---•---
Chuột bẩn, chuột vô trùng, chuột sạch...
Chuột bạch sinh sôi nảy nở đã mở rộng lên đến tám phòng, nghiêm ngặt dựa theo sách hướng dẫn, đã gây giống ra được hàng ngàn con, sau đó có thể trực tiếp bồi dưỡng ra những loại chuột mang từng mầm bệnh cụ thể. Trong phòng thí nghiệm, trước đây đã từng đề cập qua nhưng lại không có kinh phí chế tạo máy móc thiết bị để nghiên cứu, hiện giờ đã chế tạo ra được vài loại, dược liệu cũng được bổ sung đầy đủ, rất nhiều nghiên cứu đang gián đoạn có thể tiếp tục thực hiện.
Hạnh phúc đến quá nhanh quá đột ngột, tựa như vừa ngủ dậy thì cái gì cũng có.
Tống Thanh Thời nhìn lồng chuột bạch, cảm thấy tim đập thật nhanh. Y kéo ống tay áo của Việt Vô Hoan, muốn biểu đạt tâm tình kích động này, nhưng tất cả những lời muốn nói trong bụng lại như sủi cảo chứa đầy bên trong ấm ước, càng gấp thì lại càng rót không ra. Y sắp bị cái miệng dốt nát này của mình làm cho khóc đến nơi rồi, nín một lúc lâu rốt cục cũng nghẹn ra: "Ngươi làm rất tốt, cảm tạ."
Là do y có phúc ba đời nên mới gặp được một tiểu thiên sứ tốt như vậy!
Thông minh xinh đẹp, thiện lương đáng yêu, ôn nhu săn sóc...
Để chút nữa y phải ghi hết những chuyện này vào một quyển sổ nhỏ, mỗi ngày xem đi xem lại ba lần, nhắc nhở cho bản thân biết mình đã may mắn đến cỡ nào.
Việt Vô Hoan giới thiệu: "Tốc độ gây giống của chuột bạch rất nhanh, lúc sau ta đã khống chế tốc độ lại. Một phần chuột bạch đã bị ta lấy đi làm thí nghiệm dược lý. Đương nhiên, ta vẫn chưa hiểu lắm phương pháp thí nghiệm những con chuột bạch này, chỉ dùng để thử nghiệm so sánh đơn giản về độc tính... Chuột bạch sau khi thí nghiệm đều bị xử tử."
Hắn phát hiện dùng chuột bạch để thử độc ở bước đầu vô cùng tốt, hơn nữa chỉ cần dùng năm phần trăm liều lượng, có thể tiết kiệm được rất nhiều dược liệu quý giá.
Những năm này, hắn đã nghiên cứu nhuần nhuyễn Nhiếp Thị Độc Kinh và tất cả các loại độc thư, cũng lấy một chút độc dược mà Tống Thanh Thời thu thập để làm nghiên cứu, tăng cường độc tính của Thiên Cơ Tán, khai phá ra không ít các loại kịch độc với độc tính cao, đồng thời còn nghiên cứu ra rất nhiều thủ pháp hạ độc có thể khiến cho đối phương khó lòng phòng bị.
Trên Sinh Tử Đài, một châm đoạt mệnh, bây giờ không còn người nào dám tùy ý gây khó dễ cho hắn nữa.
Việt Vô Hoan cười đưa mắt nhìn Tống Thanh Thời đang gục xuống bàn điên cuồng ghi chép, biết y là một si nhân, vừa bước vào phòng thí nghiệm là lập tức quên hết tất cả, trong đầu chỉ có nghiên cứu.
Chín gốc dây leo đỏ rực lặng lẽ vươn ra ở phía sau y, hai gốc đi dọn dẹp lồng chuột, hai gốc cho chuột bạch ăn, hai gốc đi lấy điểm tâm và linh trà, hai gốc đi đọc sách, một gốc cuối cùng thì lặng lẽ quấn lấy cổ chân của Tống Thanh Thời, còn chính mình thì ngồi ở bên cạnh xử lý chuyện lặt vặt trong Dược Vương Cốc.
Sau khi Tống Thanh Thời viết xong nhật kí quan sát rồi tiếp tục viết đến phương pháp bồi dưỡng ra các loại chuột mang từng mầm bệnh cụ thể, viết nửa ngày mới phát hiện khắp phòng đều là dây leo đang làm việc, ngây ngốc nhìn cổ chân của mình nửa ngày, không nhịn được hỏi Việt Vô Hoan: "Chúng nó có thần trí sao?"
"Không," Việt Vô Hoan dừng bút, cười nói, "Thần trí của chúng nó chính là ý chí của ta, tương tự như việc tay chân dài thêm, đi đến nơi nào cũng có thể dùng thần niệm để kiểm tra cảnh vật chung quanh, rất thuận tiện, mấy năm nay ta đã quen dùng chúng nó làm việc."
Tống Thanh Thời nhìn hai gốc dây leo đang đọc sách cùng với sổ sách trên tay của Việt Vô Hoan, bối rối: "Vậy nên, là ngươi đang làm những việc này cùng một lúc? Một người mà có thể dùng được như mấy người?"
"Ừm, bởi vì không đủ nhân lực, mà việc ta cần xử lý thì rất nhiều, nếu như không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng, phân tâm ra làm sẽ khá nhanh," Việt Vô Hoan giải thích hai câu, bỗng nhiên nhận ra rằng nói như vậy cũng không tốt, nhanh chóng cứu bổ, điều khiển dây leo mang hai quyển sách lại đây, "Ta chỉ nghiêm túc xem một quyển Lăng Đan Tử Toán Kinh này thôi, còn quyển kia là số liệu thí nghiệm của học đồ, ta chỉ tùy tiện lật lật, nhìn xem có phạm sai lầm hay không."
Hắn cảm thấy phân tâm làm việc thật sự không khó, tương tự như vừa hít thở vừa uống nước, chỉ có chút không biết nên nói như thế nào...
Lần đầu tiên trong hai đời của Tống học bá gặp phải chuyện nghiền ép thông minh như thế này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thật giống như y giảng một bài toán tiểu học, rõ ràng rất đơn giản vừa nhìn là có thể hiểu ngay, chỉ thay đổi một vài ý tưởng giải đề, từ vi tích phân giảng đến toán cao cấp rồi lại đến hình học đại số, nhưng em họ vẫn vừa khóc vừa làm ầm ĩ nói là không học.
Y không nên phê bình em họ dốt nát...
Giống như bây giờ, Việt Vô Hoan đang rất cố gắng giảng giải phương pháp phân tâm làm việc cùng với điều tâm đắc cho y nghe.
Tống học bá vô cùng ủy khuất, y thật sự không nghe hiểu gì cả, cũng không thể nào làm được. Khi trên tay y đang làm một việc, thì sẽ không thể nào làm được việc khác, khi trong mắt y đang nhìn một thứ, cũng không thể phân tâm cho những thứ khác. Những tu sĩ Nguyên Anh khác khi ra cửa đều là mắt nhìn tám phương tai nghe tứ hướng, còn y chỉ cần nhìn thấy vật gì mới mẻ thú vị là ngay lập tức quên mất, có thể sống được đến bây giờ đều là dựa vào thể chất công thể đặc thù cùng với không thường xuyên ra ngoài.
Việt Vô Hoan cười an ủi: "Ngươi như vậy cũng rất tốt."
Hắn thích ánh mắt của Tống Thanh Thời khi nhìn người, vô cùng nghiêm túc, như thể toàn thế giới chỉ có một mình người trong mắt này.
Tống học bá quyết định cấp cứu lại hình tượng thông minh của mình một chút, y cầm Lăng Đan Tử Toán Kinh lật qua lật lại, nhớ tới toán học ở tiên giới cũng không cao minh, cùng lắm là đến trình độ cấp ba, quyển sách này chính là giải phương trình tuyến tính bậc ba và ứng dụng hàm số lượng giác.
Phần lớn tu sĩ đều xem nhẹ toán học, nhưng điều này là không đúng.
Rất nhiều bố cục trận pháp là do y dùng toán học để tính toán ra, đặc biệt là sau khi được học tập ở một thế giới khác, nên y càng hiểu rõ hơn, trận pháp cũng tương tự như bo mạch chủ, mỗi một tuyến đều phải được sắp đặt ở vị trí thích hợp nhất, linh khí tương tự như dòng diện, khi kết hợp với bo mạch chủ, có thể thực hiện được chức năng liên lạc ở khoảng cách xa, bảo mật, quan sát thậm chí còn có thể dùng làm vũ khí công kích.
Đương nhiên, ở tiên giới không có cơ giới hóa, trận pháp cũng không sinh ra năng lượng, tất cả đều được làm bằng tay, phần tính toán ở bên trong là đặc biệt quan trọng.
Việt Vô Hoan có thể tự hiểu rõ điểm ấy, đã là rất không dễ dàng.
Thành tích toán học của Tống Thanh Thời rất tốt, y thật vui khi giảng giải các loại công thức toán học cùng với phương pháp