---•---
Việt Vô Hoan phát hiện tôn chủ nhà mình bắt đầu trở nên dính người, y vẫn luôn đi theo mình, muốn thử nói chuyện phiếm, ví dụ như về thời tiết hôm nay, hoa mẫu đơn ở trong vườn, chim chóc bay ngang qua bầu trời, hoặc là món gì ăn ngon. Liệu những việc này có liên quan gì đến quyển bí tịch kết giao giữa thầy trò mà y trộm giấu đi không cho mình xem hay không?
Hắn thoáng ép hỏi Yến Nguyên Tiên Quân một chút.
Yến Nguyên Tiên Quân không dám chọc vào kẻ điên, lập tức nói ra hết mọi chuyện.
Sau khi Việt Vô Hoan biết được ngọn nguồn, cảm thấy vô cùng thú vị, hắn tràn đầy phấn khởi đóng vai một đồ đệ ngoan, cùng chơi với sư tôn nhà mình.
Thật ra Tống Thanh Thời không biết cách nói chuyện phiếm, mặc kệ nội dung gì, cứ đến ba câu là sẽ chết.
Việt Vô Hoan thích xem dáng vẻ y vắt óc suy nghĩ, moi hết cõi lòng, liều mạng tìm từ để nói chuyện với mình, thật sự quá đáng yêu, ngẫu nhiên thấy y không thể tiếp tục được nữa, còn sẽ giúp mở một đề tài mới, làm cho thời gian tẻ ngắt ngắn đi một ít.
Trước khi ngủ, Việt Vô Hoan phát hiện Tống Thanh Thời lại một lần nữa bò giường, dựa vào gối của hắn, trong tay cầm quyển Tập Truyền Thuyết Khang Khúc, vô cùng nghiêm túc nói: "Chúng ta kể chuyện trước khi ngủ đi."
Việt Vô Hoan nằm lên gối, nghe y bắt đầu đọc truyện ngụ ngôn về lão hổ và thỏ trắng, có hơi sững sờ, cảm giác giống như về lại lúc nhỏ khi mẫu thân vẫn còn thủ thỉ kể chuyện ở bên tai...
Tống Thanh Thời đọc hết vài trang, rồi kết luận: "Hình như ta lấy nhầm sách rồi."
Y tùy tay cầm một quyển truyện kể trước khi ngủ rất được các đệ tử Xích Long Tông yêu thích, nói là toàn diện về cả mặt đức - trí - mỹ, tựa sách nhìn cũng không có vấn đề gì, chắc chắn sẽ không bị lật xe, cho nên mới không nhìn kỹ nội dung mà đã lấy luôn, nghĩ đến việc hai người cùng nhau đọc sách sẽ giúp tăng tiến tình cảm. Nhưng lại không ngờ tới truyện kể trước khi ngủ này hình như có vấn đề nghiêm trọng về mặt tuổi tác, rất nhiều đệ tử của Xích Long Tông vẫn còn nhỏ tuổi...
Ít nhất tư tưởng của sách báo nhi đồng thường sẽ lành mạnh, y hơi tò mò không biết thỏ trắng sẽ đánh bại lão hổ như thế nào.
Thói quen của Tống Thanh Thời vô cùng tốt, không thích bỏ dở nửa chừng, cho nên căng da đầu, kiên trì đọc hết.
Việt Vô Hoan vùi đầu vào trong chăn, cố gắng nhịn cười.
"Ngày mai ta sẽ đổi quyển khác." Tuy rằng Tống Thanh Thời cảm thấy mình làm có hơi ngốc, nhưng có thể khiến cho hắn vui vẻ, cũng là một chuyện tốt.
Việt Vô Hoan cười thật lâu, nhô ra từ trong chăn, tò mò nhìn xem y muốn làm gì tiếp theo.
Tống Thanh Thời thấy hắn không hề buồn ngủ, không còn cách nào khác đành phải đề nghị: "Nếu không ngủ được, vậy chúng ta làm mấy bài tập về toán cao cấp được không?"
"Được," Việt Vô Hoan cười càng vui vẻ, "Ta rất thích ở trên giường làm chuyện này với tôn chủ."
Tống Thanh Thời thấy hắn vui vẻ, trong lòng cũng lập tức hớn hở, lấy giấy bút ra, làm tới hơn hai mươi bài, nói rất nhiều về những công thức toán học khác nhau.
Việt Vô Hoan vùi đầu trong biển bài tập, học tập vô cùng vui sướng.
Cuối cùng, hắn phát hiện Tống Thanh Thời ở bên cạnh không hề phòng bị mà ngủ rồi.
Huyết Vương Đằng không nhịn được chậm rãi vươn ra từ bốn phương tám hướng, đang bồi hồi ở xung quanh tựa như một cái mạng nhện thật lớn, khẽ chọc chọc, muốn bắt lấy. Hắn tham lam thưởng thức bảo vật đã ngủ say một lúc lâu, cuối cùng cũng khắc chế mà thu lại hết tất cả dục niệm, chỉ để một cây dây đằng nhẹ nhàng quấn lấy mắt cá chân.
Không vội.
...
Ngày kế tiếp, Tống Thanh Thời cân nhắc một lúc lâu, lục lại những câu chuyện thường được kể trước khi ngủ mà mình biết, cảm thấy truyện Công Chúa Bạch Tuyết hay Vịt Con Xấu Xí đều không hợp với Vô Hoan. Mỗi ngày làm bài cũng không phải là cách, sức học của Việt Vô Hoan còn mạnh hơn nhiều so với y, càng làm bài tập thì càng có tinh thần, làm đến nỗi y ngủ rồi, mà đối phương vẫn còn chưa ngủ.
Y quyết định tìm một thoại bản thích hợp để người trưởng thành xem, tiếp tục khiêu chiến thêm một lần nữa.
Việt Vô Hoan đã đọc Ba Huynh Đệ Đả Hổ rồi, còn đưa ra cảm tưởng rất sâu sắc.
Y phải đổi một quyển sách khác thú vị hơn mới được...
Tống Thanh Thời suy nghĩ hồi lâu, nhân lúc Việt Vô Hoan đang nghiên cứu bùa chú với đệ tử Xích Long Tông, tranh thủ thời gian đi tìm sách, nhưng thư phòng của các môn phái đều là cấm địa, không có sự cho phép thì không được vào. Y là người tuân thủ quy củ, định đi hỏi Yến Nguyên Tiên Quân, nhưng không ngờ trên đường lại gặp được Niên Niên.
Niên Niên là một đứa bé có tính cách khá nghịch ngợm, còn có chút gì đó quen thuộc.
Tuy rằng Yến Nguyên Tiên Quân đã nhiều lần nhắc nhở các đệ tử, tính tình của Dược Vương Tiên Tôn kỳ quái, không thể chọc y tức giận. Nhưng Niên Niên lại không tin, nàng cảm thấy tính tình của vị tu sĩ đã cứu mình này thoạt nhìn rất tốt, khi ở chung với tu sĩ Vô Hoan, cũng không thô bạo giống như trong lời đồn, mà còn cực kỳ ôn nhu.
Nàng rất thích ca ca như vậy.
Niên Niên chủ động chào hỏi Tống Thanh Thời, tò mò hỏi y tìm cái gì.
Ở trước mặt một bé gái tính cách rộng rãi như vậy, Tống Thanh Thời nói chuyện cũng thoải mái hơn, y hỏi Niên Niên: "Nhóc có biết loại sách nào thích hợp để người lớn đọc trước khi ngủ không? Chính là thoại bản mà các sư huynh sư tỷ của nhóc đọc trước khi ngủ, yêu thích không muốn buông tay, có thể giúp ta mượn mấy quyển được không?"
"Ta biết," Niên Niên lập tức hiểu rõ, "Ở chỗ của Lam sư tỷ có rất nhiều, mỗi tối nàng đều xem, các sư tỷ khác cũng luôn hỏi mượn nàng, Lam sư tỷ rất hào phóng, để cho mọi người tùy tiện lấy, hai ngày gần đây nàng có hơi kỳ quái, hình như là sợ sư phụ quở trách? Nên đã giấu thoại bản đi rồi... Nhưng ta biết nàng giấu ở đâu, để ta giúp huynh đi lấy mấy quyển."
Tống Thanh Thời cực kỳ vui mừng, liên tục cảm ơn, sau đó trở về phòng pha linh trà, định từ từ chọn sách.
Không bao lâu, Niên Niên cầm mười mấy quyển thoại bản chạy tới, kích động đưa cho Tống Thanh Thời, sau đó lại chạy đi mất.
Tống Thanh Thời uống một ngụm linh trà, mở quyển thứ nhất là Tù Hoan Lục ra xem, sau đó y phát hiện nghề nghiệp và tên của vai chính có vài chỗ tương tự với mình, tên là Thanh Thạch, cũng là đại lão Nguyên Anh tu luyện cả y thuật lẫn độc thuật, sau đó bắt một mỹ nhân tên là Nguyệt Hoan về, mở đầu chính là một màn hôn môi triền miên kéo dài, Thanh Thạch mạnh mẽ ấn Nguyệt Hoan trên vách đá, sau đó hôn lên đôi môi diễm sắc, hơi thở quyện vào nhau, nhấm nháp vị ngọt, cảm thụ được cực lạc nhân gian...
Y nâng linh trà, chậm rãi nhấp một ngụm, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, tự hỏi một lúc lâu, linh quang trong đầu hiện lên, cả người đều ngây ngốc.
Quyển sách này đang ngầm miêu tả y và Việt Vô Hoan sao?
Y đã làm những chuyện không biết xấu hổ này với Việt Vô Hoan lúc nào?
Tống Thanh Thời nhanh chóng lật thêm vài trang, phát hiện đây là một quyển sách rất không hài hòa, nội dung trong đây miêu tả y cưỡng ép mỹ nhân làm đủ loại chuyện có thể bị cục xuất bản hài hòa với quy mô lớn, không phù hợp với trẻ em, khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Y sợ tới mức ném quyển sách xuống đất, sau đó lại cầm những quyển khác lên xem, quyển thứ hai là mỹ nhân chủ động câu dẫn y, hai người cùng nhau làm chuyện vui vẻ, quyển thứ ba là y trói mỹ nhân lại, làm những chuyện ngược luyến tình thâm ở nhiều nơi kỳ quái khác nhau...
Tuy rằng tên của vai chính trong mỗi quyển sách đều thay đổi, nhưng rất dễ dàng có thể nhìn ra là đang chỉ y và Việt Vô Hoan.
Cả người Tống Thanh Thời đều ngây ngốc, y cũng không biết mình ở trong mắt mọi người lại là một tên cầm thú như vậy...
Cửa đẩy ra, Việt Vô Hoan bước vào, nhìn thấy đống sách trên bàn, khẽ nhíu mày.
Tống Thanh Thời muốn đốt sách, nhưng đã không kịp rồi.
Y sắp khóc