Sự ghét bỏ của Mạnh Hành Du đối với con mình kéo dài cả một tuần.
Sau khi xuất viện thì cô vào trung tâm ở cữ, không biết có phải là ảo giác của Mạnh Hành Du không nhưng thằng nhóc xấu xí này hình như nẩy nở một chút, nhìn thuận mắt hơn nhiều so với hôm ở phòng sinh ngày ấy.
Mấu chốt là thằng nhóc này cực kỳ thích cười, đặc biệt là với cô, cười khanh khách đến nỗi nước miếng cũng văng ra luôn.
Vì thế tâm tình của bà mẹ ruột tốt hơn tí, thế nên ngày đó liền đặt biệt danh cho thằng nhỏ, gọi là cơm niêu.
Bảo Tử là từ đồng âm với nhãi con, biệt danh của cô và Trì Nghiên đều truyền lại cho thằng nhóc xấu xí này, Mạnh Hành Du cảm thấy mình đúng thật là một người mẹ vĩ đại mà.
(*) nhãi con (bảo tể/ bửu tể 煲仔 = con nhóc quý giá), còn biệt danh cơm niêu (bảo tể phạn/ bảo tử phạn 寶崽 飯)
Tên thì được Trì Nghiên đặt, gọi là Trì Toại, ngụ ý là vạn sự đều suôn sẻ, cả đời bình an.
Trên người Mạnh Hành Du không có vết thương nên bình phục nhanh hơn người bình thường, cô ở trung tâm ở cữ dưỡng một tháng, sau khi về nhà thì ồn ào muốn đi làm lại.
Cô cảm thấy không có vấn đề gì cả, nhưng không ai trong nhà ủng hộ cả, từ bà cho đến Trì Nghiên, toàn bộ mặt trận thống nhất phản đối, quân địch quá mạnh nên cô đành phải ở nhà tiếp tục nghỉ dưỡng.
Mẹ Mạnh và Trì Sơ đều có công việc nên không thể giúp đỡ chăm sóc đứa bé được mà bà ngoại và bà nội cũng đã lớn tuổi không còn sức mấy, còn studio của Trì Nghiên thì tháng này phải đuổi kịp ngày khởi quay của hai bộ phim, bận đến tối mặt tối mày.
Mạnh Hành Du không muốn phiền ai cho nên mời một người bảo mẫu và hai nguyệt tẩu (**) đến ở trong nhà, cộng thêm mình nữa là bốn người cùng luân phiên chăm sóc cho thằng nhóc này thì dư dả.
(**) Nguyệt tẩu: nhân viên giúp việc gia đình cao cấp, thường là người chăm sóc các bà mẹ mới sinh và trẻ sơ sinh chuyên nghiệp (nguồn: Baidu)
Cơm niêu lúc mới sinh ra còn tính là nghe lời, cực kỳ dễ nuôi, ăn ngủ rồi ngủ ăn, cũng không có bị gắt ngủ quấy khóc gì cả.
Nhưng sau thôi nôi thì thiên thần nhỏ lập tức biến thành con quỷ nhỏ, ban ngày quậy xong thì tối lại quậy tiếp, vui cũng khóc mà không vui cũng khóc, tính tình cực kỳ thất thường.
Lúc đầu mạnh Hành Du còn rất kiên nhẫn, nhưng sau một tuần thì cuối cùng cũng bùng nổ.
Nguyên nhân là cuối tuần Trì Sơ và Khương Trạch Thuỵ phải đi nơi khác cho nên đứa nhóc Tả Tả không ai chăm sóc, còn Mạnh Hành Du cảm thấy mình ở nhà cũng rảnh nên chủ động ôm việc cháu gái vào người.
Mạnh Hành Du vẫn luôn muốn con gái, bản thân sinh đứa con trai không thoả mãn được nguyện vọng của mình nên thấy Tả Tả thì càng thêm yêu thích không rời.
Ngay khi Tả Tả đến thì Mạnh Hành Du liền chơi cùng con bé, một lớn một nhỏ ở nhà chơi vô cùng vui vẻ.
Cơm niêu ngủ xong thì được nguyệt tẩu ôm xuống lầu đặt trong nôi để phơi nắng, mắt to dòm tới dòm lui, cuối cùng nhìn chằm chằm bà mẹ ruột của mình.
Nguyệt tẩu ở bên cạnh lắc nhẹ nôi, cười nói: “Cô chủ à, thằng bé vẫn luôn nhìn cô này.”
Mạnh Hành Du bỏ miếng gỗ đồ chơi xuống, ngẩng đầu nhìn sang còn làm mặt quỷ với Cơm niêu, kết quả nó không bị doạ mà còn cười khanh khách nữa, bộ dáng quơ tay múa chân cực kỳ đáng yêu.
Tả Tả bị hấp dẫn thế là cũng đứng lên trên thảm, giật nhẹ tay áo của Mạnh Hành Du rồi non nớt nói: “Mợ hai, cháu muốn chơi với em trai.”
Mạnh Hành Du đứng lên dắt tay con bé đi đến trước nôi: “Tả Tả có biết tên của em trai là gì không?”
Tả Tả tựa vào nôi, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Cơm niêu: “Dạ biết, em trai gọi là Cơm niêu.”
Cơm niêu nghe thấy tên mình thì cười rộ lên rồi vỗ tay như trả lời, Tả Tả như phát hiện ra châu lục mới thế nên cũng vui vẻ cười rộ lên, lại gọi tên thằng bé hết lần này đến lần khác.
Mạnh Hành Du cùng nguyệt tẩu ở bên cạnh nhìn đến vui vẻ, cô cầm tay nhỏ của con trai, nhìn Tả Tả hỏi: “Tả Tả thích em trai vậy thì dọn đến nhà mợ ở nhé?”
Tả Tả vỗ tay hoan hô: “Dạ được dạ được, vậy cháu có thể chơi với em trai mỗi ngày sao ạ?”
Mạnh Hành Du gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, cháu đừng nhìn thằng bé bây giờ cười, kỳ thật nó thích khóc lắm, không giống như Tả Tả của chúng ta, trong ngoài gì cũng đều là thiên thần nhỏ cả.”
Tả Tả nghiêng đầu ngây thơ hỏi: “Vậy mợ thích Tả Tả hay là thích Cơm niêu ạ.”
Mạnh Hành Du dùng ngón tay vuốt mũi của Tả Tả thì nói đùa: “Thích Tả Tả chứ, Tả Tả nghe lời hơn.”
Tả Tả cười cong cả mắt.
Không khí vui vẻ không duy trì được ba giây thì Cơm niêu trong nôi không biết vì sao đột nhiên khóc lớn tiếng, thanh âm vang rung trời, làm Tả Tả sợ tới mức trốn sau Mạnh Hành Du.
Mạnh Hành Du đã quen với chuyện này nên bảo nguyệt tẩu trông chừng Tả Tả, còn cô thì ôm Cơm niêu trong nôi ra.
Cơm niêu khóc lớn còn giãy giụa như không muốn để Mạnh Hành Du ôm, dỗ dành cả ba phút thế thì Mạnh Hành Du cũng thấy hơi sốt ruột, cô vỗ nhẹ mông của Cơm niêu rồi hung dữ nói: “Trì Toại con mà khóc nữa thì mẹ đưa con cho bà sói ngay!”
(***) “Bà Sói” là một cuốn sách được xuất bản vào năm 2011 của tác giả Kim Nhất (theo Baidu)
Không biết có phải uy hiếp có tác dụng không mà Cơm niêu thật sự không khóc nữa.
Đến lúc Mạnh Hành Du tưởng mình có thể thở phào nhẹ nhõm rồi thì cô cảm thấy trên tay thì ấm áp, cô nâng Cơm niêu lên thì phát hiện nó vừa tè dầm, thế là sụp đổ ngay: “Con thế mà còn dám trả thù mẹ sao? Cái thằng mất nết này, uổng công mẹ sinh con ra mà.”
Cơm niêu vừa tè vừa cười, vẫn là bộ dáng không tim không phổi, nhưng vào mắt của Mạnh Hành Du thì là hả hể khi người gặp hoạ.
Một nguyệt tử khác tiến lên ôm Cơm niêu lên lầu tắm rửa, Mạnh Hành Du bị con trai tè ra người thì kêu bảo mẫu chơi với Tả Tả, còn mình thì cũng về phòng tắm rửa.
Vừa mới tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô thì đã nghe tiếng nguyệt tẩu gõ cửa, nói Cơm niêu lại khóc nữa mà ba người dỗ không được nên kêu cô đi thử.
Mạnh Hành Du sụp đổ hoàn toàn, Cơm niêu khóc trong phòng trẻ con còn cô thì khóc trong phòng ngủ, Tả Tả dưới lầu đang chơi xếp gỗ thì nghe thấy hai người song ca cũng khóc lên theo, trong nhà lập tức thành một mớ hỗn độn.
Lúc Trì Nghiên về thì chính là cảnh tượng như vậy.
Nguyệt tẩu thấy nam chủ nhân đã về như được ân đại xá, bước lên giải thích tình huống, Trì Nghiên nghe xong thì vào phòng ngủ xem Mạnh Hành Du.
Mạnh Hành Du ghé vào trên giường nghe tiếng bước chân còn tưởng ra nguyệt tẩu tới thúc giục, cũng bực bội la lên: “Đừng hối tôi tới ngay đây, kiếp trước tôi đúng là nợ thằng nhóc con này mà!”
Trì Nghiên dở khóc dở cười, anh cởi áo khoác ra ngồi ở mép giường ôm chầm lấy Mạnh Hành Du, lại rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Em khóc cái gì? Ai bắt nạt Du nhãi con của chúng ta mà uất ức vậy hả.”
Mạnh Hành Du đánh Trì Nghiên hai cái, cũng xúc động lên, không biết là tức giận nhiều hơn hay uất ức nhiều hơn nữa.
“Còn có thể là ai nữa chứ, con của anh chứ ai! Em sinh bảo bối gì chứ, phải là oan gia mới đúng, anh cũng không biết cả ngày nó ở nhà bắt nạt em thế nào đâu.”
“Em thay quần áo, anh đi nhìn con xem, thằng ranh con này tè lên người em chỉ bởi vì em khen Tả Tả có hai câu thôi đấy, còn chưa biết nói mà đã mang thù vậy rồi, sau này chắc còn leo lên đầu chúng ta ngồi luôn quá.”
“Em trông nom nó không được đâu, em muốn đi làm, em thức suốt đêm hoàn thành bản vẽ cũng không mệt bằng trông con nữa.”
Trì Nghiên tuỳ ý để cô oán giận, cứ cười chấp nhận hết, chờ cô than xong mới mở miệng: “Vợ vất vả rồi, em nghỉ đi để anh đi giúp em báo thù.”
Mạnh Hành Du ngoài miệng thì oán giận thế thôi nhưng trong lòng cũng xót con, nghe Trì Nghiên nói vậy thì trừng mắt nhìn anh: “Báo thù cái gì chứ, anh so đo với thằng bé làm gì?”
Trì Nghiên nhìn cô không nói lời nào.
Qua một lát, Mạnh Hành Du cười rộ lên, còn lẩm bẩm: “Cũng đúng, em giận nó cái gì chứ, nó có biết cái gì đâu.”
Trì Nghiên đấm lưng cho cô một tí rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Lau khô tóc đi, anh đi dỗ Cơm niêu, anh đã đặt nhà hàng rồi, tối nay dẫn em ra ngoài ăn bò bít tết.”
Mạnh Hành Du trao nụ hôn gió cho Trì Nghiên: “Sao chồng lại ngọt ngào thế nhỉ.”
Trì Nghiên giơ tay ra bắt lấy nụ hôn gió rồi đặt ngay ngực của mình, quay đầu lại cười với cô: “Không bằng em, vợ anh là ngọt ngào nhất toàn vũ trụ.”
*
Lúc lên 1 tuổi, Cơm niêu không còn nhõng nhẽo nữa mà chỉ là hơi dính Mạnh Hành Du.
Tính theo thời gian thì Trì Nghiên dành thời gian cho con trai nhiều hơn một tí, nhưng Cơm niêu lại thân với Mạnh Hành Du hơn.
Lúc Cơm niêu lên hai tuổi thì Mạnh Hành Du lên kế hoạch sinh thêm một đứa nhưng Trì Nghiên lại không đồng ý.
Sinh một mình Cơm niêu đã vất vả rồi nên Trì Nghiên không muốn Mạnh Hành Du phải vất vả thêm lần nữa, anh bảo con trai hay con gái đều được, một đứa là đủ rồi.
Chấp niệm đối với con gái của Mạnh Hành Du không được thoả mãn cho nên chỉ có thể tìm sự an ủi trên người của Cơm niêu mà thôi.
Cơm niêu thừa kế những ưu điểm của bố mẹ, tính cách thì giống Mạnh Hành Du hơn, năng động và thích cười, còn khuôn mặt thì giống Trì Nghiên, cực kỳ đẹp trai.
Nhưng loại an ủi này không duy trì được bao lâu, sau khi Cơm niêu đi nhà trẻ thì liền có vòng xã giao nhỏ của riêng nó, không bao giờ muốn mặc đồ con gái nữa, nó nói con trai phải nên mặc quần áo của con trai.
Mạnh Hành Du vừa lừa gạt vừa dỗ dành cũng không có biện pháp nào, cuối cùng đành hết hy vọng, càng thêm hâm mộ con gái nhà người ta.
Lúc Cơm niêu lên 4 tuổi, Hạ Tang Tử hạ sinh một bé gái, biệt danh gọi là Tằm Bảo.
Mạnh Hành Du thích cực kỳ, cứ lâu lâu lại chạy sang nhà của Mạnh Hành Chu, hận không thể ôm Tằm Bảo về làm con gái nhà mình.
Tiệc đầy tháng của Tằm Bảo không có làm lớn, chỉ là bữa cơm gia đình với nhau thôi.
Trước giờ cơm trưa thì Hạ Tang Tử ngồi trên sô pha dỗ Tằm Bảo uống sữa, con nhóc tối qua gắt ngủ quấy khóc nên không ngủ đủ giấc, thế là hôm nay hơi khó chịu, Hạ Tang Tử và Mạnh Hành Chu thay