưng nếu gọi thêm món nữa thì hai người cũng ăn không hết, mà Mạnh Hành Du cũng không có thói quen lãng phí đồ ăn.
Nhưng Mạnh Hành Du nghe Trì Nghiên nói vậy, suy nghĩ vậy nên cô cố ý chọc anh: “Nếu anh tự mình bắt gà thì có phải ăn càng ngon không?”
“………”
Thịt gà trong miệng của Trì Nghiên suýt chút nữa bị nghẹn trong cổ, không thể nuốt trôi.
Mạnh Hành Du cười rộ lên, cũng không tiếp tục kiên trì chuyện bắt gà nữa, cô ăn hai miếng rồi lại nhớ tới một chuyện, bèn mở miệng hỏi Trì Nghiên: “Anh nói xem từ nhỏ đến giờ anh có từng làm chuyện gì mất mặt chưa?”
Trì Nghiên xin ông chủ lấy một cái chén sạch rồi múc cho Mạnh Hành Du một chén súp, sau đó để bên cạnh cho nguội. Anh vừa nghe cô hỏi xong thì khó hiểu: “Ý em nói là phương diện nào?”
Mạnh Hành Du nghiêng đầu suy nghĩ: “Thì cái loại khó mở miệng, bây giờ nhớ tới vẫn mất mặt, kiểu lịch sử đen tối đó.”
Không biết sao tự nhiên Trì Nghiên nhớ tới chuyện hoang đường hồi lớp 10 ở phòng thay đồ lúc học tiết bơi lội.
Mạnh Hành Du thấy biểu tình của anh mất tự nhiên thì đột nhiên hứng thú, liên mồm hỏi: “Anh nghĩ đến chuyện gì vậy, nhanh nói em nghe xem.”
“…….”
Trì Nghiên im lặng trong một khoảnh khắc, sau đó lại trả lời rất kiên quyết: “Không có.”
Mạnh Hành Du nửa tin nửa ngờ, lại ôm lấy cánh tay của anh lung lay hai cái: “Chắc chắn có mà, biểu tình của anh không đúng tí nào.”
Trì Nghiên cụp mắt, lại tiếp tục dùng bữa, cũng không nói gì nữa.
“Trì Nghiên, anh có chuyện lừa em!”
Trì Nghiên cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Thật sự không có, em muốn nghe cái gì để anh nói cho em nghe.”
Mạnh Hành Du hoàn toàn thất vọng, nhưng cũng không quá tin tưởng anh: “Sao anh không thể có chuyện mất mặt được cơ chứ? Chẳng lẽ anh chưa từng đái dầm trên giường à?”
Trì Nghiên liếc nhìn cô một cái, lại hỏi: “Em chưa từng đái dầm à?”
“Đã từng.”
“Vậy thì không được, con nít đều đái dầm mà, cái này thì coi là lịch sử đen tối gì chứ.”
“Không nhất định, lỡ như hồi cấp 2 anh vẫn còn đái dầm thì sao?”
“………Anh không có.”
“Anh cẩn thận nghĩ lại xem.”
Trì Nghiên sa sầm mặt mày: “Mạnh Hành Du.”
Mạnh Hành Du đến lúc này mới thôi, cô cầm chén canh, mặt đầy ngoan ngoãn nói: “Em ăn canh, em câm miệng.”
Lúc gần ăn xong thì Trì Nghiên mới nhớ tới khách sạn suối nước nóng mà bạn cùng phòng đã giới thiệu, thế là anh lấy điện thoại ra kiểm tra hành trình trên bản đồ.
Anh phát hiện đoạn đường từ đây đến khách sạn suối nước nóng không bị kẹt xe, lái xe thì cũng chỉ mất 1 tiếng mà thôi.
Trì Nghiên nhất thời nảy lòng tham, bèn quyết định hỏi ý của Mạnh Hành Du trước: “Nhãi con, em có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”
Mạnh Hành Du đã lâu không đi ngâm suối nước nóng, mà hai người đã ăn uống no say rồi nên cũng không sợ chậm trễ thời gian trên đường, cô không có ý kiến gì: “Được đó, đi ngâm ở đâu vậy anh?”
“Bạn cùng phòng của anh từng đi bảo cảm giác không tệ, để anh hỏi thử xem.”
Trì Nghiên nhấp vào WeChat của bạn cùng phòng, hỏi cậu ta về thông tin liên lạc của khách sạn.
Bạn cùng phòng biết anh đi chơi với bạn gái dịp Quốc Khánh nên gửi cách thức liên hệ xong thì nhịn không được mà chế nhạo hai câu: “Anh trai à, giường ở khách sạn này thoải mái lắm, trong phòng còn có hồ bơi nhỏ riêng biệt nữa, cậu hiểu biết chút đi.”
Trì Nghiên trả lời một chữ cút.
Bạn cùng phòng vẫn còn đang nói mấy lời linh tinh tầm phào nhưng Trì Nghiên không trả lời, mà gọi điện thoại cho khách sạn theo số điện thoại bạn cùng phòng gửi.
Phòng bình thường đã được đặt hết rồi, chỉ còn thừa hai phòng tổng thống thôi, thế là Trì Nghiên ngập ngừng một chút, rồi cuối cùng chỉ đặt có 1 phòng.
Mạnh Hành Du ở bên cạnh nghe thấy anh chỉ đặt có một phòng thì chờ anh nói chuyện điện thoại xong, rồi ngồi chống cằm với bộ dáng như vừa khám phá cõi đời: “Có phải bên khách sạn nói với anh ‘ngại quá tiên sinh, chúng tôi chỉ còn có 1 phòng thôi’ không?”
Trì Nghiên cũng không định nói dối: “Còn thừa 2 phòng.”
Mạnh Hành Du: ?????
Sao không giống kịch bản trong truyện vậy nè?
Mạnh Hành Du dừng lại, chờ Trì Nghiên thanh toán xong rồi quay về chỗ đậu xe trên đường, thì cô nhịn không được nữa bèn lên tiếng hỏi: “Có hai phòng thế sao anh chỉ đặt có 1 phòng chứ?”
Trì Nghiên không cho là đúng: “Cũng đâu phải chưa từng ngủ với nhau đâu.”
“…….”
Sắc mặt của Mạnh Hành Du đỏ ửng, cô đẩy anh một cái rồi hung dữ nói: “Chúng ta ngủ với nhau khi nào chứ?”
Trì Nghiên lấy chìa khoá xe ra mở khoá, sau đó anh mở cửa ghế phụ ra, vừa nghe Mạnh Hành Du hỏi câu này xong thì quay đầu lại, cười như không cười hỏi: “Hồi lớp 12 đó, em ngủ ở phòng anh ít quá nhỉ?”
À.
Thì ra là loại ngủ này chứ không phải loại ngủ kia.
Mạnh Hành Du không được tự nhiên sờ lỗ tai, sau đó lướt qua Trì Nghiên mà ngồi lên xe, lúc đóng cửa xe thì phát hiện anh vẫn còn đứng ở ngoài cửa xe nhìn mình thì mở to mắt nói: “Anh mau lên xe đi, còn thất thần cái gì chứ?”
Một tay của Trì Nghiên chống lên cửa xe, đuôi mắt hơi giương lên: “Bảo bối nhỏ, có phải em đang ám chỉ cho anh không?”
Mạnh Hành Du bị nói trúng tâm tư, suýt nữa nói lắp luôn: “Em ám chỉ cho anh cái gì chứ?”
Trì Nghiên như suy tư gì mà gật đầu, biểu tình thoạt nhìn còn rất thất vọng: “Không có gì, xuất phát thôi.”
…….?
Mạnh Hành Du suýt chút nữa bị sự vòng vo của Trì Nghiên làm choáng váng, xe mới chạy được mấy trăm mét thì cô mới nhớ tới chuyện mình vốn muốn hỏi: “Không đúng, anh bớt dời đề tài đi, anh còn chưa trả lời em sao anh chỉ đặt có một phòng.”
Một tay của Trì Nghiên điều khiển tay lái, còn một tay khác tuỳ ý đặt trên mép cửa sổ, rõ ràng chỉ mới lấy bằng chưa đến nửa năm nhưng mà đã có loại diễn xuất của một người có kinh nghiệm lái xe đã nhiều năm rồi.”
“Trong phòng suite có hai phòng ngủ lận.” Trì Nghiên bình tĩnh nói.
Mạnh