Trước kỳ nghỉ đông của sinh viên năm nhất thì Mạnh Hành Du từ chỗ của Trì Nghiên nghe được tin tức Trì Sơ và Khương Trạch Thuỵ kết hôn.
Ngày cưới được định vào ngày mùng 6 Tết Nguyên Đán, sau thời gian thăm người thân của mọi người.
Trước đó, bố mẹ Mạnh cũng nhận được thiệp mời của Trì Sơ, vào ngày cưới, Mạnh Hành Du cùng bố mẹ đến.
Trì Sơ và Khương Trạch Thuỵ thuê cả khách sạn năm sao lớn nhất của Nguyên Thành làm nơi tổ chức đám cưới, quy mô rất lớn và hoành tráng.
Thân thích của nhà họ Trì không nhiều lắm còn nhà họ Khương thì nhiều hơn, nhưng trong tiệc cưới chủ yếu là bạn bè làm ăn với nhau, nên đều là con cháu quý tộc trong giới kinh doanh cả, không thể bỏ bê được.
Sau khi ngồi vào bàn thì bố mẹ Mạnh đi mời rượu xã giao, sau khi Mạnh Hành Du đi theo bố mẹ gọi từng người thì cũng không muốn đối đáp nữa, thế là một mình đến khu giải trí tìm thứ chơi.
Trì Nghiên là con cháu lớn tuổi nhất trong nhà nên anh nghiễm nhiên là người giúp đỡ chào đón trong hôn lễ của chị gái mình, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất được, chỉ khi Mạnh Hành Du ngồi vào bàn thì mới có thể nói chuyện với cô vài phút.
Mạnh Hành Du đều không quen biết những người xung quanh nhưng cô cũng không phải sợ người lạ, thế nên gọi một ly nước chanh rồi bưng ly đi về hướng náo nhiệt nhất.
Trường hợp vui mừng như này thì cô cũng không muốn khác người, một mình quái gở chơi ở một góc.
Mạnh Hành Du nói chuyện rất khéo léo linh hoạt nên rất nhanh đã hoà mình vào trong đám quý nữ của giới kinh doanh.
Trong đó có hai ba người có hợp tác làm ăn với nhà họ Trì, nên tất nhiên biết thân phận của Mạnh Hành Du, thế nên trong tiếng nói cười còn pha thêm chút hương vị a dua nịnh hót.
Mạnh Hành Du nghe xong cũng không vạch trần, chỉ nói vài câu tâng bốc với hai ba người đó rồi coi như không có gì.
Sau khi nói vài câu lại thấy cô không mặn mà cho lắm thì cũng không có ý định lôi kéo quan hệ nữa.
Không thể không nói, chỗ nào có nhiều phụ nữ thì chỗ đó cũng có nhiều tin đồn.
Trong lúc Mạnh Hành Du đang nghe về chuyện ông chủ lớn của một doanh nghiệp tư nhân đang định cưới thêm bà vợ thứ năm thì đúng lúc này Cảnh Bảo mặc bộ tây trang nhỏ rồi nhảy nhót chạy về phía cô.
Bạn học nhỏ chạy nhảy lung tung nên cái nơ trên tây trang có hơi lệch, Cảnh Bảo tiến lên giữ chặt đầu ngón tay của Mạnh Hành Du, sốt ruột gấp gáp nhưng vẫn hiểu lễ phép, nó ngẩng đầu ngoan ngoãn chào hỏi với mấy người lớn đối diện: “Chào các chị, mời mọi người từ từ dùng, nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn thì xin thứ lỗi ạ.”
Ngữ khí như ông cụ non làm mọi người vui vẻ không thôi, cứ liên miệng khen ngợi Cảnh Bảo hiểu chuyện.
Mạnh Hành Du ngồi xổm xuống sửa nơ cho Cảnh Bảo, rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao mà gấp gáp thế, em có gì sao?”
Cảnh Bảo hôm nay nhận nhiệm vụ làm người tung hoa, lúc tối qua gọi điện thoại cho Trì Nghiên còn nghe anh nói Cảnh Bảo hưng phấn đến mức ngủ không yên ba ngày liên tục rồi.
Bạn học nhỏ ban ngày rảnh rỗi ở nhà luyện tập, sợ bản thân làm gì sai làm cho chị gái mình có buổi lễ kết hôn không tốt đẹp.
Mạnh Hành Du vừa muốn cười mà vừa đau lòng.
Cảnh Bảo hiểu chuyện không sai, nhưng có đôi khi quá mức hiểu chuyện làm cho trong lòng người khác cực kỳ đau buồn.
Tựa như lời nói vừa rồi kia, sao mà một đứa trẻ có thể nói ra được những lời đó chứ, người khác nghe xong chỉ cảm thấy đứa trẻ này được dạy dỗ rất tốt, nhưng Mạnh Hành Du biết chỉ là Cảnh Bảo không muốn bởi vì nó mà làm hôn lễ này thêm lộn xộn mà thôi.
Cảnh Bảo nhớ tới chuyện chính mà mình tới đây, thế là lôi kéo Mạnh Hành Du đi ra ngoài.
Nó muốn chạy nhanh hơn nhưng lại lo lắng Mạnh Hành Du hôm nay mang giày cao gót, sợ cô té ngã nên chỉ có thể đi chậm lại, nhưng trên mặt vẫn đầy nôn nóng: “Du nhãi con, chị giúp em với, em ấy cứ khóc mãi.”
Mạnh Hành Du nghe không hiểu: “Ai khóc cơ?”
Cảnh Bảo dừng một chút rồi cố nhớ lại tên của cô bé, sau khi nhớ ra thì mới trả lời: “Gia Gia đang khóc, vòng hoa của bạn ấy bị nứt ra rồi ạ.”
Gia Gia là cô bé tung hoa hôm nay, Mạnh Hành Du cũng có ấn tượng với cô bé này, năm trước bố mẹ cô bé cũng dẫn theo con bé tới làm khách nhà cô.
Cô bé y hệt như búp bê lại còn thích cười nữa, vẻ ngoài thì được di truyền ưu điểm của bố mẹ nên cực kỳ xinh đẹp, mẹ cô bé còn thường cho nó diện mấy bộ váy ren nhỏ nữa, nhìn y như công chúa nhỏ vậy.
Mạnh Hành Du được Cảnh Bảo đưa tới phòng nghỉ, lúc đẩy cửa đi vào thì Gia Gia đang cầm cái vòng hoa nhỏ ngồi khóc ở một bên, còn nhân viên trang điểm bên cạnh thì vẻ mặt đấy khó xử, dỗ thế nào cũng không được.
Cảnh Bảo đến trước mặt của Gia Gia, vươn ngón tay ra chỉ vào cái vòng hoa trên tay cô bé rồi nói với Mạnh Hành Du: “Đây là vòng hoa em ấy đội trên đầu ạ, nhưng không biết sao lại bị nứt ra rồi, Du nhãi con, chị dỗ để bạn ấy dừng khóc đi.”
Mạnh Hành Du tiện tay rút hai tờ khăn giấy ra rồi bước đến trước mặt Gia Gia, cô ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Ai chọc công chúa nhỏ của chúng ta thế này? Khóc dữ như vậy, đôi mắt mà sưng lên thì xấu lắm đấy.”
Gia Gia hít cái mũi, con bé nhận giấy từ Mạnh Hành Du, cũng không sợ người lạ mà đưa vòng hoa đã nứt trên tay cho cô, oan ức nói: “Chị Du Du ơi, em không đội vòng hoa được, Gia Gia làm sai chuyện rồi.”
Mạnh Hành Du cầm lấy vòng hoa nhìn thử, phát hiện sợi dây nhỏ nối hai bên đã bị đứt rồi, có lẽ do người làm không đủ cẩn thận.
“Gia Gia không làm gì sai cả, lau nước mắt đi nào, lát nữa chúng ta phải xinh đẹp để chụp ảnh nữa.” Mạnh Hành Du xoa đầu của Gia Gia, an ủi nói: “Gia Gia muốn làm công chúa nhỏ hay làm con thỏ đỏ mắt đây?”
Cảm xúc của Gia Gia được an ủi đã ổn định hơn, con bé cúi đầu suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Làm công chúa nhỏ ạ.”
“Hôm nay chị nhất định sẽ làm cho Gia Gia của chúng ta trở thành công chúa nhỏ nhé, nhưng Gia Gia không được khóc nữa, có được không?”
“Vâng, Gia Gia không khóc ạ.”
Mạnh Hành Du vươn ngón tay ra: “Móc ngoéo với chị nào, ai nói dối sẽ là chó con đấy.”
Gia Gia nín khóc mỉm cười, con bé giưo ngón út ra móc lấy ngón tay của Mạnh Hành Du: “Đã hứa rồi thì không thay đổi ạ.”
Dỗ dành bạn học nhỏ xong thì Mạnh Hành Du đứng lên rồi đưa vòng hoa cho chuyên viên trang điểm, lại cười bảo cô ấy: “Làm phiền cô tìm người bán hoa làm lại một cái đi, bạn học nhỏ đang nóng vội được đội này.”
Nhân viên trang điểm nhận lấy vòng hoa rồi gật đầu, nhưng nghĩ đến hai tiểu tổ tông còn chưa trang điểm thì lại khó xử: “Nghi thức sắp bắt đầu rồi, nếu tôi đi một chuyến thì sợ không kịp…….”
Mạnh Hành Du hiểu rõ: “Không sao, để tôi trang điểm cho hai đứa, cô đi đi.”
Nhân viên trang điểm lúc này mới yên tâm: “Vậy cám ơn cô nhé, tôi sẽ đi nhanh về nhanh.”
Mạnh Hành Du: “Không cần khách sáo.”
*
Làn da của bạn học nhỏ không cần trang điểm thì đã xinh đẹp rồi, cũng may kỹ thuật trang điểm của Mạnh Hành Du tạm được nên trang điểm cho hai đứa bé vẫn dư dả.
Cảnh Bảo trang điểm xong trước, đang ngồi một bên chơi game, Gia Gia thích đẹp nên vừa Mạnh Hành vừa trang điểm vừa nói chuyện phiếm với con bé, một lớn một nhỏ ở chung rất hoà hợp.
Mạnh Hành Du đánh má hồng cho Gia Gia xong, lại sợ đánh quá dày làm cho bạn học nhỏ nhìn không đẹp, cô lùi về sau hai bước rồi nhìn vào gương đánh giá, sau đó phát hiện ra hiệu quả cũng không tệ lắm, lúc này mới vừa lòng cười.
Lực chú ý của Gia Gia lại không ở trên người của bản thân mà con bé xuyên qua gương chăm chú nhìn lớp trang điểm của Mạnh Hành Du, sau đó lại chớp mắt hỏi: “Chị Du Du ơi, son môi của chị đẹp quá, có thể tô son giống chị cho em được không?”
“Để chị tìm thử xem.”
Mạnh Hành Du đi qua tìm kiếm trong đống đồ trang điểm thì phát hiện quả thật có một cây son giống màu của mình, thế là cô mở nắp ra rồi tô một lớp mỏng lên môi của Gia Gia.
“Thế nào, có thích không?” Mạnh Hành Di nhìn Gia Gia lại nhìn vào gương hỏi.
Gia Gia nhấp môi, nhảy xuống khỏi trên ghế rồi đi đến trước gương soi toàn thân, cảm thấy rất vừa lòng.
Con bé xách váy xoay cả một vòng, sau đó nghịch ngợm cảm ơn theo kiểu Tây với Mạnh Hành Du: “Gia Gia thích lắm, cảm ơn chị.”
Mạnh Hành Du bị con bé chọc cười, cũng học bộ dáng của Gia Gia mà xách váy rồi cảm ơn lại theo kiểu Tây với con bé: “Không cần khách sáo, chị rất vinh hạnh được phục vụ cho công chúa nhỏ mà.”
Gia Gia cười rộ lên, lại chạy đến trước mặt Cảnh Bảo, giống y như dâng hiến vật quý vậy, mặt đầy vẻ chờ mong hỏi: “Anh Trì Cảnh ơi, em có đẹp không?”
Cảnh Bảo buông điện thoại xuống rồi nhìn em ấy một cái, cũng gật đầu nghiêm túc nói: “Đẹp.”
Gia Gia che mặt lại, như là hơi thẹn thùng: “Vậy em là đẹp nhất sao?”
Cảnh Bảo cực kỳ ngay thẳng, ăn ngay nói thật: “Không phải, chị của anh mới là đẹp nhất.”
Gia Gia suy nghĩ một lát, cũng không tranh giành với cô dâu mới mà lại hỏi: “Vậy em đây là đẹp thứ hai sao?”
Cảnh Bảo tiếp