---•---
Tay Tống Thanh Thời không rời bút, viết suốt ba canh giờ, cuối cùng cũng hoàn thành bước đầu sửa sang lại tư liệu, phát hiện bầu trời đã lộ ra bụng cá trắng.
Việt Vô Hoan tri kỷ đưa cho y một ly linh trà.
Y nhận lấy linh trà, còn muốn nói về chuyện khí vận của vai chính trên người Vũ Văn Ngọc, tuy rằng y cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng vẫn luôn để ý đến, y cảm thấy Vũ Văn Ngọc không giống như nhân vật cần được cứu vớt, dáng người đĩnh bạt, tướng mạo anh tuấn, thiên phú xuất chúng, gia đình hạnh phúc, tính cách vô cùng đơn thuần, chỉ cần dăm ba câu của Tống Cẩm Thành là đã bị lừa đến xoay vòng, có thế nào cũng không nhìn ra sẽ xuất hiện bi kịch ở đâu...
Tống Thanh Thời lăn lộn trong pháp trận của Mặc Uyên đến nỗi tinh thần mệt nhọc nghiêm trọng, ngủ một giấc vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục lại được, còn thức suốt một đêm, hiện giờ có hơi mệt mỏi.
Việt Vô Hoan nhìn mà đau lòng, khuyên y nghỉ ngơi, sau đó lấy đủ loại đồ ngọt từ túi giới tử ra, lần lượt đút cho y.
Tống Thanh Thời ngọt ngào ăn điểm tâm, bỗng nhiên, đến bây giờ mới phát hiện sau khi nam nhân nhà mình lộ ra nguyên thân, không chỉ cao lớn, mà càng xinh đẹp hơn thì phải? Eo là eo, chân là chân, thật là đẹp mắt...
Vào lúc cho y hồi tưởng ký ức, Việt Vô Hoan sợ trong lòng y có gánh nặng, nói rằng hai người đã từng làm chuyện vui sướng. Trong pháp trận của Mặc Uyên, sau khi bọn họ kết đạo lữ, y sắp bị những chuyện này làm cho no đến độ muốn lật bụng. Dựa theo lời Việt Vô Hoan miêu tả, lúc ấy hắn bám vào người của Mặc Uyên, nên cũng có thể hưởng thụ được, rất là vui sướng, có lẽ là Mặc Uyên sợ tương lai mình ghen tuông hỏng việc, nên mới cố ý an bày phúc lợi này.
Vậy nên, hai người cũng xem như là một đôi vợ chồng già, quen tay hay việc, càng không cần phải thẹn thùng nữa.
Tống Thanh Thời nhanh chóng ngồi dậy, bước qua.
Việt Vô Hoan đã hiểu tâm tư của y, khẽ mỉm cười, đặt điểm tâm xuống, dựa vào trên trường kỷ, bày ra tư thái mặc y muốn làm gì thì làm, sau đó nhẹ nhàng liếc mắt, mắt phượng mang theo tình ý, lông mi khẽ rung, giống như có một cái móc câu ở trong lòng, khiến tâm phải ngứa ngáy: "Lại đây."
Tống Thanh Thời bị mỹ nhân nhà mình mê đến độ đầu óc choáng váng, bất chấp chênh lệch tu vi giữa hai người, bước đến bên trường kỷ, ngồi khóa lên người hắn, lớn mật vươn bàn tay tội ác chạm vào gương mặt xinh đẹp kia, sau đó cúi người khẽ liếm hương vị vừa ngọt vừa mềm ở trên môi, cực kỳ thỏa mãn, y tiếp tục tiến sâu vào, từ từ nhấm nháp. Mỹ nhân ở trong lòng ngực của y, vừa ôn nhu lại vừa thuận theo, đôi khi còn phát ra vài tiếng trầm thấp sung sướng, cổ vũ y tiếp tục hôn...
Cho đến khi, dây đằng màu đỏ im lặng phủ kín toàn bộ căn phòng, chui vào pháp bào, quấn lấy tay chân và eo của y.
Lúc Tống Thanh Thời phát hiện ra mình không thể cử động thì có hơi ngây ngốc.
Y cảm thấy trình tự này không quá giống trong trận pháp của Mặc Uyên, Việt Vô Hoan cũng không nói rõ với y là phải làm như thế nào ở thế giới này, y nghĩ... Năm đó y là đại lão Nguyên Anh, Việt Vô Hoan là tu sĩ Trúc Cơ, chắc là không đến mức chơi quá trớn hơn cả thời kỳ kiếm tu đi? Y nhìn ánh mắt ngày càng tham lam của mỹ nhân cùng với hơi thở khủng bố phát ra, cảm thấy mình thật giống một con thỏ mập bị sắc đẹp làm mờ mắt, rơi vào bẫy rập, sắp bị chiên nướng nấu hấp, có phải là y nên làm rõ ký ức rồi mới xuống tay hay không?
Ở trên giường nam nhân không thể nói không được.
Y tuyệt đối không thể xin tha.
Tống Thanh Thời giãy giụa một chút, kiên cường nói: "Vô Hoan, ta thích ngươi."
Việt Vô Hoan có thói quen trói chặt con mồi lại trước, sau khi xác định không thể chạy thoát được thì mới từ từ nhấm nháp, hắn thong thả sửa lại vạt áo bị làm nhăn của mình, nhìn dáng vẻ hơi hoảng hốt của Tống Thanh Thời, nhịn không được muốn trêu đùa, bèn kéo người vào trong lòng, tiến đến bên tai, nói rất nhiều cách chơi kích thích, bổ sung thêm: "Đây là những thứ mà trước kia ngươi thích."
Tống Thanh Thời mờ mịt: "Ta thích sao?"
Y tiếp thu những chuyện này rất nhanh, sẽ không cảm thấy thẹn thùng bởi vì đam mê kỳ quái của đối phương, cũng bằng lòng tiếp thu những điều mới lạ, nhưng, cách chơi mà Việt Vô Hoan nói đúng là thật sự hơi khó, có chút vượt qua phạm vi tưởng tượng của y, nếu mà chơi như vậy, sợ là y thật sự không xuống giường được.
"Ta có chứng cứ," Năm đó trong lúc Việt Vô Hoan sắp xếp đồ vật mà Tống Thanh Thời để lại, phát hiện ra ở trong thư phòng có thoại bản do Diệp Lâm tiên quân gửi tới cùng với ghi chép của Tống Thanh Thời về chuyện giường chiếu, không biết là nên khóc hay cười, cuối cùng cũng hiểu vì sao một tay mơ như y lại muốn chơi đủ dạng kỳ quái, hắn không muốn người khác nhìn thấy những thứ này, nên đã tự mình thu hồi, bởi vì quá thú vị, cho nên không nỡ tiêu hủy, đặt ở bên người, hiện giờ hắn lấy ghi chép năm xưa ra làm chứng cứ, cho Tống Thanh Thời xem chữ viết và nội dung bên trên, nói một cách đúng tình hợp lý, "Ngươi nhìn thử xem, đó là do ngươi muốn, ngươi bảo ta phối hợp làm những việc này với ngươi."
Huyết Vương Đằng buông lỏng cánh tay của Tống Thanh Thời.
Tống Thanh Thời cầm lấy bản ghi chép, xác nhận đúng là chữ viết của mình, suy nghĩ một lúc, không chút do dự nói: "Vậy thì làm thôi."
Việt Vô Hoan buồn cười, tiếp tục chọc y: "Ngươi không sợ mình tính sai? Chịu không nổi sao?"
"Không tính sai, nếu đã viết ra, thì là ta cảm thấy mình có thể tiếp thu, bằng lòng khiêu chiến," Tống Thanh Thời phân tích rất nghiêm túc, "Những việc này giống như thí nghiệm vậy, không làm thử thì sẽ không có kết quả. Ta chưa từng làm thì sao biết bản thân có chịu được hay không, có thích hay không? Dù sao... Mặc kệ khó khăn cỡ nào, ta vẫn muốn thử một lần, nếu rất khó chịu, vậy thì lần sau không làm nữa."
Việt Vô Hoan lại quấn chặt dây đằng: "Đam mê như vậy, ngươi không sợ sao?"
Tống Thanh Thời thản nhiên: "Mỗi người đều có đam mê, ngươi thích ta, ngươi sẽ không tổn thương ta."
Việt Vô Hoan ngẩn người: "Ngươi không cảm thấy... Ta kỳ quái sao?"
"Không có gì kỳ quái." Tống Thanh Thời sợ hắn không hiểu, tâm lý lại xuất hiện vấn đề, nên quyết định đứng lớp giảng cho hắn một khóa sinh lý học, để hắn hiểu rằng con người có rất nhiều đam mê kỳ quái, chẳng hạn như luyến vật, luyến âm thanh... Chỉ cần hợp pháp không nguy hại đến xã hội, không ảnh hưởng đến người khác thì dù là đam mê gì cũng không thành vấn đề.
Chỉ là dây đằng thôi mà, quấn lấy cũng rất ôn nhu, không đau chút nào, y cảm thấy không thành vấn đề.
Tống Thanh Thời nghiêm túc bổ sung thêm một khóa sinh học và tâm lý xã hội học cho Việt Vô Hoan.
Việt Vô Hoan nghe mà hốt hoảng, lại một lần nữa cảm nhận được tính đa dạng trong tâm lý của con người, ham mê nho nhỏ của mình thật sự không tính là gì, hơn nữa hắn cũng phát hiện Tống Thanh Thời có sức tiếp thu vô cùng cao đối với những thứ mới mẻ, hơn nữa nếu thích làm gì thú vị, chỉ cần nói rõ ràng trước, để y chuẩn bị sẵn sàng, thì sẽ rất phối hợp, chơi cái cái gì cũng không sợ.
Đây, đây thật đúng là