---•---
Tuy Tống Cẩm Thành là một học tra, nhưng tâm địa lại không tệ. Tuy rằng luôn miệng nói phải đợi cha của Tống Thanh Thời lại đây trả tiền chuộc người về, nhưng trong tay lại cầm hơn 20 viên linh thạch thanh toán tiền thuê phòng, mua dược liệu và quần áo mới cho Tống Thanh Thời, để thương thế của y dần chuyển biến tốt đẹp.
Trong lúc dưỡng thương, Tống Thanh Thời một bên sắp xếp lại ký ức một bên sắp xếp lại túi giới tử, y thử đối chiếu thông tin ký ức trong đầu của mình cùng với thông tin mà Tống Cẩm Thành cung cấp, thông qua phân tích một cách lý trí, đã tìm ra được manh mối về thân phận của mình sau khi xuyên qua.
Đầu tiên là loại đại lão lợi hại ra.
Y chính là một tay mơ kỳ Trúc Cơ, nhìn thế nào cũng không thấy có liên quan gì đến đại lão, hơn nữa mảnh nhỏ ký ức về đại lão lợi hại vô cùng ít ỏi, thậm chí ngay cả hình tượng nhân vật cũng không có, chắc là do hệ thống phát nổ nên mới sinh ra lỗi, giống như không cẩn thận làm rớt vài hạt đậu xanh vào trong thùng đậu nành lớn, không đáng nhắc tới.
Tiếp theo y xác nhận mình chính là Tống Thanh Thời sinh viên ngành y đến từ thế giới hiện đại.
Đoạn ký ức này rất hoàn chỉnh, ngoại trừ lúc 8 tuổi không cẩn thận ăn phải chocolate nhân rượu, ăn đến say xỉn, thì y đều nhớ rõ tất cả mọi chuyện, bao gồm cả người nhà, giảng viên, bạn trên mạng, sách vở và các kiến thức y học hiện đại cùng với các thí nghiệm y học, có lẽ đây là một thân phận đã từng thật sự tồn tại.
Cuối cùng khiến y do dự đó là y sư tiên giới - Tống Thanh Thời.
Y có thể tinh tường nhớ rõ đoạn ký ức mình bước ra khỏi núi sâu, một mình du đãng khắp nơi, có được truyền thừa từ Dược Vương, nhưng cũng có vài chi tiết không giống, y có thể dùng Hàn Ngọc Quyết khống chế tốt Minh Giới U Hỏa và Hồng Liên Huyền Hỏa trong cơ thể ở kỳ Trúc Cơ, đây là chuyện mà trong ký ức y không làm được. Y còn nhớ rõ có rất nhiều thủ pháp luyện đan và y thuật không có trong truyền thừa của Dược Vương, nhớ mình từng đọc rất nhiều sách... Có cảm giác kiến thức chuyên ngành đều ở trong đầu, vốn dĩ tu vi có thể cao hơn, nhưng mà lại quên mất người và sự việc ở một đoạn thời gian.
Tổng hợp từ những phân tích trên.
Tống Thanh Thời cho rằng mình là một sinh viên ngành y - Tống Thanh Thời xuyên vào thân thể của dược sư tiên giới - Tống Thanh Thời, bởi vì trọng thương, tu vi rơi xuống, tạo thành hiện tượng mất trí nhớ cục bộ, nhưng không thể xác định là mất trí nhớ tạm thời hay là mất trí nhớ vĩnh viễn.
Bởi vì tính cách, hình thức tư duy và thói quen sinh hoạt của sinh viên ngành y - Tống Thanh Thời cùng với dược sư tiên giới - Tống Thanh Thời cực kỳ giống nhau, linh hồn phù hợp đến mức giống như là cùng một người, cho nên độ thích ứng về mặt tâm lý của y rất tốt, không lo lắng vấn đề thân phận, nhưng mà...
Y ưu thương nói: "Ta cảm thấy mình không có cha."
Tống Cẩm Thành sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt miếng dưa trong tay: "Toàn bộ tài sản của ta đều dùng hết ở trên người của ngươi, hiện tại ngươi lại nói với ta chuyện này?!"
"Ta là cô nhi, không có người thân," Sau khi Tống Thanh Thời tiêu hóa ký ức của cả hai thân thể xong, tổng kết nói, "Tính tình của ta quái gỡ, hình như cũng không có bằng hữu." Y quay đầu nhìn biểu tình sắp khóc của Tống Cẩm Thành, nhanh chóng khuyên nhủ, "Đừng vội, tuy rằng ta cảm thấy mình không giỏi kiếm tiền, nhưng chắc chắn có người đã cho ta tiền tiêu vặt! Có lẽ là cha nuôi? Để ta nghĩ lại xem, nói không chừng chút nữa sẽ nhớ ra."
Y lấy hết đồ trong túi giới tử ra, lắc lắc, bên trong có đủ thứ đồ kỳ quái, chẳng hạn như chiếc hộp gỗ chứa một con Huyễn Cổ đã chết, một quyển thoại bản tên là Ba Huynh Đệ Đánh Hổ, tượng đất hình chim chóc với màu sắc rực rỡ, mấy tấm bùa chú tự làm, vài loại dược liệu thường dùng, còn có rất nhiều quyển sổ ghi chép y học, bên trên qua loa viết những ý tưởng thí nghiệm, dường như chỉ là tiện tay ghi chép.
Trên hộp gỗ chứa Huyễn Cổ có một tờ giấy nhỏ, là y tự mình viết "Không thể nhìn lén".
Y xem tờ giấy xong, ngoan ngoãn đặt hộp gỗ về, sau đó đưa hết bùa chú và dược liệu cho Tống Cẩm Thành: "Ta nhớ rõ những thứ này có thể bán được chút tiền."
Tống Cẩm Thành càng thương cảm hơn: "Dược liệu đều có trồng, bùa chú cũng là vật phẩm được sản xuất hàng loạt, giá trị chắc khoảng... Hai viên linh thạch."
Tống Thanh Thời mờ mịt: "Bùa chú rẻ như vậy sao?"
"Ngươi đúng là đến từ nông thôn mà, đọc sách còn ít hơn cả ta," Tống Cẩm Thành cảm thán, "Hơn 1000 năm trước, Niên phu nhân nghiên cứu ra phương pháp có thể chế tạo bùa chú hàng loạt, loại bùa chú thường dùng này đã trở thành nhu yếu phẩm trong sinh hoạt, ta thấy hình như bùa chú này của ngươi là vẽ tay? Chẳng lẽ là ngươi tự mình vẽ?"
Tống Thanh Thời gật đầu, tâm tư muốn vẽ chút bùa chú bán kiếm tiền cũng tan thành mây khói, lại tiếp tục kiến nghị: "Chờ vết thương của ta tốt lên thì sẽ luyện đan đi bán, kỹ thuật luyện đan của ta vô cùng tốt, đan dược luyện ra mọi người đều tranh nhau mua, rất nhanh là có thể kiếm được tiền rồi."
"Ngươi là tu sĩ Trúc Cơ, mà cũng mạnh miệng quá đó," Tống Cẩm Thành nhìn gương mặt non nớt của y, ra vẻ ông cụ non hỏi: "Ngươi biết luyện Thiên Địa Ô Kim Hoàn không? Biết Huyền Viễn Chinh Khí Đan không? Biết Tiết Thị Thanh Tĩnh Đan không? Biết làm Thảo Cao của Lý nương tử không?"
Đây đều là những loại đan dược lưu hành dễ bán nhất trên thị trường hiện nay, nguyên liệu đơn giản, luyện chế dễ dàng.
Nếu các sư huynh sư tỷ ở Dược Vương Cốc thiếu tiền thì đều luyện một ít đan dược cầm đi bán, kiếm chút linh thạch tiêu xài.
Từ trước đến nay Tống Thanh Thời chưa từng nghe đến tên của những loại đan dược lợi hại đó, cả người đều không ổn, y cảm thấy lòng tự tin bị đả kích nghiêm trọng...
"Đừng cậy mạnh," Tống Cẩm Thành thấy y buồn đến nỗi sắp khóc, có hơi mềm lòng, "Dược Vương Cốc của bọn ta có quy tắc hành y tế thế, ngươi lại là người bệnh đầu tiên của ta... Thôi, thuốc cũng đã dùng rồi, ngươi cứ nợ đi, sau này có tiền thì từ từ trả, dù sao nhà ta cũng không nghèo, cha mẹ ta sẽ cho ta tiền tiêu vặt, là vì lần này thi kém quá, ta không dám xin tiền..."
Tống Thanh Thời cảm động nói: "Ngươi thật tốt, về sau ta sẽ cùng học tập với ngươi."
Sau này y phải đối xử tốt với học tra một chút, mỗi ngày làm hai mươi tờ đề thi, nuôi hắn thành học bá, mới không cô phụ ân tình này.
Tống Cẩm Thành cảm thấy y ngây thơ đến thú vị, thuận miệng đáp: "Được được được, đợi khi nào ngươi thi vào Dược Vương Cốc rồi nói."
Hai người tiếp tục sắp xếp lại đống đồ lộn xộn kia, Tống Cẩm Thành phát hiện ra một quyển sổ kỳ quái, chữ viết bên trong khá ngay ngắn, lật qua hai trang, hình như là ghi lại thói quen sinh hoạt của người nào đó, bao gồm món ăn yêu thích, màu sắc yêu thích, chuyện thích làm, còn có cả ngày sinh nhật... Hắn đưa quyển sổ qua, hi hi ha ha hỏi: "Đây không phải là người ngươi yêu