---•---
Mỹ nhân áo đỏ khẽ mở đôi môi, thổi vào thanh tiêu ngọc, trong tiếng tiêu đều là tình ý triền miên, nhè nhẹ nhu động lòng người, như thể đang mời gọi người nghe cùng vào rèm hồng, cùng hưởng phong nguyệt.
Mẹ của Tống Thanh Thời là một nghệ sĩ dương cầm nổi danh, dưới sự hun đúc của bà, âm nhạc đã trở thành hứng thú duy nhất của Tống Thanh Thời ngoại trừ việc học. Vào những ngày cuối đời của Tống Thanh Thời, khi tất cả các chức năng của cơ thể đều mất đi, chỉ có ý thức là còn thanh tỉnh.
Mẹ đã chi một số tiền lớn, lắp đặt các thiết bị âm thanh hiện đại trong phòng bệnh của y để có thể phát nhạc khúc liên tục, còn dựa vào quan hệ mời các nhà diễn tấu âm nhạc hàng đầu trong các lĩnh vực khác nhau, mỗi ngày đều tổ chức một buổi hòa nhạc loại nhỏ cho y.
Âm nhạc cứu y trở về từ tuyệt vọng, xoa dịu trái tim của y. Trong khoảng thời gian đặc biệt đó, Tống Thanh Thời cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc trong âm nhạc, y có thể cảm nhận được sự ôn nhu của người biểu diễn trong khúc dương cầm đang trào dâng, cũng có thể tìm được sự động viên ẩn giấu bên trong tiếng đàn tranh réo rắt bi thương...
Hiện giờ, y đang chìm trong tiếng tiêu đa tình triền miên, nghe thấy được sự tuyệt vọng cùng với giãy giụa quen thuộc.
Rốt cuộc Tống Thanh Thời ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía phượng hoàng đang phát ra ánh sáng kỳ lạ kia, cuối cùng không thể nào dời mắt được.
Kim Phỉ Nhận phát hiện Tống Thanh Thời bắt đầu nổi lên hứng thú với mỹ nhân, vui mừng nói: "Tống tiên tôn có hứng thú với nô lệ này sao? Hắn tên Việt Vô Hoan, mị cốt thiên thành, còn là cực phẩm đơn linh căn hệ mộc, có khả năng chịu đựng cực cao trong chuyện giường chiếu, càng tra tấn giày vò, hắn lại càng phóng đãng, người từng thử qua không ai không khen. Tiên tôn có muốn nếm thử không?"
Tống Thanh Thời bị hắn lộ liễu giới thiệu khiến cho hai tai ửng đỏ, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giọng nói khàn khàn: "Không cần."
"Dược Vương tiên tôn giữ mình trong sạch, không thích loại đồ chơi này đâu, bạn tốt cũng đừng miễn cưỡng." Linh Bảo tiên tôn bước lại đây, chỉ vào Việt Vô Hoan, cảm thán: "Bản tôn nhớ rõ đây là món hàng cực phẩm do Tạ Khuyết bán ra phải không? Trong tiên giới chỉ có mỹ nhân do hắn nuôi ra là tuyệt nhất, người sau so với người trước càng có tư vị. Hầy, vẫn là bạn tốt có giao tình với hắn, loại hàng nào tốt hắn cũng đều bán cho ngươi trước."
Kim Phỉ Nhận xua tay nói: "Đâu, là hắn có giao tình với 30 hộc¹ giao châu thôi."
Linh Bảo tiên tôn cười ha hả: "Nếu trên đời này có thể dùng tiền để bàn giao tình, vậy bạn tốt chính là người có nhiều giao tình nhất trong thiên hạ này rồi. Tới tới tới, để ta uống ba chén với bạn tốt, cùng vui phong nguyệt."
Kim Phỉ Nhận cũng nở nụ cười, ra lệnh cho thiếu niên trong lòng rót đầy chén rượu, cùng uống với Linh Bảo tiên tôn.
Linh Bảo tiên tôn đã uống rất nhiều, men say dâng lên, dựa vào bàn yên lặng nghe tiếng tiêu, cảm thán nói: "Bản tôn còn nhớ rõ năm đó khi mỹ nhân này vừa mới vào cửa, dưới khống chế của Hợp Hoan Ấn mà bị ép tiếp khách, nếm thử cũng cảm thấy rất thú vị, hiện giờ trở nên phóng đãng như vậy, lại là một phen phong vị khác, có thể thấy được thủ đoạn của bạn tốt rất cao minh."
Kim Phỉ Nhận lắc đầu: "Đáng tiếc mỹ nhân này có chơi thế nào cũng đều không khóc, trời sinh không có nước mắt, chung quy vẫn thiếu vài phần lạc thú."
Tống Thanh Thời nghe thấy vấn đề liên quan đến chuyên ngành của mình, nhịn không được trả lời: "Trời sinh không có nước mắt có lẽ là do tuyến lệ xảy ra vấn đề."
Kim Phỉ Nhận ngây ra một lúc, hắn ôm tâm tư muốn cùng giao hảo với Tống Thanh Thời, nhưng lại không tiếp nổi đề tài của những người cuồng si y dược như y, đành phải xấu hổ cười vài tiếng, tách khỏi chủ đề: "Các ngươi đừng nhìn mỹ nhân này phóng đãng mà lầm tưởng, ở thế gian năm đó hắn từng là một hoàng tử kim tôn ngọc quý. Lúc tám tuổi gặp phải Tạ Khuyết đang đi tìm mỹ nhân ở nhân giới, phát hiện ra tư chất của hắn, liền triển lộ thuật pháp của mình, tặng hoàng đế một viên Duyên Thọ Đan, khen đứa con này của lão có linh căn, muốn thu làm đồ đệ. Lão hoàng đế vui mừng không thôi, giao nhi tử của mình cho tiên trưởng. Tạ Khuyết kia cũng là một người thần kỳ, hắn thu những phàm nhân có linh căn làm đồ đệ, dụ dỗ cho đến khi bọn họ cực kỳ tín nhiệm hắn, tiếp theo là lừa bọn họ tự nguyện ký linh khế bán mình làm nô lệ, dạy công pháp sơ xài, đợi đến khi bọn họ lớn lên, dung mạo đang ở lúc xinh đẹp nhất sẽ khắc xuống Hợp Hoan Ấn, để nhan sắc vĩnh viễn dừng lại tại thời điểm thích hợp ngắt hái nhất, sau đó bán cho thanh lâu hoặc hoa quán, chuyên môn hầu hạ ở trên giường. Tuy rằng mọi người đều biết hắn lợi dụng sơ hở, nhưng ai cũng đều mở một mắt nhắm một mắt, ngầm đồng ý loại phương pháp buôn bán nô lệ này."
Duyên Thọ Đan chỉ có thể dùng một lần, được duyên thọ đến trăm tuổi.
Tu sĩ chỉ cần đến Trúc Cơ, ít nhất cũng có thể sống tới 300 tuổi, căn bản không cần mua những thứ vô dụng này, phần lớn là dùng để mua phàm nhân làm nô bộc, giá cả vô cùng tiện nghi, chỉ cần hai viên linh thạch hạ phẩm. Lợi nhuận kết xù như vậy làm cho các tu sĩ buôn bán nô lệ cuồn cuộn không dứt, nhưng mà trong đám bọn họ lại không ai nuôi tốt bằng Tạ Khuyết.
Tống Thanh Thời từ trong trí nhớ kinh ngạc phát hiện ra, nguyên