Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 225: SAU KHI KHÔNG CÓ NHÀ HỌ CẢNH
Trong phòng làm việc rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Cảnh Liêm Uy nhíu chặt mày không nói được một lời, sau đó Thừa Phó Lân to gan hỏi: “Vậy nhà họ Ân thì sao?”
Cảnh Liêm Uy nhắm hai mắt lại, than nhẹ một hơi, dáng vẻ như cực kỳ mệt mỏi, một lúc lâu sau đó mới nhỏ giọng nói một câu: “Không cần quan tâm, sẽ có người ta tay.”
Người nhà họ Cảnh cũng không phải ăn chay, đặc biệt là bà cụ.
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân nhìn thoáng qua nhau, đều không nói gì nữa, chỉ im lặng giúp đỡ xử lý công việc, dường như chuyện này cứ thế trôi qua, chỉ là trong lòng bọn họ đều không nhịn được cảm thán vì Ân Thiên Thiên một tiếng.
Từng gả cho Cảnh Liêm Uy, thật sự không biết là may mắn hay xui xẻo của cô nữa…
Ân Thiên Thiên nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, sau đó trở về “Thiên Ân ” đi làm, đúng lúc trường học bên kia đang trong thời giạn ôn tập thi cuối kỳ, có thời gian tự ôn tập cả hai tuần, mà với chuyên ngành của cô, cô cần phải làm một quảng cáo, đến lúc đó mới có thể được thành tích xuất sắc nhất.
Trong “Thiên Ân ”, vì tin tức đăng lên lúc trước mà ồn ào huyên náo, lúc Ân Thiên Thiên mới đến vẫn bị chỉ trỏ không ít, nhưng dần dần cũng tốt hơn, thứ như lời đồn chính là thế, bạn càng để ý nó sẽ càng dữ dội, bạn càng không để ý, nó cũng sẽ dần dần yên tĩnh lại. Lần này Ân Thiên Thiên không quan tâm những chuyện đó nữa, cứ mặc cho nó lan ra như thế, hơn nữa cô hiểu rất rõ, nhà họ Cảnh sẽ không để bị nhiều lời đồn nhảm nhí trước khi đứa nhỏ vẫn chưa sinh ra như vậy…
Những lời nói khó nghe kia, sẽ không ồn ào quá lâu.
Ân Thiên Thiên mặc áo lông và quần jean đơn giản kết hợp với giày thể thao bận rộn qua lại trong “Thiên Ân ”, dáng vẻ tràn đầy sức sống thanh xuân kia khiến mọi người xung quanh hơi hâm mộ.
… Nếu không nói, ai nhìn ra được cô từng kết hôn chứ.
… Nghe nói còn mang thai nữa, bụng vẫn chưa lộ ra có lẽ còn rất nhỏ nhỉ.
… Mấy người nói xem, cô ta có thể kết hôn lại với cậu ba Cảnh không?
… Chắc chắn là có, chẳng lẽ nhà họ Cảnh muốn để đứa cháu quý giá của bọn họ lưu lạc bên ngoài?
…
Mỗi khi đến một nơi Ân Thiên Thiên sẽ trở thành đề tài ở đó, lúc đầu nghe vào tai còn hơi khó chịu, nhưng dần dần cũng không còn nhiều cảm giác như vậy nữa, bây giờ cô rất bận, bận học tập, bận làm việc, bận kiếm tiền, cô muốn cố hết sức có thể kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền trong khoảng thời gian này, nếu không đến lúc đó cho dù cô trộm đứa nhỏ ra ngoài cũng không nuôi nổi.
Ở “Thiên Ân ”, Ân Thiên Thiên cũng không hưởng thụ được ưu đãi gì, có lẽ ưu đãi duy nhất chính là mỗi ngày đi làm tan làm sẽ có Ân Thiên Tuấn đưa đón, cô bắt đầu làm từ chuyện đơn giản nhất đến phức tạp nhất, mệt thì nghỉ ngơi một lát sau đó tiếp tục, mỗi ngày học tập điên cuồng, nhìn người khác làm thế nào, suy nghĩ vì sao mình làm không đúng…
Hôm nay, sau khi sửa sang lại tài liệu trong tay rồi nộp lên xong, Ân Thiên Thiên mệt mỏi ngồi trên ghế của mình nghỉ ngơi.
Thấy đồng hồ treo trên tường chỉ đến mười một giờ, Ân Thiên Thiên đưa mắt nhìn ra cửa, quả nhiên ở đó xuất hiện một bóng người, bóng người này gần như tất cả mọi người của Thiên Ân đều quen.
Giám đốc Hoàng của “nhà hàng Long Phượng” tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố T, mười một giờ sáng mỗi ngày ông ta đều sẽ xuất hiện ở đây đúng giờ, chỉ vì đưa một bát canh cho Ân Thiên Thiên.
“Cô Ân, hôm nay là canh gà ác.” Giám đốc Hoàng tiến lên cung kính mở hộp giữ nhiệt trong tay ra, mùi canh gà ác nồng đậm lập tức bay ra trong khu làm việc, không ít người đều thèm thuồng nhìn tới, nhưng cho dù có thèm cũng không dám nói muốn uống một ngụm: “Cậu ba dặn dò, vì bây giờ cô khá mẫn cảm với mùi sữa, cho nên cậu ba đã tự quyết định cắt sữa trong nhà cho cô rồi, đợi lúc nào cô muốn uống, cậu ba sẽ cho người đưa tới.”
Giám đốc Hoàng vừa nói vừa rót cho Ân Thiên Thiên một bát canh, sau đó cười tủm tỉm đứng bên cạnh nhìn cô uống xong mới hài lòng nói tiếp: “Cậu ba nói, đợi sau khi đứa nhỏ được tám tuần, ngày ba bữa cơm của cô đều sẽ do ‘nhà hàng Long Phượng’ phụ trách, đến lúc đó tôi sẽ đến làm phiền mỗi ngày, hy vọng cô Ân đừng ghét bỏ tôi.”
Ân Thiên Thiên uống một bát canh, cả người đều vô thức ấm lên.
Trước giờ tay nghề của “nhà hàng Long Phượng” đều rất tốt, bây giờ phản ứng thai nghén của cô rất dữ dội, gần như ăn cái gì sẽ nôn ra cái đó, nhưng chỉ có đồ ăn nhà hàng Long Phượng đưa tới là không nôn, dần dần cô cũng chấp nhận ý tốt của Cảnh Liêm Uy.
Đậy nắp, canh gà ác còn dư lại rất nhiều, Giám đốc Hoàng để ly giữ nhiệt lại rồi xoay người rời khỏi. Mỗi ngày đến lúc mười một giờ, hai mươi phút sau rời khỏi, không nhiều không ít, rất đúng giờ.
“Thiên Thiên.” Ân Thiên Tuấn đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng làm việc của anh gọi cô, nhìn bóng lưng đã đi xa của Giám đốc Hoàng, hỏi: “Uống canh xong chưa, uống xong rồi thì vào đây.”
Ân Thiên Thiên mím môi, ôm ly giữ nhiệt đi vào phòng làm việc, trong phòng làm việc Ân Thiên Tuấn đang bàn bạc vấn đề gần đây của “Thiên Ân ” với Trình Cương, từ lần trước sau khi cô suýt chút bị kéo đi phá thai, cuối cùng “Thiên Ân ” vẫn bị nhà họ Cảnh trả thù, sự trả thù này trong mắt nhà họ Cảnh thật sự không tính là cái gì, nhưng vẫn khá nghiêm trọng với công ty nhỏ như “Thiên Ân ”.
Lý do Ân Thiên Tuấn bảo cô đi vào chỉ đơn giản là muốn để cô học hỏi một chút.
“Cậu Ân, nếu chúng ta vì tránh khỏi sự trả thù của Cảnh Thị mà mở một con đường mới, như vậy tiền vốn chúng ta đầu tư vào sẽ càng nhiều, không nói tới sức người sức của, ngay cả chi phí tuyên truyền cũng là một khoảng vốn rất lớn!” Đối với cách chuyển dời như vậy, Trình Cường vẫn không đồng ý lắm, cảm thấy quá mạo