---•---
Cha mẹ của Tống Cẩm Thành đuổi tới Thiên Võ Môn, dưới sự thông cáo của Việt tiên sinh, bọn họ đã biết thân phận của Dược Vương tiên tôn, thấy Tống Thanh Thời thì lập tức hành đại lễ tam khấu lục bái, cảm tạ ân cứu mạng của tổ sư gia, sau đó cầm roi bắt đứa nhỏ muốn làm ầm ĩ này trở về.
Rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng biết thân phận của Việt tiên sinh, có hơi ngây ngốc, nhưng y có thể làm gì Việt Vô Hoan đây? Đạo lữ nhà mình, học thần siêu cấp, cần phải đặt ở đầu quả tim mà cưng chiều, dù có làm gì cũng đều lựa chọn tha thứ cho hắn...
Phần lớn người bị thương của Thiên Võ Môn đã không có gì trở ngại, số ít người trọng thương đã được cha mẹ Tống Cẩm Thành mang về Dược Vương Cốc trị liệu, Vũ Văn Ngọc không yên lòng về bạn tốt, muốn đi theo, lại bị phụ thân tẩn cho một trận, đưa đi tu hành.
Tống Thanh Thời dặn dò Niên phu nhân tuyệt đối đừng quên đưa bài thi cho y, sau đó mang theo chiếc lồng đựng các bảo bối, cùng Việt Vô Hoan lên pháp thuyền trở về Bất Diệt Đỉnh.
Y vốn định đến vực sâu Vô Tận xem tình huống của An Long, nhưng mà, sau khi An Long điên cuồng thì toàn bộ tình cảm đối với y đều đã chuyển thành sát ý, không có lý trí, không thể nào bình tĩnh nói chuyện được, y xuất hiện rất có thể sẽ kích thích đến cảm xúc của An Long, đẩy mọi chuyện đến hướng càng tệ hơn.
May mà, Việt Vô Hoan đi theo y làm nghiên cứu y học nhiều năm, nuôi ra thói quen thí nghiệm, hắn đã dùng phù trận giữ hình ảnh và dùng văn tự để ghi chép lại quá trình An Long ma hóa, bảo tồn trong kho tài liệu ở Bất Diệt Đỉnh.
Tống Thanh Thời khen không dứt miệng về độ đáng tin cậy của hắn.
Vào ban đêm, pháp thuyền đã gần tới Bất Diệt Đỉnh. Dưới sự chỉ dẫn của Việt Vô Hoan, Tống Thanh Thời ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy trên vách núi có hàng vạn chiếc đèn đang sáng, nối liền thành một dãy cùng với biển sao trên bầu trời, chiếu sáng cung điện hoàng kim bạch ngọc và cây hoa được khảm bảo châu ngọc bích ở bên cạnh, tạo thành cảnh đẹp lộng lẫy, tựa như mộng cảnh kỳ ảo nhất.
Y vui vẻ tán thưởng một lúc lâu, cảm thấy sẽ không còn thiếu kinh phí nghiên cứu nữa, bỗng nhiên lại phát hiện những chiếc đèn xinh đẹp này không đúng lắm, nhìn kỹ lại, mỗi một chiếc đèn đều có một linh hồn thống khổ đang giãy giụa, tất cả đều là đèn hồn?
Tống Thanh Thời khiếp sợ hỏi: "Những linh hồn này là sao?"
"Đừng để ý, đều là bọn rác rưởi không thể tha tội, ta đặt bọn chúng ở nơi này để tra tấn, sẽ khiến tâm trạng vui vẻ hơn đôi chút," Việt Vô Hoan ôm lấy y từ phía sau, cười hỏi, "Đèn hồn năm đó ngươi tặng, ta cũng đặt ở bên trong, đẹp không?"
Tống Thanh im lặng một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Ba ngàn năm, đèn hồn vẫn không tắt..."
Y từng tặng Việt Vô Hoan hai chiếc đèn hồn, dùng để phát tiết lửa giận trong lòng, cũng đã ước định, nếu Việt Vô Hoan có thể buông bỏ thống khổ của quá khứ, không còn tự mình dằn vặt, thì hãy tắt đèn hồn, hủy diệt hoàn toàn những linh hồn tội ác này, để mọi chuyện bắt đầu lại một lần nữa.
Mấy trăm ngàn chiếc đèn hồn, mỗi một chiếc đều đại biểu cho lòng oán hận, căm hận thế giới của Việt Vô Hoan.
Đèn hồn càng nhiều, oán hận càng nhiều, căm hận càng sâu.
Nhiều năm như vậy, một chiếc đèn hắn cũng không thả xuống...
"Chuyện này sao có thể quên?" Việt Vô Hoan ôn nhu cười nói, "Phàm là ta còn sống, đèn hồn bất diệt, hận vĩnh viễn không bao giờ tắt."
Tống Thanh Thời chần chờ hỏi: "Vĩnh viễn?"
Việt Vô Hoan khẳng định đáp: "Vĩnh viễn."
Tống Thanh Thời lại tiếp tục trầm mặc.
"Đừng lo lắng," Việt Vô Hoan thấy cảm xúc của y không tốt lắm, cúi đầu khẽ hôn môi y, an ủi nói, "Là thế giới này quá dơ bẩn, ngoại trừ ngươi thì không có thứ gì sạch sẽ nữa, không khí tràn ngập mùi tanh tưởi, khắp nơi đều là rác rưởi, không đáng để ta bắt đầu lại một lần nữa."
Tống Thanh Thời suy nghĩ thật lâu, ngoan ngoãn gật đầu.
...
Pháp thuyền ngừng lại, các tu sĩ Bất Diệt Đỉnh hay tin, mang theo lễ vật long trọng, muốn bái kiến đạo lữ của Thần Quân, chim Bỉ Dực còn ân cần kiến nghị, muốn cử hành nghi thức kết đạo lữ long trọng, chiêu cáo cho khắp thiên hạ biết rằng Thần Quân vô cùng sủng ái Thần Hậu.
Việt Vô Hoan biết Tống Thanh Thời sợ bị người lạ vây xem, không thích nghi thức, nên đã thay y nhận lấy lễ vật, bác bỏ tất cả kiến nghị, cũng nghiêm túc dặn dò: "Dược Vương tiên tôn là nam tử, tuyệt đối không thể gọi y là Thần Hậu."
Hắn tìm về ký ức kiếp trước trong pháp trận của Mặc Uyên, biết được Tống Thanh Thời đặc biệt để ý đến khí khái nam tử hán của mình, cảm thấy hai người là đạo lữ đồng tính, tư thế trên giường không có ý nghĩa tượng trưng gì cả.
Đã từng có một tên ngốc không hiểu chuyện gọi Tống Thanh Thời một tiếng tức phụ nhà kiếm tôn, y nói không được, ấm ức đến mức không ăn cơm suốt ba ngày, không ngừng suy nghĩ xem mình giống tức phụ ở chỗ nào?
Tóm lại, Thần Hậu, tức phụ, vợ đều là từ cấm.
Tuyệt đối không thể nhắc đến ở trước mặt Tống Thanh Thời.
Việt Vô Hoan cẩn thật liệt kê 56 lệnh cấm mới, phân phát cho các thuộc hạ ở Bất Diệt Đỉnh, bao gồm không cho quấy rầy Tống Thanh Thời nghiên cứu, không cho chạm vào thiết bị thí nghiệm, không cho vây xem Tống Thanh Thời, không cho tùy tiện nói chuyện với Tống Thanh Thời, không cho xưng hô lung tung vân vân...
Hạo Long không hiểu gì, ngốc nghếch ủng hộ: "Mẹ nói đúng!"
Mọi người đều ngây người...
Bất Diệt Đỉnh đã sớm chuẩn bị phòng thí nghiệm, Dược Vương Cốc cũng phái trợ thủ ưu tú tới, Tống Thanh Thời đã đâm đầu vào là sẽ không chịu đi ra.
Y dùng dụng cụ phân tích cấu tạo của Ô Uế Chi Ma, còn nghiên cứu các loại độc tố hữu dụng với Ô Uế Chi Ma, giải phẫu vài khối thi thể, cũng quan sát thi thể biến mất. Sau đó y nhờ Việt Vô Hoan và Thiên Công Các cùng thiết kế một không gian kín trong suốt, bỏ Ô Uế Chi Ma đã bị Huyết Vương Đằng trói chặt vào, truyền độc tố để giết chết, chờ sau khi ma vật chết đi, thì quan sát thi thể sẽ phân giải thành thứ gì, biến mất đi đâu...
Thời gian bình quân để thi thể ma vật biến mất là 12 canh giờ đến 24 canh giờ.
Trong không gian kín thì đến 72 canh giờ thi thể ma vật mới biến mất, rõ ràng tốc độ đã chậm lại.
Tống Thanh Thời cảm thấy cực kỳ thú vị, quyết định thiết trí không gian kín chu toàn hơn một chút, hơn nữa thêm vào trận pháp ngăn cách các nhân tố quấy nhiễu như hơi thở, linh lực, năng lượng, mùi vị, từ trường.
Dù là không gian kín hay pháp trận ngăn cách, đều thuộc về thiết kế của pháp khí cao giai, hai cái chồng lên làm thành một pháp khí trong suốt cỡ lớn, còn phải kiên cố để có thể phòng ngừa Ô Uế Chi Ma chạy trốn, độ khó tăng lên rất nhiều, mỗi ngày các chủ Thiên Công Các dẫn theo các đồ đệ, vắt hết óc, không ngừng thương thảo nghiên cứu, đệ trình phương án nhưng lại bị Thần Quân trả về rất nhiều lần, tóc cũng sầu đến nỗi bạc trắng.
Trong lúc Tống Thanh Thời chờ đợi pháp khí chế tác thành công, thì vùi đầu vào đống sách.
Y rời khỏi thế giới này ba ngàn năm, thế giới này đã xuất hiện rất nhiều thứ mới mẻ thú vị, y thuật cũng có bước phát triển, hầu hết những đề bài y đã từng không giải được, cũng xuất hiện rất nhiều dược liệu và phương án nghiên cứu mới. Y đọc sách đến nỗi mất ăn mất ngủ, trong đầu đều là học tập và nghiên cứu đề bài.
Tống Thanh Thời cảm thán: "Nếu công hiệu của Phúc Thọ Sa được phát hiện sớm một chút, chúng ta sẽ không cần phải vất vả đi tìm lão rùa vạn năm nữa."
Lúc Việt Vô Hoan giúp y tìm về ký