Trong lúc nghỉ hè.
Mạnh Hành Du tìm được một chỗ thực tập ở học viện Thiết kế Kiến trúc ở Nguyên Thành, đi làm từ sáng đến chiều, còn bận hơn cả lúc đi học nữa.
Trì Nghiên cũng không nhàn rỗi, sau khi phim truyền hình khai máy thì kịch bản lâu lâu phải chỉnh sửa một lần, rồi có tình tiết thậm chí phải căn cứ vào tình huống quay phim mà cùng với đạo diễn xem xét lại.
Có đôi khi trong điện thoại nói không rõ nên anh phải chạy đi chạy lại giữa Nguyên Thành và Hoành Điếm.
Mỗi khi bận rộn thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh, một tuần trước khai giảng thì Mạnh Hành Du kết thúc thực tập, cả người rảnh rỗi hẳn ra.
Trì Nghiên cũng chỉnh sửa xong phần kịch bản quay ở Hoành Điếm nên cũng rất rảnh rỗi.
Hai người hẹn ngày hôm sau sẽ ra ngoài đi hẹn hò, ăn cơm dạo phố rồi đi xem phim, trải qua kỳ nghỉ hè như bao đôi tình nhân khác
Trước đêm hẹn hò, sau khi Mạnh Hành Du tắm rửa xong thì nhàn rỗi lướt Weibo, cô liền thấy một tin nhắn tình cảm tràn đầy cảm xúc của blogger.
“Hai người ở bên nhau lâu rồi thì bước vào giai đoạn chán ghét nhau là chuyện rất bình thường, nếu như không còn tìm thấy cảm giác mới mẻ ở đối phương nữa thì không bằng bản thân mình thay đổi trước, ví dụ như chơi trò ‘cùng đối phương làm một việc muốn làm nhất’, cực kỳ hữu hiệu.”
Mạnh Hành Dutính toán cẩn thận, thời gian cô và Trì Nghiên ở bên nhau không tính là ngắn, đã sớm qua thời kỳ gọi là tình yêu cuồng nhiệt rồi.
Cả năm nhất Trì Nghiên học ở nơi khác nên yêu xa là việc không còn cách nào.
Nhưng sau khi Trì Nghiên về lại cơ sở Nguyên Thành vào năm hai thì bọn họ giống như cũng là ai bận việc nấy, chứ chưa nói gì tới mỗi ngày gặp nhau, thậm chí có đôi khi mỗi tháng mới có thể gặp một lần, cũng không khác gì hồi lúc yêu xa cả.
Mạnh Hành Du mở phần bình luận lên, phát hiện bên dưới cư dân mạng đồng ý với điều này.
“Cái thứ mới mẻ này có thể được xem như tình yêu đích thật trong vòng ba tháng.”
“Đừng nói nữa, mị cùng bạn trai ở bên nhau mới hơn có 1 năm thôi mà mị cảm thấy tụi mị sắp biến thành anh em tốt rồi, tuyệt vọng ghê gớm.”
“Mị ghét mị phát ốm luôn, việc mị muốn làm nhất bây giờ chính là chia tay.”
“Chia tay +1, nhưng mị cảm thấy ở bên nhau lâu như vậy, nếu chia tay thì cũng phải tìm người khác nữa, vậy thì cũng rất phiền phức.”
………
Thì ra mọi người khi yêu đương đều vất vả như vậy sao.
Mạnh Hành Du tắt bình luận đi, lướt hết tình huống gần đây của mình và Trì Nghiên một lần, thế nhưng bắt đầu cảm thấy quan hệ tình cảm của bọn họ cũng có nguy cơ bước vào thời kỳ chán ghét rồi.
Không được.
Cô cảm thấy mình phải nhanh cứu vãn mới được.
Mạnh Hành Du mở WeChat ra, cấp tốc nhắn một tin cho Trì Nghiên.
——–“Nhị bảo à nhị bảo, ngày mai có thay đổi, em có một ý tưởng rất kích thích cần phải hoàn thành cùng anh mới được.”
——-“Nhị nhãi con à nhị nhãi con, tuy bà dì của em tới nhưng cũng đừng kích thích, ngoan nào.”
——-“…….? Bạn trai à, anh nên nạo mấy thứ tào lao này đi, anh, úp mặt vào tường ngay.”
——-“…….ok, được rồi.”
Ba giây sau.
——-“Nhãi con ơi, anh úp mặt vào tường xong rồi, trong đầu anh không còn mấy thứ tào lao nữa, chỉ còn có em thôi.”
——–“Em hỏi trời lại hỏi đất, sao miệng của nhị bảo lại ngọt thế không biết.”
——–“Không tâng bốc nữa, ngày mai em muốn làm gì? Nói anh nghe tí xem.”
Mạnh Hành Du chia sẻ Weibo kia cho Trì Nghiên rồi nói.
——–“Chúng ta thử xem sao đi bảo bối, anh có việc gì đặc biệt muốn làm không, em làm với anh.”
Trì Nghiên sau khi đọc xong thì tâm trạng bắt đầu tồi tệ.
——-“Em bắt đầu chán ghét anh rồi sao?”
——-“Không có, em vẫn yêu anh như lúc ban đầu mà.”
——-“Nhưng anh cảm thấy anh còn có thể yêu em hơn nữa.”
——-“Cũng giống nhau mà.”
——“Anh cũng có thể.”
Tâm tình của Trì Nghiên từ mây đen chuyển sang trong sáng, suy nghĩ một lát rồi lại trả lời.
——“Anh đây muốn đến quán trà xem kịch.”
——-“……? Anh đây là thú vui của ông già hả.”
——“Ngày mai chúng ta đi, em muốn làm cái gì?”
——“Em muốn lên núi ngắm sao trăng và mặt trời mọc đó.”
——“Có thể, hôm sau đó chúng ta đi, anh sẽ đặt khách sạn.”
——“Không, em muốn ngủ trong lều trại, gặm bánh quy và che trời bằng mền.”
——“…….? Anh thấy thú vui của em cũng chả ra làm sao cả.”
*
Hôm sau.
Buổi diễn ca nhạc ở quán trà bắt đầu vào buổi chiều, Mạnh Hành Du và Trì Nghiên cùng ăn cơm trưa rồi xem phim xong thì vừa kịp giờ đến quán trà.
Bước vào cửa thì có người phục vụ mặc áo dài tiến lên tiếp đón hai người, hai tay thì ôm quyền cúi người, nói: “Cô nương tiên sinh mời vào trong.”
Mạnh Hành Du đột nhiên sinh ra một loại ảo giác bản thân như xuyên không vậy.
Trì Nghiên nắm tay Mạnh Hành Du rồi đi theo người phục vụ vào trong.
Trong không khí ngập tràn mùi trà thanh đạm, ở góc sảnh có mấy người trẻ tuổi mặc hán phục, hình như là đoàn nhạc cụ dân gian mà quán trà mời đến, mà nhạc nền ở đây cũng là từ nhạc cụ của bọn họ đàn ra.
Trì Nghiên đặt phòng riêng tốt nhất trên lầu hai, sau khi vào cửa thì cứ như vừa bước vào phim trường quay phim cổ trang, Mạnh Hành Du thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, cô đi vòng quanh phòng dạo một vòng rồi cảm khái: “Bây giờ quán trà đều chu đáo như vậy sao.”
“Trước đây chỗ này là toà nhà lớn của một người giàu có, trang trí và nội thất cũng không thay đổi gì cho nên tương đối có không khí.” Trì Nghiên kiên nhẫn giải thích.
Người phục vụ mang bộ trà đến, sau đó nói “Hai vị từ từ dùng” rồi lùi ra cửa, thuận tiện còn đóng cửa gỗ lại.
Trì Nghiên đi đến phòng để xem kịch, anh kéo ghế ra ngồi xuống rồi vẫy tay với Mạnh Hành Du: “Nhãi con, lại đây ngồi đi.”
Mạnh Hành Du ngồi xuống đối diện anh, lại nhìn một đống dụng cụ trà ở trước mắt thì đầu phình to lên: “Trà này chưa phao thì sao mà uống đây?”
(*) Phao trà: dùng dụng cụ pha trà khuấy cho trà hòa vào nước ấm, lá trà thấm nước sẽ từ từ chìm xuống đáy.
Trì Nghiên cầm lấy ấm trà, sau đó đổ nước sôi theo thứ tự vào trong tách, ngửi mùi hương của tách rồi bình phẩm trong tách trà, cười nói: “Anh phao cho em uống.”
Mạnh Hành Du nhìn động tác tay của Trì Nghiên, cô hoàn toàn không hiểu gì về nghệ thuật trà đạo nên nhìn không hiểu, chỉ có ngồi hóng mà thôi.
Nhưng nhìn cũng rất là này nọ.
Sau khi nước sôi làm ấm chén nóng lên thì Trì Nghiên đổ nước bên trong ra, sau đó lại đổ nước sôi vào ấm trà thêm lần nữa. Sau đó mới lấy một số lượng lá trà vừa phải để vào trong ấm tử sa.
Tiếp theo, anh đổ nước sôi vào ấm tử sa, lại đổ ra một chút, tay Trì Nghiên dừng vài giây rồi lại tiếp tục đổ, sau ba lần thì anh buông ấm xuống rồi đậy nắp ấm tử sa lại.
Tay Trì Nghiên thon dài, khớp xương rõ ràng, Mạnh Hành Du chống cằm nhìn anh vui đùa với khoảng cách, không thể nghi ngờ chính là một loại hưởng thụ về thị giác.
“Sao vừa rồi anh không rót đầy luôn một lần?”
Trì Nghiên giải thích cùng cô: “Cái này gọi là ‘Phượng Hoàng tam điểm đầu’ (**), trong nghệ thuật trà đạo là để tỏ lòng kính khách.”
(**)Phượng hoàng tam điểm đầu: Đây chính là động tác lễ nghĩa mang ngụ ý chúc phúc những điều tốt đẹp. Dùng ngón tay cầm ấm , hướng ấm lên cao rồi rót nước thấp xuống 3 lần, ngụ ý luôn luôn tôn trọng khách
Mạnh Hành Du khẽ nhếch miệng, vẻ mặt như đã học được, mà hiểu biết của cô về Trì Nghiên lại lên một bậc thang nữa.
Cô vừa nhìn Trì Nghiên rót trà ra tách vừa tò mò hỏi: “Sao anh biết pha trà vậy, ai dạy anh thế?”
Sắc mặt của Trì Nghiên khựng lại, đôi tay nâng tách trà lên đặt trước mặt của Mạnh Hành Du rồi mới nói: “Là mẹ anh chỉ.”
Mạnh Hành Du rất ít khi nghe Trì Nghiên nhắc về chuyện của bố mẹ, cô biết hai người đó đã qua đời nên thầm mắng bản thân đúng là toàn nói những thứ không nên nói thôi, thế là cô nâng tách trà lên uống một hớp, cố ý đổi đề tài: “Trà ngon, trà này uống ngon thật.”
“Uống chậm một chút, nóng lắm đấy.” Trì Nghiên nâng tách trà lên cũng uống một hớp, rồi nhẹ giọng nói, “Em không cần phải mất tự nhiên đâu, chuyện đã qua lâu lắm rồi, không có gì là không thể nói được.”
Mạnh Hành Du ngẩn ra, rồi sau đó hỏi thử: “Sao mẹ anh lại dạy anh trà nghệ vậy?”
“Tại anh muốn học.” Nhắc tới chuyện cũ thì mặt của Trì Nghiên hiện lên ý cười, “Lúc đó Cảnh Bảo còn chưa sinh ra, chị của anh lúc nhỏ thì y như nam sinh vậy, không thích chơi búp bê vải mà chỉ thích chơi bùn đất thôi, mẹ anh thấy tính tình chị ấy hoang dã quá thế nên chỉ có thể vòng tới anh.”
“Ông ngoại dạy anh viết chữ, mẹ dạy anh trà nghệ, trước đây có khách tới nhà chơi còn tưởng anh là con gái đấy.”
Mạnh Hành Du tưởng tượng ra hình ảnh đó thì từ đáy lòng nói: “Khi còn nhỏ chắc chắn anh cũng rất đẹp,