Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 236: CÓ HẸN VỚI ÂN NHẠC VY
Sáng hôm sau, Ân Thiên Thiên tỉnh dậy nhưng vẫn chậm chạp không rời giường, trong đầu cô vẫn đang nghĩ lại mọi chuyện xảy ra tối qua.
Trong lòng Cảnh Liêm Uy có cô.
Điều này khiến cô vui mừng hơn bất cứ chuyện gì, khoé miệng hơi cong lên nhưng vui vẻ vẫn chưa kéo dài bao lâu thì lại nhớ tới việc anh nói anh phải làm dường như không phải chuyện gì đơn giản…
Khi Cảnh Liêm Uy gõ cửa, Ân Thiên Thiên mới đứng dậy khỏi giường, từ sau khi mang thai cô vô cùng ham ngủ, gần như tất cả những triệu chứng mang thai đều tập hợp trên người cô, thường xuyên khiến người xung quanh quan tâm cô trở tay không kịp.
“Thiên Thiên, dậy ăn sáng thôi, ăn xong rồi ngủ tiếp.” Cảnh Liêm Uy nói rồi đi vào phòng đưa tay lấy quần áo mặc giúp cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ hồng của cô thì không kìm được nở nụ cười: “Mấy ngày nữa anh đưa em đi khám thai, nhân tiện bảo bác sĩ Diêu nói với em, thai phụ cần chú ý những gì.”
Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu khiến anh có chút khó tin, nhưng ánh mắt cô lại rơi trên cánh tay hoạt động lưu loát của anh.
Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không chú ý tới, miệng vẫn còn đang trêu ghẹo Ân Thiên Thiên, khi cụp mắt mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã trầm xuống, lúc này anh mới chú ý khi mình mặc quần áo giúp cô không hề nhớ đến bây giờ mình vẫn là một “bị thương”, lần này không cẩn thận đã bị bại lộ…
“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy khẽ gọi, hiển nhiên biết mình đuối lý.
Ân Thiên Thiên dù có ngốc hơn nữa thì lúc này cũng đã tỉnh táo lại, cô hừ mạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, không để ý đến anh.
Cảnh Liêm Uy vội vàng ngoan ngoãn theo sau cô nhẹ giọng lấy lòng, dáng vẻ đó trông rất buồn cười.
Tay Cảnh Liêm Uy khỏi rồi cũng phải quay về làm việc, mặc dù anh rất muốn mặt dày vô sỉ tiếp tục ở lại nhưng bị Ân Thiên Thiên đuổi đi. Trước khi đi anh còn nhìn cô bằng ánh mắt có phần ai oán, nhưng cô lại vẫn không hề bị lay động.
Bằng lòng tin anh là một chuyện, lời hứa của cô cũng chỉ nói lên rằng cô đồng ý chờ, chờ tới ngày anh giải quyết xong chuyện, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không quý trọng bản thân, từ đầu tới cuối cô vẫn nhớ sự thật mình và anh đã ly hôn từ lâu.
Ân Thiên Thiên mang bản quảng cáo mình đã thiết kế xong tới “Thiên Ân”, Trình Cương và Ân Thiên Tuấn đã đợi cô trong văn phòng.
Ân Thiên Thiên cắm USB vào máy tính, sử dụng PPT nghiêm túc giảng giải ý tưởng, lối suy nghĩ, dàn khung, chủ đề của bản quảng cáo mình làm, thậm chí phía sau còn kèm theo ảnh chụp của một số nghệ sĩ mà cô cảm thấy tương đối phù hợp. Một đoạn quảng cáo chỉ có mười giây ngắn ngủi mà Ân Thiên Thiên phải dùng nửa tiếng mới giải thích xong.
Giảng giải xong, Ân Thiên Tuấn mặt đầy ý cười nhìn cô, nghiễm nhiên là rất hài lòng với bản thiết kế quảng cáo này, ngay cả Trình Cương ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng phù hợp, thậm chí còn dự đoán sau khi quảng cáo được đưa ra sẽ có hiệu quả thế nào.
“Thiên Thiên, vất vả cho em rồi.” Ân Thiên Tuấn chân thành cảm ơn cô, em gái anh bây giờ đã có thể đảm đương một mình, điều này khiến anh rất khen ngợi mà cũng rất vui: “Chuyện tiếp theo giao cho anh và Trình Cương đi, vấn đề tiền phí tổn cũng sẽ được chuyển vào tài khoản cho em.”
Lần này Ân Thiên Thiên cười càng vui vẻ hơn, từ sau khi mang thai gần như cô đã trở thành người giàu có, cả ngày chỉ biết kiếm tiền, thậm chí khi ấy vì vấn đề thù lao quảng cáo này mà cô đã nói với Ân Thiên Tuấn không biết bao nhiêu lần…
Có một vài vấn đề chi tiết Ân Thiên Tuấn nói đến khi đó sẽ liên lạc với cô sau rồi bảo cô về nhà nghỉ ngơi. Bây giờ cả thành phố T đều biết cô đang mang thai cháu vàng của nhà họ Cảnh, ai dám khiến cô lao động vất vả chứ, thi thoảng Ân Thiên Thiên cũng sẽ bất đắc dĩ nhận. Lần này cô cũng nhận, dù sao quả thật là vì quảng cáo này mà cô cũng mệt muốn chết rồi.
Trên đường gọi xe về Nam Thành, bỗng nhiên Ân Thiên Thiên nhận được điện thoại của Ân Nhạc Vy.
“Có chuyện gì không?” Ân Thiên Thiên nhíu mày hỏi, cô và Ân Nhạc Vy đã biết bộ mặt thật rồi, sao bỗng nhiên cô ta lại gọi cho cô.
“Chị, tôi có chuyện muốn nói cho chị.” Ân Nhạc Vy nhẹ giọng nói, giọng nói có phần nghiêm túc: “Liên quan đến Hướng Thực.”
Ân Thiên Thiên suýt chút bật cười, hỏi ngược lại: “Ân Nhạc Vy, Hướng Thực là chồng cô, chuyện của anh ta thì cô biết là được rồi, nói với tôi làm gì? Giữa tôi và anh ta không có chuyện gì cả, cô đừng có ngày ngày nói gió là mưa, đừng có coi ai cũng là quân địch giả của mình.”
Đối với việc trong lòng Ân Nhạc Vy luôn có ý nghĩa hoang đường với Hướng Thực, Ân Thiên Thiên thật sự rất bất lực.
“Chị, tôi chỉ muốn nói cho chị một chuyện mà thôi, đừng để đến lúc sau khi xảy ra chuyện chị lại oán trách tôi!” Ân Nhạc Vy rõ ràng có chút không vui, nhưng vừa nghĩ đến lợi ích mà nhà họ Mộc đã hứa sẽ mang lại cho nhà họ Ân là lại cảm thấy vô cùng có giá trị, vì thế cô ta vội vàng nói: “Dù thế nào Hướng Thực cũng là bạn trai cũ của chị, bây giờ chị độc thân lẽ nào không muốn tìm một lốp xe dự phòng sao? Chị à, đều là phụ nữ cả, chị đừng giả vờ nữa, mong ước lớn nhất của chị bây giờ hẳn là tìm một người đàn ông phải không?! Dù là cậu chủ Trình hay Hướng Thực cũng được, họ đều là sự lựa chọn rất tốt, không phải sao? Chỉ cần có một người đàn ông muốn cưới chị, chị sẽ không bị mọi người nghị luận ầm ĩ nữa…”
Ân Thiên Thiên cầm điện thoại, nhíu chặt lông mày, bỗng nghĩ đến chuyện cô gặp Cảnh Thiên Ngọc ở “Tứ Phương Thực Phủ”, không phải chị ta cũng nghĩ như vậy đấy chứ? Liệu có quá bất hợp lý không?
Nhưng không thể không nói,