---•---
Phương pháp giáo dục của Thần Quân vô cùng thô bạo, hắn sẽ ném người vào hiểm cảnh để tự chiến đấu, liều mạng giành lấy sự sống, khi bị thương chỉ còn một hơi thì kéo về trị liệu, chờ vết thương tốt lên lại tiếp tục... Dược Vương Cốc đã sớm được nạp vào phạm vi thế lực của Bất Diệt Đỉnh, linh đan diệu dược trong thiên hạ đều tập trung ở đó, y sư giỏi cũng sôi nổi đầu nhập vào, kỹ thuật trị liệu cực kỳ cao.
Bạch Tử Hạo dựa vào ý chí để sống sót, giãy giụa trên bờ vực hấp hối hết lần này đến lần khác, để rồi từ vô số lần thất bại, tìm ra được con đường tu hành phù hợp với mình nhất. Sau đó, theo lệnh của Thần Quân, hắn thành lập Phong Tuyết Lâu, kiểm soát chặt chẽ địa giới Bắc Châu, dùng các nhiệm vụ tiền thưởng để thu thập thông tin và tình báo, diệt trừ rất nhiều thế lực ngầm chuẩn bị ngo ngoe rục rịch với Bất Diệt Đỉnh, còn có một vài con chuột xấu xa cùng với kẻ phản đồ.
Trong thời kỳ đen tối kéo dài, Bạch Tử Hạo là sát thủ vô tình tàn nhẫn nhất dưới trướng của Thần Quân, có lệnh là làm, tuyệt đối không thất bại, tất cả mọi người đều sợ phải bước vào danh sách tử vong của hắn.
Khổng Mộ Hoa cực kỳ phẫn uất.
Từ sau khi Bạch Tử Hạo được Thần Quân dạy dỗ, trong đầu đều là tu luyện và nhiệm vụ, hắn thấy mình giống như mỹ nhân bị biếm vào lãnh cung, dùng hết thủ đoạn của hồ ly tinh, mà chỉ được may mắn sủng hạnh một lần, thật là thê thảm xúc động.
Năm đó, lúc ở Bất Diệt Đỉnh hắn bị Bạch Tử Hạo phát hiện là đại yêu thượng cổ dưới trướng của Thần Quân, hắn quyết đoán đá hết toàn bộ trách nhiệm cho Thần Quân, khóc sướt mướt xin lỗi thật lâu, mặc dù Bạch Tử Hạo có hơi xấu hổ cùng với không thoải mái, nhưng rất nhanh đã buông bỏ khúc mắc, làm hòa trở lại.
Bạch Tử Hạo nỗ lực tu hành, thường xuyên bị thương, gãy tay đứt chân không phải chuyện gì hiếm lạ, còn lại nửa cái mạng bị Thần Quân kéo về, cũng là chuyện thường thấy.
Khổng Mộ Hoa vô cùng đau lòng, nhưng hiểu hắn cần phải có sức mạnh, vậy nên cũng ủng hộ hắn nỗ lực vì mục tiêu của mình.
Lúc đầu, Bạch Tử Hạo rất vụng về, không biết gì cả, thường xuyên phạm lỗi, hắn lặng lẽ trộm đi theo nhìn lén, cải trang giả dạng, mơ hồ đưa ra vài lời nhắc nhở, khi trọng thương hôn mê cũng canh giữ ở bên cạnh, hoặc là khi hắn mất đi niềm tin, thì thổi phồng thúc ngựa, liên tục khen ngợi, cổ vũ hắn tiếp tục bước đi.
Hắn thuận lợi tiến vào trái tim bị thương kia.
Sau khi Bạch Tử Hạo tu luyện thành Nguyên Anh, ngượng ngùng thổ lộ với hắn, muốn hẹn hò trên tiền đề kết đạo lữ.
Hắn thề, lúc ấy hắn quá kích động, nên mới không cẩn thận biến thành thân nam nhân cao lớn ở trên giường, sau khi Bạch Tử Hạo say rượu thì có hơi mơ hồ, không cảm giác được mỹ nhân trên người mình đã thay đổi hình thể, còn rất phối hợp, bị sờ soạng vài cái là thân thể đã mềm nhũn, còn phát ra tiếng rên nhẹ muốn cự còn nghênh.
Sao mà Khổng Mộ Hoa có thể nhịn cho được? Hơn nữa lòng hiếu thắng lại mạnh, muốn chứng minh thiên phú dị bẩm của yêu tộc, hơn xa nhân loại, nên đã liều lĩnh đi tìm chết.
Lúc mới bắt đầu Bạch Tử Hạo còn giãy giụa vì đau đớn, nhưng bị sức mạnh của đại yêu thượng cổ áp chế, sau khi quen rồi, thì lại kêu càng thêm câu hồn, vừa nói đừng, vừa cuốn chặt lấy hắn, trong lúc kích động, còn chủ động nói rất nhiều lời phóng đãng hạ lưu, thừa nhận ở trên giường hắn tốt hơn gấp trăm lần so với chồng trước rác rưởi.
Khổng Mộ Hoa vui vẻ chơi cả đêm, ăn uống no đủ, cực kỳ vừa lòng.
Ngày hôm sau, Bạch Tử Hạo mặc quần vào thì lập tức trở mặt, cho rằng hắn nói dối gạt người, kiên quyết muốn chia tay.
Trời đất chứng giám! Khổng tước cũng đã xòe đuôi, còn tặng cả lông đuôi, gạt người ở chỗ nào chứ?
Khổng Mộ Hoa chưa bao giờ lộ ra yêu thân, cũng không lộ ra thân nam nhân, bề ngoài và tính cách đều là nữ hài nũng nịu.
Bạch Tử Hạo đã quen coi hắn là nữ hài, không thể quay đầu lại được, không ngờ rằng người thương lại là một người kỳ lạ thích hồng trang không thích nam trang, thế nhưng đã quên mất vấn đề khổng tước xòe đuôi, càng không nghĩ tới thân thể của mình vẫn còn mẫn cảm phóng đãng như trước kia, sau khi chân tướng bại lộ ở trên giường, hắn thẹn quá thành giận, không muốn làm chuyện giường chiếu với nam nhân nữa, cũng không muốn trầm luân vào vòng xoáy dục vọng.
Hắn tu Băng Tuyết đạo, trái tim lạnh hơn vài phần so với người thường, không chút do dự lựa chọn từ bỏ tình cảm, chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp.
Khổng Mộ Hoa tức đến lật bụng, đi khắp nơi khóc lóc kể lể hành vi tra nam ăn sạch sẽ không chịu trách nhiệm của hắn, nhưng mà không còn cách nào, những chuyện khác Bạch Tử Hạo đều rất dễ thương lượng, cố tình ở chuyện nam nam thì lại rất ngoan cố, thích cũng không chịu nhận, hắn cũng không thể thật sự biến thành khổng tước cái, đành phải lì lợm la liếm tiếp tục theo đuổi, đá hết bọn tình địch, giở đủ thủ đoạn cầu hoan, đôi khi vẫn sẽ thành công một hai lần.
Mọi người đều biết Bạch Tử Hạo ngưỡng mộ Thần Quân, chỉ cần là mệnh lệnh của Thần Quân, dù lên núi đao hay xuống biển lửa cũng đều bằng lòng.
Ở trước mặt Thần Quân, sự tự tin của Khổng Mộ Hoa sẽ hơi yếu đi một chút. Tuy rằng Thần Quân thoạt nhìn lãnh tâm lãnh tình, chán ghét tình cảm, nhưng mà Tử Hạo ca ca nhà hắn đẹp như vậy, ngày rộng tháng dài, lỡ như động tâm thì làm sao bây giờ? Hắn cũng chỉ có thể làm nữ chính bi tình, mỗi ngày khóc lóc dưới đài Ngô Đồng.
Hiện giờ Thần Quân sắp cưới Thần Hậu, mọi người đều vui mừng, nhưng mà Thần Quân hành động quá chậm chạp, chẳng biết có phải là bị trở ngại gì hay không.
Khổng Mộ Hoa gấp muốn chết, muốn bay qua truyền thụ cho Thần Quân 108 cách tranh sủng, giúp hắn chém chết toàn bộ tình địch, sau đó ấn Thần Hậu vào kiệu hoa, nhanh chóng hoàn thành hỉ sự, trực tiếp nâng lên giường của Thần Quân. Đáng tiếc, hắn hỏi thăm khắp nơi, cũng không biết Thần Hậu là ai, chỉ có thể lo lắng suông.
Sau khi Bạch Tử Hạo nghe hắn miêu tả, thì cười thật lâu, tâm tình rất tốt: "Phải chúc mừng Thần Quân vì đã đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng được như ý nguyện."
Năm đó, hắn rất tò mò về tình yêu giữa Dược Vương tiên tôn và Việt Vô Hoan, đọc rất nhiều thoại bản, nhưng mà lại nhát như chuột, không dám hỏi thăm. Hiện giờ Dược Vương tiên tôn đã xuất quan, hắn cũng muốn tìm cơ hội đi gặp người thú vị này, thuận tiện làm rõ chân tướng chuyện xưa.
Thần Quân đối với hắn ân trọng như núi, hắn cảm thấy Thần Quân nghẹn nhiều năm, đã sắp nghẹn thành núi lửa rồi, còn Dược Vương tiên tôn thì trông có vẻ là một người gỗ không hiểu phong tình...
Bạch Tử Hạo lại chạm vào cổ tay phải của mình, trong lòng thầm nghĩ xấu, cùng là thân thể đơn linh căn hệ thủy, hắn có nên dạy Dược Vương tiên tôn, làm thế nào để khiến Thần Quân sung sướng hay không?
Chắc chắn Thần Quân sẽ rất vui.
Khổng Mộ Hoa phát hiện hắn biết Thần Hậu là ai, vui vẻ bám lấy hắn làm nũng, ầm ĩ đòi đi tìm người.
Bạch Tử Hạo phát hiện tên này làm loạn thì làm loạn, nhưng bàn tay lại không thành thật, sờ mó khắp nơi, còn tản ra hơi thở muốn cầu hoan. Hắn nhìn thi thể rác rưởi nằm ở bên cạnh, lại nhìn hang động dơ bẩn ghê tởm, lập tức lạnh mặt, xách con khổng tước vàng không biết xấu hổ này lên, ném mạnh vào trong tuyết.
Có tu sĩ đi ngang qua, thấy cô nương xinh đẹp bị một nam nhân ném vào đống tuyết, ấm ức ngồi dưới đất, khóc thút thít, cầu xin tha thứ, dáng vẻ thật đáng thương làm sao.
Vì thế, sự tích tra nam của Bạch tiên tôn, lại bị thêm vào một khoản.
...
Tống Thanh Thời không hiểu sao mà lại hắt hơi hai cái.
Tu sĩ Trúc Cơ không dễ sinh bệnh, y cũng không để ở trong lòng, vui vẻ sắp xếp lại mẫu thử, bình sứ nhỏ trong túi giới tử không đủ dùng, cũng may Phượng Quân có mang rất nhiều bình nhỏ trong suốt, giúp y giải quyết vấn đề