Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 229: CẢNH THIÊN NGỌC NGHI NGỜ
Đào Ninh mím môi, sắc mắt tái nhợt không nói gì, Đổng Khánh nhìn cô chán ghét: “Đào Ninh, người đang làm thì trời đang nhìn, từ giây phút khi cô ra quyết định muốn phản bội Thiên Thiên, cô và cô ấy đã không thể giống như xưa, tôi thật sự không thể tin nổi, nếu như có một ngày Thiên Thiên biết được chân tướng, sẽ nhìn cô thế nào.”
Lời nói rất nhẹ nhưng lại như một cú gõ nặng nề vào trong lòng Đào Ninh.
Nhìn cô thế nào?
Đơn giản chính là cảm thấy cô hám giàu, cô là con buôn, cô thực dụng mà thôi.
Xoay người Đào Ninh nhìn Đổng Khánh hơi tức giận, cô không hiểu được, cô theo đuổi hạnh phúc của mình thì có gì không đúng? Chẳng lẽ trong mắt bọn họ, trên thế giới này người phụ nữ nào cũng có thể có được hạnh phúc, còn cô thì không được sao?
Cô thừa nhận cách làm của mình không thể nào nói nổi, nhưng mà thế thì có sao?
‘Người không vì mình, trời tru đất diệt’ không phải đạo lý này sao?
Há mồm Đào Ninh nghĩ muốn cãi lại, nhưng Đổng Khánh căn bản không cho cô ta cơ hội nói chuyện, xoay người trực tiếp đi khỏi.
Đào Ninh đứng sau lưng cố nhịn để nước mắt không rơi, bàn tay nhỏ bé cẩn thận che chắn bụng của mình.
Trong quan niệm của cô ấy, trên thế giới này chỉ có người không biết cố gắng, không có việc gì không làm được.
‘Tứ Phương Thực Phủ’ .
Khi Ân Thiên Thiên đến, thì Trình Thiên Kiều đã chờ ở đó từ trước rồi, trong căn phòng khói thuốc lượn lờ.
“Anh Thiên Kiều.” Bước vào rồi ngồi xuống đối diện với Trình Thiên Kiều, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng chào một tiếng, Trình Thiên Kiều trông thấy Ân Thiên Thiên bước vào, vội vàng dập tắt điếu thuốc lá trong tay, rồi lập tức đứng dậy mở cửa sổ ra để không khí trong phòng thông thoáng.
Hai người đã lâu rồi không ngồi cùng nhau như vậy, đợi đến khi cơm nước no nê xong, sau đó Trình Thiên Kiều vẫn chưa nói hôm nay anh tìm cô đến vì chuyện gì.
Sau khi ăn xong, Ân Thiên Thiên uống một chén trà hoa lài thơm ngát, ngắm phong cảnh đặc biệt trong ‘Tứ Phương Thực Phủ’, tâm trạng cũng không tệ lắm.
“Thiên Thiên, em biết chuyện sức khỏe của Mộc Yên Nhiên không tốt không?” Nhìn Ân Thiên Thiên, đôi mắt Trình Thiên Kiều hơi híp lại khẽ hỏi, trong mắt đều là bóng dáng nho nhỏ của cô.
“Anh nói là chuyện cô ta bị bệnh tim sao?” Mộc Yên Nhiên bị bệnh cũng không gióng trống khua chiêng tuyên truyền ra ngoài, Trình Thiên Kiều không biết cũng là chuyện rất bình thường, ngược lại cô không suy nghĩ nhiều.
“Em biết?” Trình Thiên Kiều nhìn nhìn xem Thiên Thiên có chút khó hiểu, trước đó đúng là anh không biết đến mãi sau này mới biết được, chỉ là bây giờ anh đã biết được nhiều tin tức hơn nên mới hẹn Ân Thiên Thiên đến: “Thế Cảnh Liêm Uy cũng biết?”
Ân Thiên Thiên nở nụ cười, khẽ nói: “Sao anh ấy không biết được? Mộc Yên Nhiên phát bệnh đều đến bệnh viện Nam Tự, thậm chí thời gian trước trên báo còn đưa tin nữa mà, Cảnh Liêm Uy sắp thành bác sĩ riêng của cô ta rồi.”
Lời này có chút tự giễu, nhưng lại là sự thật.
Mộc Yên Nhiên có việc rất ít khi tìm bác sĩ chủ trị Lương của cô ta, mà tìm đến Cảnh Liêm Uy nhiều lần hơn.
Toàn bộ thành phố T đều biết, Mộc Yên Nhiên rất tin tưởng Cảnh Liêm Uy.
Trình Thiên Kiều hơi sửng sốt, ánh mắt rơi trên người Ân Thiên Thiên mang theo chút thâm ý.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì không?” Ân Thiên Thiên hỏi ngược lại, cô cảm thấy Trình Thiên Kiều vẫn còn điều gì đó chưa nói hết.
“Không có việc gì, nếu như anh ta cũng biết thì được rồi.” Trình Thiên Kiều trả lời bâng quơ, giống như không muốn nhiều lời.
Ân Thiên Thiên cũng không để ý, trong lòng cô, Trình Thiên Kiều vẫn rất đáng để tin tưởng.
Hai người đang ngồi trong phòng tán gẫu, đột nhiên có nhân viên đến đây gõ cửa nói: “Cậu chủ Trình, cô Cảnh đã đến.”
Mím môi khẽ cười, Ân Thiên Thiên liếc nhìn Trình Thiên Kiều có chút chế nhạo, cái nhìn này làm Trình Thiên Kiều nhìn thấy cũng không nhịn được hơi đỏ mặt.
Chuyện cô Cảnh Thiên Ngọc chung tình với cậu chủ Trình Thiên Kiều của nhà họ Trình, tại vòng luẩn quẩn trong giới thượng lưu của thành phố T thật sự không phải tin gì mới.
“Chị ấy đã đến, em đây đi trước nhé.” Nói xong Ân Thiên Thiên đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đó.
Trình Thiên Kiều vẫn chưa lấy lại tinh thần thì cô đã ra đến ngoài cửa, Trình Thiên Kiều vội vàng đuổi theo, theo bản năng duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt đang nhìn cô có chút vội vàng.
Đây là lần đầu tiên Trình Thiên Kiều làm ra động tác như vậy, trong phút chốc ngay cả Ân Thiên Thiên cũng ngây ngẩn cả người, đúng lúc ấy từ căn phòng bên cạnh có người khách ra ngoài không cẩn thận sắp va phải Ân Thiên Thiên, Trình Thiên Kiều vội vàng vươn tay ôm lấy Ân Thiên Thiên kéo lại, Ân Thiên Thiên cũng sợ con của mình bị thương, nên theo bản năng hướng về nơi an toàn dựa vào, chỗ đó lại chính là trong vòng tay ôm ấp của Trình Thiên Kiều.
Tay Trình Thiên Kiều giữ chặt cái eo thon của Ân Thiên Thiên, sắc mặt Ân Thiên Thiên đỏ hồng vuốt bụng của mình, hình ảnh kia nhìn thế nào cũng giống như người một nhà, hết lần này tới lần khác hình ảnh ấy lại bị Cảnh Thiên Ngọc nhìn vào trong mắt.
Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Thiên mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhân viên bên trong thấy vậy lúng túng ho nhẹ hai tiếng.
May mắn, may mắn, bụng của cô vẫn ổn.
Ân Thiên Thiên thở dài một hơi.
Lần trước hành động của Ân Bách Phú và Lý Mẫn thật sự đã dọa cô, đồng thời cô cũng nhận ra sự cường thế của nhà họ Mộc.
Vì vậy hiện giờ mỗi một bước, mỗi hành động cô đều mang vẻ cẩn thận từng li từng tí.
Nghe thấy tiếng ho khan bên tai, Ân Thiên Thiên ngay lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên đã trông thấy ngay Cảnh Thiên Ngọc mang vẻ mặt nghi ngờ đang nhìn bọn họ, Ân Thiên Thiên nhanh chóng đẩy Trình Thiên Kiều ra, trên mặt hiện lên chút lúng túng gọi một tiếng: “Chị.”
Sắc mặt Cảnh Thiên Ngọc không tốt lắm, nhưng mà không đến mức khó nhìn đứng ở đó, có vẻ suy nghẫm.
Trình Thiên Kiều có chút sững sờ nhìn Ân Thiên Thiên, vẫn giữ động tác vừa rồi ôm lấy cô chưa thu lại.
Trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ trên người cô, ngay cả trong ngực khi hít thở đều là mùi hương thơm ngát của cô, nhưng mà người đẹp đã không còn trong ngực từ lâu rồi, hít thở sâu một hơi anh mới rụt tay mình lại, rồi Trình Thiên Kiều mới chuyển ánh mắt nhìn Cảnh Thiên Ngọc đang đứng trước mặt mình.
Sau khi biết ‘Tứ Phương Thực Phủ’ là địa bàn của anh hầu như mỗi ngày Cảnh Thiên Ngọc đều sẽ đến một lần.
“Sao cô lại đến đây?” Trình Thiên Kiều khẽ mở