---•---
Đêm khuya, Việt Vô Hoan ngồi trong Tử Huyên Đường, lật xem tư liệu do Dạ Vũ Các đưa tới, càng xem càng cảm thấy thú vị, khóe miệng nhịn không được lộ ra ý cười.
Trong những năm này, Dược Vương Cốc đã trở thành khách hàng hợp tác với Dạ Vũ Các, thường xuyên mua một lượng lớn tin tình báo, Việt Vô Hoan biết cách phân tích ra manh mối ẩn giấu trong những thứ không quan trọng, thu được rất nhiều lợi ích, Dạ Vũ Các nhận ra khả năng phán đoán tinh chuẩn của hắn, qua vài lần hợp tác, cũng thu được một lượng lớn lợi nhuận, sau đó liệt hắn vào nhóm khách hàng cao cấp, dù là thu thập thông tin hay hỏi thăm tình báo, đều ưu tiên hoàn thành trước, thuận tiện còn tặng kèm phúc lợi, chủ động báo những chuyện thú vị phát sinh ở tu tiên giới.
Nếu như tình báo quá mức vụn vặt, Thanh Loan sẽ kiểm tra nội dung trước, phân loại sắp xếp, sau đó mới đệ trình lên.
Lần này tình báo do Dạ Vũ Các đưa tới, đa phần đều là tin tức về Vô Tình Đạo.
Thanh Loan cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ một lúc, vẫn còn rất lâu Việt Vô Hoan mới cần suy xét đến chuyện đạo tâm, với tính cách của hắn cũng sẽ không để ý đến đạo tâm của người khác là gì... Nếu hắn muốn giết một tu sĩ Nguyên Anh tu Vô Tình Đạo, thì trước tiên sẽ thu thập thông tin cá nhân của người đó, tình báo lần này có rất nhiều thông tin, nhưng lại không có mục tiêu xác định, có cảm giác không giống như là giết người, mà càng giống như là quan tâm hơn.
Tu sĩ Nguyên Anh duy nhất mà Việt Vô Hoan quan tâm, chỉ có tôn chủ...
Chẳng lẽ tôn chủ tu Vô Tình Đạo?
Thanh Loan bị suy đoán của mình dọa rồi, nàng ngẫm lại tính cách của Tống Thanh Thời, cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều, vì vậy mới muốn xác nhận: "Vô Hoan ca, đây... Không phải là đạo tâm của tôn chủ đó chứ? Ta cảm thấy không giống, tôn chủ rất tốt tính, đối xử với mọi người cũng rất tốt."
Việt Vô Hoan liếc mắt nhìn nàng, cười nói: "Là đạo tâm của y."
Thanh Loan ngây ngốc, nàng không có nhiều kiến thức về tu đạo, nhưng cũng hiểu được Vô Tình Đạo là không thể động dục niệm. Rõ ràng tôn chủ thoạt nhìn rất thích Vô Hoan ca, tình cảm của hai người cũng rất tốt, nếu đạo tâm của tôn chủ là Vô Tình Đạo, vậy... Việc này nên làm sao bây giờ? Còn có thể vãn hồi được nữa không?
Nàng nhìn dáng vẻ thoải mái của Việt Vô Hoan, gian nan cười nói: "Có phải Vô Hoan ca đã tìm được cách giải quyết rồi không?"
"Không, đây là khảo chứng nhiều năm qua của tu tiên giới về thái độ của tu sĩ Vô Tình Đạo đối với chuyện tình cảm," Việt Vô Hoan cầm tư liệu, khẽ đọc, "Ba ngàn hai trăm năm trước, Hạ Niên Chân Nhân giết thê tử để chứng đạo, bởi vì hai người từng là thần tiên quyến lữ, việc này đã gây nên náo động; một ngàn tám trăm năm trước, vì tu Vô Tình Đạo, mà Nguyệt phu nhân đã giết chồng giết con, đột phá Phân Thần, gây tranh luận không ngừng; một ngàn bốn trăm năm trước, kiếm tu Tuyết Phong, giết thê tử chứng đạo, thê tử chạy thoát, hai người liều mạng, cuối cùng đều chết ở hồ Quy Linh..."
Việt Vô Hoan lần lượt kể ra từng sự tích và kết cục của những tu sĩ Vô Tình Đạo kia.
Trên con đường tu đạo, khắp nơi đều là chém giết tàn khốc, tình yêu là thứ có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.
Tu chân giới cho rằng, độ kiếp phi thăng cần phải chặt đứt hồng trần, cho nên đạo tâm Vô Tình càng dễ tu thành pháp thân hơn những đạo tâm khác. Cho dù phải cắt đứt tơ tình, chịu đủ đau khổ, nhưng vẫn có không ít tu sĩ tự cho là thiên tài muốn thử tu luyện.
Trong tư liệu mà Dạ Vũ Các thống kê, có bốn phần mười tu sĩ Vô Tình Đạo chưa bao giờ động tâm, sáu phần mười tu sĩ Vô Tình Đạo có người yêu trước khi tu đạo, hoặc là sau khi tu đạo gặp được tình cảm chân thành, tất cả bọn họ đều chọn cách giết trượng phu để chứng đạo hoặc là giết thê tử để chứng đạo, trong đó có hai phần mười là không thành công, bị người yêu hoặc là sư môn của người yêu báo thù giết ngược lại.
Không một ai có được kết cục tốt đẹp.
Thanh Loan đã sớm nhìn ra tình cảm điên cuồng của Việt Vô Hoan, nàng cũng có thể cảm nhận được Tống Thanh Thời đối xử với Việt Vô Hoan không giống những người khác, vốn tưởng rằng giữa hai người chỉ có chút vấn đề về tâm lý, cần từ từ phát triển tình cảm, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ thuận lý thành chương, nước chảy thành sông. Hiện giờ biết được tôn chủ tu Vô Tình Đạo, nhìn lại kết cục của người yêu của những tu sĩ Vô Tình Đạo kia, nàng gần như không thể nào tưởng tượng ra kết cục của hai người.
Công pháp và kịch độc của Việt Vô Hoan đều học từ Tống Thanh Thời.
Thể chất của Tống Thanh Thời không sợ bất kỳ loại độc nào, hiểu rõ nhược điểm của con rối độc, u hỏa lại khắc chế Huyết Vương Đằng...
Nếu y muốn giết Việt Vô Hoan, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thanh Loan càng nghĩ càng lo lắng, vội hỏi: "Vô Hoan ca, nếu tôn chủ muốn giết ngươi, vậy làm sao bây giờ?"
"Ha, y giết ta có nghĩa là y đã động tâm, không biết là sẽ dùng dao giải phẫu cắt trái tim của ta? Dùng kịch độc ăn mòn thân thể của ta? Hay là dùng u hỏa thiêu sạch ta?" Việt Vô Hoan nghĩ đến những cảnh tượng kích thích này, bỗng nhiên cả người đều trở nên hưng phấn, hắn khát vọng nói, "Đây đúng là giải thoát, là cực lạc nhân gian mà ta tha thiết mơ ước..."
Có được tình yêu, cũng có được tử vong, hắn có thể giải thoát khỏi biển dục vọng, sẽ không bao giờ đau khổ nữa.
Hắn còn có thể dùng sinh mệnh giúp người mình thích chứng đạo, để đạo tâm càng thêm kiên định.
Trên đời này sao lại có chuyện tốt như vậy?
Thanh Loan không dám tin nhìn biểu tình vui sướng của hắn, lùi về phía sau hai bước, lảo đảo trốn ra khỏi Tử Huyên Đường:
"Kẻ điên, đều là kẻ điên!"
...
Việt Vô Hoan đã xem qua là không quên được, sau khi đọc xong hắn lập tức thiêu hết toàn bộ tư liệu về Vô Tình Đạo, Thanh Loan đã sớm được hắn giáo dục rất khá, chuyện gì không nên nói sẽ không tùy tiện nói lung tung. Tống Thanh Thời chuyên tâm nghiên cứu, không để ý tới những chuyện vụn vặt, gần đây điên cuồng trầm mê luyện đan, làm ra rất nhiều đan dược cấp thấp, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, hẳn là không có thời gian để ý đến những chuyện lung ta lung tung.
Gần đây, mỗi ngày hắn đều ngủ chung với tôn chủ.
Tôn chủ phát hiện ra mình ngủ lộn xộn lại còn hay ôm người, sau khi thấy hắn không phản kháng, thì lại càng thêm dính người, còn nói hắn giống lò sưởi. Mỗi buổi tối, hắn đều phải dùng thuốc áp chế trước, muốn khống chế dục vọng, tránh xảy ra phản ứng xấu hổ. Hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không được, hẳn là nên từ chối, nhưng mỗi buổi sáng, hắn nhìn thấy người trong lòng mơ mơ màng màng ngồi dậy cho mình một nụ hôn chào buổi sáng, như thể một đôi phu thê mới cưới, trong đầu sẽ trở nên trống rỗng, không muốn nói gì nữa.
Dược vật ngày càng tiêu hao, thân thể dần dần quen với tác dụng của thuốc, cần phải tăng thêm liều lượng.
Tác dụng phụ của Thiên Tâm Trúc sẽ từ từ tích lũy, cuối cùng tạo thành thương tổn nghiêm trọng.
Việt Vô Hoan không có lựa chọn nào khác, cũng không thèm để ý đến hậu quả. Hắn