---•---
"Vô Hoan, ta thích ngươi."
"Vô Hoan, ta thích ngươi."
"Vô Hoan, ta thích ngươi."
Tống Thanh Thời hận bản thân không thích thơ từ ca phú, cũng không có chuẩn bị lời cầu hôn lãng mạn, tại thời khắc quan trọng muốn thổ lộ tâm ý, y lại giống như một cái máy lặp, nói đi nói lại một câu khô khan vô vị. Nếu đặt ở thế giới cũ với thời đại thông tin bùng nổ, loại người tỏ tình nhàm chán giống như y, dù bị nam thần nữ thần vứt một trăm lần cũng không oan.
Việt Vô Hoan nghe thấy âm thanh mà cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới, trước mắt lại xuất hiện đủ loại cảnh tượng hạnh phúc trong Huyễn Cổ.
Thiếu niên từng đứng dưới đầy trời mưa hoa, nhìn hắn luyện kiếm, nói qua câu này.
Thiếu niên từng ở phòng bếp trong hậu viện, cùng hắn nấu cơm, nói qua câu này.
Thiếu niên từng ở bí cảnh ma quật, cùng hắn mạo hiểm, nói qua câu này.
Thiếu niên từng nằm dưới thân hắn, lặp đi lặp lại câu này.
Trong ánh mắt thanh triệt, đều chứa đầy bóng dáng của hắn.
Chỉ có hắn...
Rốt cuộc thiếu niên trước mắt là ai? Là thiếu niên sống một mình luyện thuốc trong núi sâu? Hay là Dược Vương Tiên Tôn của Dược Vương Cốc?
Bọn họ đều là Tống Thanh Thời, là người hắn thích...
Cuối cùng cũng không thể phân rõ hư ảo và hiện thực, nhiều lần chuyển động trong đầu, Khóa Tình dần dần thả lỏng, không muốn khống chế mùi vị ngọt ngào này, hắn thật muốn chết chìm tại thời khắc này, vĩnh viễn giữ lại cảm giác tốt đẹp.
Nhưng mà, Tống Thanh Thời ôm chặt lấy eo hắn, hắn không có cách nào chìm xuống, không thể chết được...
Hô hấp của Việt Vô Hoan rối loạn, hắn dùng hai tay che mặt của mình, lời nói ngọt ngào tựa như lưỡi dao sắc bén, xẻ mổ trái tim của hắn, đào ra cảm xúc điên cuồng và cố chấp bên trong, làm hắn không thể nào giấu diếm gương mặt thật được nữa.
Tống Thanh Thời vẫn còn kiên trì: "Vô Hoan, ta thích ngươi."
Tiếng cười dần dần tràn ra từ kẻ hở ngón tay của Việt Vô Hoan, khủng bố mà lại ngột ngạt.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người trước mắt, dần dần đến gần, dừng lại ở bên môi của y, thở dốc nói: "Thanh Thời, ta không tốt đẹp như ngươi nghĩ, mọi người đều nói ta là kẻ điên."
Tống Thanh Thời dừng thổ lộ, trả lời: "Ta biết."
"Ngươi không biết," Âm thanh của Việt Vô Hoan càng hỗn loạn, "Bởi vì chính ta cũng không hiểu, vì sao tình cảm của ta lại không giống người khác, ta muốn độc chiếm ngươi, giam cầm ở Dược Vương Cốc, cấm ngươi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ta muốn tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều thuận theo tâm ý của ta, ta muốn hủy diệt những thứ ta không thích trên thế giới này, thay đổi thế giới thành dáng vẻ mà mình thích... Thanh Loan nói đây là sai, mọi người đều nói ta sai, nhưng mà, ta không cảm thấy mình sai ở đâu, có lẽ đúng là điên thật rồi. Thanh Thời, ngươi không thể kết đạo lữ với một kẻ điên, ta có thể sẽ thương tổn ngươi mà không tự biết..."
Tống Thanh Thời bình tĩnh nói: "Ngươi không điên, chỉ là bị bệnh thôi."
"Bị bệnh?" Việt Vô Hoan ngây người, hắn suy nghĩ một chút, hoảng loạn kháng cự nói, "Không, ta không có bệnh. Ta không cảm thấy khó chịu ở đâu cả, dù tu luyện hay là chuyện gì, ta cũng đều làm rất tốt..."
Tống Thanh Thời nhẹ nhành đặt bàn tay lên ngực hắn, ôn nhu nói: "Vô Hoan, trái tim của ngươi sinh bệnh."
Việt Vô Hoan phủ tay của mình lên tay y, cúi đầu hỏi: "Trái tim của ta?"
Nhịp tim gia tốc, thân thể nóng lên, giống như đang kêu gọi điều gì đó.
Tống Thanh Thời ngẩng đầu: "Mỗi ngày đều rất đau phải không?"
Việt Vô Hoan nhìn y thật lâu, cuối cùng gật đầu: "Đau."
Tống Thanh Thời ôm hắn vào lòng, vỗ vỗ, ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, ta sẽ cùng đau với ngươi."
Ở trong lòng ngực ôn nhu này, rốt cuộc Việt Vô Hoan cũng tháo tất cả tâm phòng bị xuống, lộ ra yếu ớt và thống khổ, nghẹn ngào nói: "Thanh Thời, ta sẽ phối hợp trị liệu, dù là uống thuốc hay châm cứu, ta đều sẽ ngoan... Ngươi đừng bỏ ta, có được không?"
Thứ hắn dùng để duy trì sợi dây lý trí chính là vô số tơ nhện mỏng manh, có thể đứt đoạn, hoàn toàn hủy diệt bất cứ lúc nào.
Hắn cần một cây trụ mới, chống đỡ cho mình tiếp tục sống sót.
Tống Thanh Thời không chút do dự nói: "Ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ."
Việt Vô Hoan nhẹ giọng hỏi: "Vậy ta cần phải làm gì?"
"Trị liệu cần phải thử nghiệm rất nhiều lần, có lẽ sẽ thất bại, sẽ đau khổ, sẽ tuyệt vọng," Tống Thanh Thời nâng mặt hắn lên, nhìn vào đôi mắt của hắn, dùng hết toàn lực khẩn cầu, "Dù trong bất cứ tình huống gì, xin ngươi đừng từ bỏ, có được không? Chỉ cần kiên trì, cho dù là tuyệt cảnh, may mắn cũng sẽ đến."
Việt Vô Hoan hỏi: "May mắn sao?"
Hắn lại nhớ tới Huyết Vương Đằng, nhớ tới may mắn đã gặp ở Bất Diệt Đỉnh.
Trong lòng Tống Thanh Thời có thể cảm nhận được, biết là không thể nói tiếp nữa.
Y tin tưởng với trí thông minh của Việt Vô Hoan, đến lúc ấy, cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận.
...
Tống Thanh Thời vô cùng vui vẻ, rốt cuộc người y thích cũng đồng ý lời cầu hôn của y.
Sau chuyện này Việt Vô Hoan cực kỳ rối rắm, tính cách của hắn là cường thế, cảm thấy cầu hôn gì đó cũng phải để mình làm, nhưng mà tính tình của Tống Thanh Thời thoạt nhìn mềm mại, nhưng thật ra lại vô cùng ngoan cố, đặc biệt là đối với chuyện đã quyết định, thì sẽ trở nên bất khuất kiên cường, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua... Hơn nữa, hắn cảm thấy hình như Tống Thanh Thời có nhận thức hơi kỳ quái về quan hệ giữa nam nhân, bèn thử dò hỏi người đang bị Huyết Vương Đằng quấn ở trên giường.
Tống Thanh Thời hồi phục tinh thần từ trong hoảng loạn, chậm rãi hồi sức, tốn không ít thời gian, nỗ lực làm Việt Vô Hoan hiểu ra hiện trạng.
Y giải thích đam mỹ là gì: Khí phách là công, xinh đẹp là thụ, công là người phụ trách cưng chiều thụ.
Thoại bản ở tu tiên giới, cũng tương tự như vậy, bên cường thế phương sẽ sủng ái bên nhược thế.
Y đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh, một đại lão khí phách! Việt Vô Hoan khuynh quốc khuynh thành, thiên hạ vô song! Hơn nữa y sống mộc mạc, hoàn toàn không thích ăn diện, làm việc ổn trọng đáng tin cậy, thích chiếu cố người khác, đương nhiên là công. Còn Việt Vô Hoan xinh đẹp diễm lệ, có khí chất lại có phẩm vị, thân thể có một vài vấn đề, cần phải cẩn thận chiếu cố, đương nhiên là thụ.
Tuy rằng có một chút khác biệt ở phương diện kia, chủ yếu là y đau lòng Việt Vô Hoan có bóng ma tâm lý, nên làm bên thừa nhận, nhưng y vẫn nỗ lực yêu thương Việt Vô Hoan, làm hắn vui vẻ.
Tống Thanh Thời cảm thấy mình là một công tốt.
Việt Vô Hoan lập tức hiểu ra đã sai ở đâu, muốn sửa cho đúng, nhưng khi nhìn vết tích đầy người cùng với dáng vẻ đáng yêu của Tống Thanh Thời, lại lập tức nuốt lời muốn nói xuống bụng. Dù sao hắn cũng không có thanh danh ở phương diện này, tiện nghi trên giường cũng chiếm đủ rồi, vẫn nên giữ gìn lòng tự trọng cho đối phương đi.
Cuối cùng hai người cũng hài hòa xác định quan hệ "Công thụ".
Việt Vô Hoan không hề bài xích chuyện uống thuốc và trị liệu, ngoan ngoãn nghe lời, khôi phục lại dáng vẻ của một người bệnh tốt như lúc vừa mới vào cốc.
Tống Thanh Thời cảm thấy vô cùng hài lòng khi trị liệu, mỗi ngày đều thử các