---•---
Mỗi ngày tôn chủ đều bò giường, Việt Vô Hoan phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp...
Đầu tiên, là lấy các loại lý do như thời tiết trở lạnh, mặc áo phong phanh sẽ bị lạnh bụng, dỗ y đổi trở về áo đơn bình thường, là loại mà bọc đến vô cùng kín kẽ. Tiếp theo, lúc y sắp lật người, thì sẽ giành trước đưa tay phải ra, để cánh tay trở thành gối ôm, hoặc là nghiêng người đưa lưng về phía y, ngăn lại phần lớn diện tích tiếp xúc, cuối cùng là phối hợp với Khóa Tình để áp chế dục vọng, miễn cưỡng có thể bảo trì ở trạng thái bình thường.
Tuy rằng Việt Vô Hoan ngủ rất khổ sở, nhưng lại chưa từng có suy nghĩ muốn đuổi Tống Thanh Thời đi, hoặc đặt thêm một chiếc giường ở bên cạnh, bởi vì hắn cảm thấy dáng vẻ Tống Thanh Thời ôm chặt hắn trong lúc ngủ say, vô cùng giống với ảo cảnh, điều này làm cho hắn có chút ảo giác tốt đẹp, cảm thấy đối phương cũng thích mình, tình nguyện vừa thống khổ nhưng cũng vừa vui sướng.
Tống Thanh Thời lại cảm thấy hai nam nhân ngủ ở hai đầu thuần khiết như vậy, ý nghĩ lung ta lung tung từ đâu mà ra? Vào kỳ nghỉ hè lúc học tiểu học y cũng thường ngủ chung với các anh em họ hàng, lên cấp hai, khi ra nước ngoài vì không đặt được phòng hai người nên đành ngủ chung với sư huynh trên một chiếc giường lớn, mặc dù đến sáng ngày thứ hai không hiểu sao lại bị sư huynh đánh cho một trận chạy lên sô pha, nhưng kinh nghiệm ngủ cùng nam nhân rất phong phú, hoàn toàn không thành vấn đề!
Y sẽ chứng minh cho Việt Vô Hoan thấy, nam nhân tốt chắc chắn sẽ không tập kích ban đêm! Hy vọng hắn có thể tiêu trừ cảm giác không tín nhiệm đối với nam nhân!
Việt Vô Hoan bị y ngủ chung đến nỗi đã dần quen với điều này, nhưng lại nuôi ra thói quen phải tắm rửa vào mỗi sáng...
Tống Thanh Thời ngửi cơ thể của mình, hoài nghi có phải trên người không đủ sạch sẽ hay không, vì vậy mà cố ý tắm thêm vài lần, còn thả một chút hương liệu vào trong nước tắm, tận lực để thân thể trở nên thơm ngào ngạt, tránh cho bị bạn cùng phòng có thói ở sạch cùng với chiếc mũi mẫn cảm ghét bỏ.
Khoảng mười ngày sau, rốt cuộc Tống Thanh Thời cũng đợi được chim truyền tin của Dạ Vũ Các.
Sau khi y xem xong tin tức trong ngọc giản, suy nghĩ một hồi lâu, đi tìm Việt Vô Hoan, do do dự dự nói: "Diệp Lâm gửi thư cho ta, cần phải đi lấy một vài thứ đã đặt lúc trước, có lẽ phải ra ngoài vài ngày, ngươi có thể ở nhà chăm sóc chuột bạch giúp ta được không? Hiện tại chúng nó đang trong kỳ gây giống, giao cho dược phó ta không yên tâm..."
"Tôn chủ ra ngoài tất nhiên là có chuyện quan trọng không thể không đi," Việt Vô Hoan lập tức hiểu được ý nghĩa của những lời này, "Ta sẽ chăm sóc bản thân mình, dùng Khóa Tình để khống chế bệnh tình, uống thuốc đúng giờ, sẽ không để cho ngươi phải ưu phiền thêm nữa. Nếu có vấn đề gì xảy ra, ta sẽ dùng chim truyền tin thông báo kịp thời cho ngươi."
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra, chọn mấy dược phó làm việc lão luyện, tu vi đạt đến Trúc Cơ, giúp y nhìn Việt Vô Hoan, sau đó mở ra tất cả độc trận của Dược Vương Cốc, phòng ngừa kẻ địch bên ngoài tấn công, sau khi được Việt Vô Hoan nhắc nhở còn làm một mệnh bài để lại, để hắn có thể tùy thời biết được an nguy của mình, tránh cho lo lắng ngủ không yên.
...
Nam Xuyên, dãy núi Yên Vân, Nhược Hư Phong.
Tống Thanh Thời điều khiển tiên thú bay xuống, cẩn thận đánh giá, chỉ thấy dãy núi Yên Vân nước chảy róc rách, thác nước bắn tóe ra, mây mù vờn quanh, thoạt nhìn có vài phần hơi thở của thần tiên, nhưng trong phạm vi một ngàn dặm lại không có bất kỳ tiên môn thành trấn nào đóng quân, chỉ có vài thôn xóm nhỏ của người phàm, điều này nói lên rằng nơi đây không có linh mạch và bí cảnh, cũng không có linh thực hay dị thú có giá trị, đây là nơi vứt đi của tiên giới.
Đúng là vạn dặm mới tìm ra được một nơi tốt...
Trong lòng Tống Thanh Thời càng giận, sắc mặt lại càng lạnh.
Diệp Lâm gửi thư báo rằng, Tạ Khuyết trốn về môn phái do mình thành lập, nơi này là Yến Sơn Môn, cũng là nơi Việt Vô Hoan lớn lên. Từ nhỏ những đứa trẻ đến từ nhân giới bị lừa gạt sống ở cái nơi bỏ đi này, còn tưởng rằng là động thiên phúc địa, bọn họ không có cách nào lui tới với người bên ngoài, tu luyện công pháp thấp kém nhất, học toàn là những tri thức không chính xác, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều nghe theo Tạ Khuyết, bị gã tẩy não.
Cái gì mà người tu tiên cần chú ý dung mạo, cái gì mà người tu tiên cần chú ý tư thái, cái gì mà Yến Sơn Môn cần phải lấy nhạc nhập đạo, cái gì mà cần phải giữ gìn đôi tay, cái gì mà sư phụ thương nhất chính là bọn họ, vì vậy không thể để cho thân thể chịu bất kỳ thương tổn nào!
Tạ Khuyết giỏi nói dối, giỏi diễn kịch, dường như không thể tìm ra kẽ hở.
Việt Vô Hoan từng có cơ hội xuất hiện ở trước mặt nguyên thân, nhưng nguyên thân lại không phát hiện ra gương mặt thật của Tạ Khuyết, bỏ trắng một cơ hội tốt.
Tuy nói không ai trách cứ việc này, nhưng Tống Thanh Thời lại cảm thấy mỗi một chuyện của nguyên thân, y đều đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị, không khác gì so với bản thân mình đã làm, chỉ cần nhớ tới là sẽ vô cùng hối hận, chỉ trách hệ thống lão sư không để y xuyên qua vào lúc ấy đánh tỉnh cái tên ngốc chỉ biết chế thuốc này, chính là cái loại đánh vào chỗ chết kia!
Nhưng Việt Vô Hoan lại không hề để ý, hắn nói ngay cả mình cũng không nhìn ra được, sao có thể trách tôn chủ có lòng tốt giải độc cứu hắn?
"Thật ra có rất nhiều cơ hội có thể làm ta biết được chân tướng," Việt Vô Hoan nhớ lại quá khứ, cũng hơi khó hiểu, "Nhưng không hiểu sao mỗi lần đều lại bỏ qua, rất nhiều chuyện trùng hợp đến nỗi khó có thể tin, tựa như vận mệnh đã định sẵn ta sẽ gặp kiếp nạn này."
Tóm lại, đều là lỗi của Tạ Khuyết!
Tống Thanh Thời phất tay, dùng linh khí điều khiển mấy chục con bươm bướm và chuồn chuồn, gửi vào thần niệm, mượn đôi mắt côn trùng để tìm ra chỗ của Tạ Khuyết.
Đây là chút thủ thuật nhỏ trước kia y học từ An Long, có thể làm cho thần niệm điều tra khó bị phát hiện, khi đó An Long chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, muốn dùng cách này điều khiển rắn bò vào phòng tắm dọa y, sau đó bị y bắt được, nên mới giao chiêu cổ thuật tự nghĩ ra này, y cải tiến một chút, dùng vô cùng tốt.
Y vừa đi vừa khống chế côn trùng, vô số bươm bướm chuồn chuồn bay về phía Yến Sơn Môn.
Toàn khung cảnh của Yến Sơn Môn đều thu vào trong đáy mắt, có chừng mười gian viện xá ngói xanh tường trắng, ngoài sân gieo trồng rất nhiều cây và hoa, nuôi chút gà vịt ngỗng, để cho người hầu phàm nhân chăm sóc. Trong sân còn có vài chú chó nhỏ đáng yêu, đang lười biếng nằm phơi nắng dưới tàng cây. Chó này nhìn tựa như chó bình thường, nhưng thật ra là linh khuyển, am hiểu cách truy tìm tung tích, hẳn là dùng để phòng ngừa nô lệ chạy thoát.
Tống Thanh Thời giấu đi hơi thở, ngồi trên nhành cây ở ngoài sân, dùng vô số đôi mắt của phi trùng quan sát tình huống bên trong mỗi phòng. Yến Sơn Môn nuôi chừng hai mươi đứa nhỏ, tuổi từ 6 đến 17 - 18, đều mặc áo Nguyệt Lan màu xanh sạch sẽ, không khác gì với đệ tử bình thường trong tiên môn, tướng mạo của mỗi người đều không tầm thường, tinh thần phấn chấn, khí sắc vô cùng tốt.
Quan hệ đồng môn của bọn họ rất tốt, đại đệ tử mang theo tiểu đệ tử làm bài tập, trên sân luyện võ, có một thiếu niên dương quang khoảng 16 - 17 tuổi đang giúp những đứa nhỏ mới nhập môn kéo gân, nói với bọn nhỏ tầm