---•---
Tại núi Lạc, rừng Mê Tung.
Khắp nơi đều là đại thụ âm u quái dị, những tảng đá lởm chởm kỳ lạ, trong không khí rải rác sương mù tanh tưởi, ngay cả dã thú cũng không muốn sống ở đây, chỉ có chút ít loài bò sát nhỏ thường nhô đầu ra khỏi nền đất. Thỉnh thoảng có chim Dạ Ma ăn những thứ mục nát, phát ra tiếng cạc cạc khó nghe.
Linh Bảo tiên tôn¹ quần áo tả tơi, trên mặt mọc đầy râu thưa, đã sớm không còn phong thái như năm đó. Hắn trốn trong một nham động ẩm ướt chật hẹp, nghe thấy tiếng kêu của chim Dạ Ma, sợ tới mức giật thót người, đầu cúi xuống càng thấp, sợ Bất Diệt Đỉnh phát hiện ra tung tích của mình.
¹Linh Bảo tiên tôn: là người xuất hiện từ chương 2 trong yến hội, hay gọi Kim Phỉ Nhận là bạn tốt.
Từ 3000 năm trước, sau khi Bất Diệt Đỉnh sinh ra thần linh, tu tiên giới lập tức biến thành thây sơn biển máu.
Vị thần linh này không cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy dung mạo của hắn, cũng không cho bất kỳ kẻ nào thảo luận đến tên của hắn. Mọi người chỉ có thể hàm hồ gọi hắn là chủ nhân của Bất Diệt Đỉnh, hoặc là Thần Quân.
Hắn không có tình cảm, không có lòng từ bi, dưới chân hắn là ngọn lửa thiêu đốt tất cả sinh linh, bên trong ngọn lửa là những con trăn lớn màu đỏ, đi theo hắn là vô số bướm Niết Bàn đỏ rực, che ngợp bầu trời, lấp kín không trung, nơi nào đi qua, nơi đó máu nhuộm đỏ cả một dòng sông, xương trắng chất thành núi, vạn vật đều chết chóc.
Đây là thời kỳ khủng bố nhất, tối tăm nhất của tu tiên giới, các môn phái lớn lớn bé bé gần như bị tàn sát hết sáu phần mười, Huyết Ma Tông, Nguyệt Ẩn Môn, Long Hổ Môn, Linh Sơn Phái, Kim Phượng sơn trang... Không phân biệt chính tà, không luận môn phái, không luận thân phận, không luận tài phú, không luận tu vi, chỉ cần người nào bị Bất Diệt Đỉnh nhắm tới, chắc chắn sẽ bị nhổ tận gốc, hoàn toàn huỷ diệt.
Tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu, không ai biết tiêu chuẩn lựa chọn tử vong của Bất Điệt Đỉnh là gì, chỉ biết rằng vào lúc bầu trời xuất hiện vầng sáng đỏ xinh đẹp, bướm Niết Bàn nhẹ nhàng bay múa, Thần Quân của Bất Diệt Đỉnh sẽ giáng lâm, con mồi bị hắn nhìn trúng, dù là phản kháng hay đầu hàng, dù là xin tha hay chạy trốn, cũng đều sẽ rơi vào cuộc săn giết khủng bố tàn nhẫn, có một số người sau khi chết còn sẽ rơi vào địa ngục tuyệt vọng mà ngay cả linh hồn cũng không được siêu thoát... Thỉnh thoảng cũng có một vài con cá lọt lưới vì được tha cho, nhưng mà bọn họ đều sợ đến vỡ mật, không hiểu vì sao mình vẫn có thể giữ được mạng.
Thủy Kính sơn trang của Linh Bảo tiên tôn cũng bị tàn sát, may mắn chính là, ngày đó hắn không có trong môn phái, nên giữ được tính mạng. Công pháp mà hắn tu hành chính là Quy Ẩn Thần Công, giỏi ẩn giấu hơi thở của mình, biết rất nhiều pháp môn chạy trốn. Những năm này, hắn trốn đông trốn tây, không thấy ánh mặt trời, tựa như con chuột sống trong cống ngầm, nhưng vẫn mắc phải rất nhiều sai sót, thân thể bị thương nặng, vốn dĩ là tu vi Phân Thần nhưng đã bị đánh rớt vài tầng, trên người chồng chất vết thương, chật vật bất kham.
Hắn cực kỳ thống khổ, nhưng cuộc truy đuổi của Bất Diệt Đỉnh vẫn không nhanh không chậm, mặc cho hắn giãy giụa chạy trốn, ra sức chiến đấu, sau đó sẽ xuất hiện ở lúc mà hắn tự cho là đã an toàn, tựa như mèo vờn chuột, dùng một sợi dây mỏng, vĩnh viễn treo hắn trên bờ vực giữa tuyệt vọng và may mắn, muốn chết lại không dám, muốn sống lại không biết nên sống như thế nào...
Linh Bảo tiên tôn nhịn không được mắng ra lời thô tục, không hiểu vì sao bản thân lại xui xẻo như vậy, bị khủng bố theo dõi, bám riết không thôi, đuổi giết mấy ngàn năm cũng không buông tha.
Chim Dạ Ma lại phát ra tiếng kêu khủng bố, như thể đang cười nhạo.
Chim chóc trên đời này đều có khả năng là tai mắt của Bất Diệt Đỉnh, chỉ cần chim chóc xuất hiện, thì sẽ mang đến nguy hiểm.
Cơ thể vốn đã hơi thả lỏng của Linh Bảo tiên tôn lại căng chặt, hắn nhanh chóng củng cố tầng phòng ngự trong rừng Mê Tung, làm cho sương mù càng thêm dày đặc, tại rất nhiều nơi đều có tăng thêm con rối thế thân có thể chuyển đổi vị trí, bảo đảm kẻ đuổi giết sẽ bị lạc trong khu rừng này, tranh thủ thời gian chạy thoát.
Trên không trung xuất hiện một vầng sáng lộng lẫy, bên trong vầng sáng có chín con chim Huyền Minh xinh đẹp bay ra, chiếc lông đuôi đỏ rực lướt qua, kéo một chiếc pháp thuyền vàng xa hoa, trên pháp thuyền có vô số chim tiên chim yêu hoặc là ngồi hoặc là đứng, chim Trọng Minh chải vuốt lông chim, chim Cực Lạc cất tiếng hát, Tiên Hạc Khổng Tước nhẹ nhàng nhảy múa, phía sau nối tiếp phía trước lần lượt khoe lông chim của mình ra, dùng ánh mắt ái mộ, thành kính lấy lòng thần linh mỹ lệ ngồi sau từng tầng rèm châu thật dày, cho dù không được bất kỳ sự đáp lại nào, cũng không oán không hối.
Pháp thuyền ngừng lại trên rừng Mê Tung.
Chim Bỉ Dực hóa thành một đôi thị nữ xinh đẹp, cẩn thận vén từng tầng rèm châu lên, sau đó đứng hầu ở hai bên, không dám lên tiếng, không dám nhìn thẳng.
Tu tiên giới đều biết, Thần Quân của Bất Diệt Đỉnh có bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn ngại tầm mắt của thế gian quá bẩn, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy dung mạo và da thịt của mình, nếu nhìn thì sẽ khoét đôi mắt xuống.
Hắn ngại ngôn ngữ của thế gian quá dơ, không cho bất luận kẻ nào nhắc đến tên và danh hiệu của mình, nếu nói thì sẽ cắt đứt đầu lưỡi.
Vì thế, hắn vẫn luôn khoác một chiếc áo choàng làm từ lông vũ của chim Tuyết và được dệt thành từ sợi Băng Tàm, phủ kín thân thể từ đầu đến chân, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra ngoài, trên tay đeo bao tay da thú trắng tinh, phòng ngừa chạm vào bất cứ thứ gì. Trên mặt mang khăn che làm từ Giao châu và tơ Giao, trùng trùng điệp điệp, che khuất mỹ mạo khuynh thế, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt phượng màu vàng sẫm không một chút cảm xúc, tựa như lửa cháy bị hàn băng phong bế, cấm dục khắc chế đến cực hạn.
Nhóm chim chóc thu lông chim lại, dừng tiếng ca, cúi đầu.
Thần Quân chậm rãi bước ra khỏi rèm châu, nhìn thế giới này một cách ghét bỏ, cho dù đã quét sạch rất nhiều năm, diệt trừ những thứ dơ bẩn nhất, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái, trong không khí tràn ngập mùi vị ghê tởm, mỗi lần hô hấp đều vô cùng khó chịu.
Thôi, kết thúc trò chơi vui vẻ này vậy.
Con mồi cuối cùng đã sớm bị đùa bỡn đến hơi thở thoi thóp, thân thể và tinh thần đã không còn giá trị để tiếp tục tra tấn nữa.
Hắn lạnh lùng nhìn Linh Bảo tiên tôn liều mạng trốn vào trong bóng tối, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa sáng ngời, vô số bướm Niết Bàn bay ra từ bên trong, mang theo hơi thở nóng rực, giương rộng đôi cánh lửa, bay về phía con chuột nhỏ núp trong mương máng tanh tưởi, sợ hãi không chịu nổi một ngày.
Linh Bảo tiên tôn phát hiện đầy trời đều là vầng sáng đỏ, nhìn thấy bướm đỏ đang lao thẳng tới, ý thức được sương mù trong rừng Mê Tung cũng không thể nào ngăn chặn được nguy hiểm, hắn giãy giụa muốn kích hoạt con rối thế thân, chuyển đổi vị trí của thân thể, muốn tiếp tục chạy trốn...
Tuy nhiên, còn có thể chạy đi đâu? Còn có chỗ nào là chưa từng thử qua?
Linh Bảo tiên tôn sững sờ dừng bước chân, rốt cuộc hắn cũng phát hiện, đã sớm không còn chỗ để trốn, không còn nơi để đi...
Đây là mùi vị của tuyệt vọng sao?
Trong lúc do dự, ngọn lửa hừng hực bốc cháy từ bốn phương tám hướng, cắn nuốt toàn bộ khu rừng, thiêu hủy tất cả pháp trận, trong ngọn lửa có những sợi dây đằng tựa như con trăn lớn đang uốn người, chui vào dưới lòng đất, ngăn chặn đường lui, trên không trung có vô số bướm Niết Bàn đỏ đang bay tới, tạo thành tấm lưới chết chóc.
Sinh mệnh đã tới điểm cuối, không cần phải tiếp tục chạy trốn.
Thế nhưng Linh Bảo tiên tôn lại có cảm giác nhẹ nhàng, hắn giống như một con búp bê vải không có giác, chậm rãi quỳ trên mặt đất, chờ đợi bị xé thành mảnh nhỏ, rơi vào địa ngục thống khổ.
Thần Quân khủng bố mang theo bướm đỏ, giáng lâm đến trước mặt hắn.
Linh Bảo tiên tôn ngẩng đầu, hắn muốn thử cầu xin,