---•---
Tống Thanh Thời chưa từng nhìn thấy An Long như vậy, sợ tới mức không biết phải làm thế nào, sau khi y loại trừ hết độc tố, rồi lại ngoan ngoãn làm gấu bông hết nửa canh giờ, không dám nói lời nào, cũng không dám động đậy, cuối cùng mới miễn cưỡng được buông tha.
Còn Hạo Long ngược lại không có thương tổn gì, chỉ là vì thể lực tiêu hao quá độ nên mới uể oải, y bảo nhà bếp chuẩn bị một lượng lớn trứng gà sống cho Hạo Long làm thức ăn, rồi lại căn dặn An Long không được uống rượu, rượu thuốc cũng không được uống.
Lúc y trở về Phục Linh Cung, đã là nửa đêm.
Thân thể mới vừa khôi phục thật mệt, tâm cũng thật mệt.
Việt Vô Hoan ngồi trên bậc thang ở Phục Linh Cung chờ y, nhìn thấy dáng vẻ của y, ngẩn người, không hề nói gì.
"Ngươi đang chờ ta?" Tống Thanh Thời nhìn thấy hắn thì có chút vui vẻ, nhưng đáng tiếc khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bị bùn đất trên người An Long cọ bẩn, dù là Thanh Khiết Chú cũng không thể tẩy sạch mùi hôi của đầm lầy, chỉ muốn đi tắm ngay lập tức.
Việt Vô Hoan giúp y lấy một chiếc áo đơn, đưa đến ngoài cửa phòng tắm.
Tống Thanh Thời ngâm mình trong ôn tuyền ấm áp, suy nghĩ về ngôn hành cử chỉ của An Long, tâm lý có chút hoang mang.
Không phải là An Long thích mình đó chứ?
Tống Thanh Thời lập tức phủ định suy đoán hoang đường này, tuy rằng y không am hiểu cách ở chung cùng với bạn bè, nhưng dù chưa thấy heo chạy thì cũng từng ăn qua thịt heo, chị gái ở một thế giới khác của y chính là bạch - phú - mỹ cấp nữ thần, người theo đuổi có thể xếp hàng dài đến mấy con phố, mỗi người đều biến đổi đa dạng nhiều cách để khiến chị ấy yêu thích, cũng có một số người dùng cách gián tiếp đó chính là lấy lòng y, tặng y nhiều dạng đề thi và sách vở, mong y có thể giúp mình nói tốt.
Nào có loại phương pháp theo đuổi quấy rối khắp nơi, làm cho người khác tức giận như An Long vậy chứ?
Đây rõ ràng chính là bạn xấu điển hình ở trong miệng của mọi người đi?
Các sư huynh sư đệ ở trong trường còn rùm beng hơn so với cái này, kề vai sát cánh, ôm ôm ấp ấp, mắng chửi lẫn nhau, đặt biệt danh khó nghe, cùng nhau uống rượu, còn tắm chung với nhau, nghe nói còn cười nhạo cái kia của nhau... Những việc này hoàn toàn không gây trở ngại cho bọn họ tìm bạn gái, hơn nữa khi ở trước mặt con gái và ở trước mặt bạn bè như là hai người khác nhau, người này còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn so với người kia.
Hơn 500 năm trước, mỗi lần y bị An Long lừa ra ngoài chơi, An Long luôn là người đầu tiên phát hiện ra mỹ nữ, sau đó huýt sáo để hấp dẫn sự chú ý của mỹ nữ, còn gọi y cùng xem, dạy y làm sao để mà đùa giỡn người ta. Y không có hứng thú với những chuyện này, cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng An Long vẫn cứ như trước, không ngừng chăm chỉ làm những chuyện ngu xuẩn đó, gì mà ôn nhu thanh thuần, xinh đẹp nóng bỏng; gì mà nhu nhược đáng yêu, khí chất cao gầy; gì mà dị vực phong tình, cổ điển tao nhã; gì mà tiểu thư đài các, minh châu phong trần...
Nhờ phúc của An Long, khoảng thời gian đó là lúc y được xem nhiều mỹ nữ nhất từ trước đến nay.
Chẳng có ai mà không thích những vật xinh đẹp.
Tống Thanh Thời không hề bài xích việc thưởng thức những vật mỹ lệ, nhưng phải xem bằng ánh mắt tôn trọng, lấy lễ để đối đãi, y không muốn bị mỹ nữ xem là kẻ xấu xa! Càng không muốn bởi vì những chuyện vô liêm sỉ do An Long làm ra mà bị các mỹ nữ xem là đồng lõa, bị vung pháp khí đuổi đánh một đường, còn là vì đuối lý nên mới không dám đánh trả!
Chuyện này vĩnh viễn được xếp vào hạng nhất của những chuyện mất mặt nhất ở trong cuộc đời y.
Dù y đánh đầu chó của An Long thành đầu heo cũng không thể giải hận.
An Long còn không biết hối cải, vui cười hớn hở hỏi: "Ngươi không thích nữ nhân, chẳng lẽ là thích nam nhân?"
Tống Thanh Thời bị hắn hỏi mà cảm thấy bối rối, nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, nhưng mà y trầm mê tu hành và nghiên cứu, thanh tâm quả dục, chưa bao giờ biết tư vị động lòng là gì, cũng chưa từng nghĩ tới xu hướng tình dục của mình, làm sao mà biết được đáp án của câu hỏi này? Y thử phát họa ra hình mẫu yêu thích ở trong đầu mình, nhưng lại chỉ nhìn thấy một khoảng trống.
Y suy nghĩ nửa ngày, phát hiện mình lại bị An Long mang lệch hướng, y là người chuẩn bị tu Vô Tình Đạo, nghĩ đến chuyện này để làm gì?
An Long kiên nhẫn truy hỏi: "Ngươi thích kiểu nam nhân nào, nam nhân ở Tây Lâm bọn ta đối xử với đạo lữ vô cùng tốt, đừng nhìn vẻ ngoài hung ác, nhưng thật ra rất sợ vợ, bảo đi hướng đông tuyệt đối không dám đi hướng tây, bảo quỳ ván giặt đồ tuyệt đối không dám quỳ bàn đinh... Ngươi có suy tính tới chuyện này không? Ta giúp ngươi tìm một người tốt, bảo đảm vô cùng nghe lời."
Vẻ mặt của hắn thực sự quá xấu xa, dường như muốn xem trò chê cười.
Tống Thanh Thời không thích chủ đề như vậy, có cảm giác như lại bị lừa, y không thèm quan tâm đến tên cún ngốc chỉ thích đùa giỡn này nữa, chạy về Dược Vương Cốc nhốt mình trong thư phòng đọc sách mấy ngày liền, mãi cho đến khi An Long dùng Tổ Thần phát thệ sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như thế, không bao giờ đề cập tới đề tài này nữa, y mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà tha thứ.
An Long biết mình sai rồi, ngoan ngoãn được một thời gian rất dài.
Sau đó, y thành công kết Nguyên Anh, tu Vô Tình Đạo.
Thực ra Vô Tình Đạo không ảnh hưởng đến cuộc sống và tình bạn bè, chỉ là cắt đứt tình cảm và dục vọng, chuyên tâm cầu đạo, không vì tình ái mà ưu phiền. Sau khi Tống Thanh Thời tu Vô Tình Đạo, chưa bao giờ chịu nỗi khổ bị tâm ma quấy nhiễu, trên con đường tu đạo không hề gặp bình cảnh, tiến triển nhanh chóng, hiển nhiên lựa chọn ban đầu là không sai, đây là đạo tâm thích hợp nhất đối với y.
An Long lại tựa như phát điên mà nổi nóng một trận, mắng chửi rất nhiều lời khó nghe, sau đó xô cửa rời đi.
Tống Thanh Thời vì chuyện này mà tức giận thật lâu.
Chờ đến khi bớt giận, trong lòng y có hơi lo lắng, nhờ Diệp Lâm đi nghe ngóng tin tức, thì nói là An Long ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cuộc sống trải qua vô cùng vui vẻ, sau đó thật vất vả hai người mới làm lành, hắn thậm chí còn trêu chọc các tiên cơ nữ tu đến cửa Dược Vương Cốc làm loạn, gây thêm phiền phức cho nghiên cứu của y, y tức giận đến mức muốn đi đánh người, quả thực là một tên thẳng nam khốn kiếp không tim không phổi mà!
...
Tống Thanh Thời ra khỏi ôn tuyền, y cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi!
Sao An Long có thể từ bỏ các mỹ nữ xinh đẹp, đi thích một nam nhân không hề thú vị như y? Y cũng không phải là mỹ nhân như Việt Vô Hoan, đầu óc có bệnh sao?
Tám phần mười là bị tu sĩ Trúc Cơ làm trọng thương, nên mới tổn thương lòng tự trọng, mà chuyện như vậy cũng không tiện nói, cho nên mới khổ sở thế này.
So sánh tương tự, nếu kết quả thi của y bị thua bởi sư đệ còn nhỏ tuổi hơn mình, chắc chắn cũng sẽ buồn đến mức muốn khóc.
Khoảng thời gian này cứ đối xử ôn nhu với hắn một chút, không nên tùy tiện dùng lửa thiêu hắn, để cho hắn bớt giận, nghĩ biện pháp giải quyết chuyện về Cốt Túy.
Tống Thanh Thời làm theo logic trong đầu, đứng dậy từ trong ôn tuyền, phủ thêm áo đơn ra khỏi buồng tắm, chuẩn bị trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Việt Vô Hoan đã đợi ở ngoài cửa từ lâu, hắn nhìn nửa ngày, bỗng nhiên vươn tay, dùng sức chà xát dấu răng vẫn không mờ đi ở trên cổ Tống Thanh Thời, khổ sở nói: "Thân thể của tôn chủ rất dễ lưu lại dấu vết, không lau sạch, đi ra ngoài sợ là phải bị người chê cười..."
"Khi trở về ta sẽ thoa thuốc, có lẽ ngày mai sẽ không để lại dấu vết nữa." Tống Thanh Thời buồn bực mà thề, "Cái tên thuộc tính cún kia, mỗi lần nổi nóng đều như vậy, sau này tuyệt đối không cho hắn cắn bừa nữa."
Việt Vô Hoan hỏi: "An Tiên Tôn rất thích cắn người sao?"
"Đúng vậy, này cũng không tính là gì," Tống Thanh Thời không nhịn được nói, "Ngươi chưa từng thấy dáng vẻ hắn phát điên cắn đứt cổ của kẻ địch đâu..."
Việt Vô Hoan cười cười, nhẹ giọng đáp lại, chậm rãi đỡ y trở về tẩm cung, điều khiển Huyết Vương Đằng đi lấy thuốc bôi, nhẹ nhàng giúp y thoa một tầng thật dày ở trên dấu răng, mãi cho đến khi màu trắng của thuốc che khuất toàn bộ dấu vết thì mới dừng tay, sau đó tỉ mỉ giúp y xoa bóp tay chân mất đi linh hoạt.
Hắn đã tháo mặt nạ vàng kim xuống, mắt phượng xinh đẹp ẩn chứa màu đen huyền dưới ánh sáng của Dạ Quang Châu, khóe môi của hắn mím thật chặc, do dự một lúc lâu, mới cúi đầu, chậm rãi nói: "Ta dùng Cốt Túy bên trong độc trận sương mù, là sai; ta biết An Tiên Tôn trúng độc, nhưng lại không nói ra, là sai; chọc giận An Tiên Tôn, khiến cho tôn chủ phiền lòng, lại càng thêm sai..."
Tống Thanh Thời lập tức phủ nhận: "Đây không phải là ngươi sai."
Tuy nói hai người tranh chấp là vì hiểu lầm mà ra, nhưng đấu pháp ở tiên giới, vốn là một mất một còn, nào có đạo