Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 243: CON CỦA BỌN HỌ
Một câu, khiến Ân Thiên Thiên hoàn toàn rơi xuống địa ngục!
Anh Cường bước lên một bước nắm tóc Ân Thiên Thiên lôi cô đi, lớn tiếng chửi mắng: “Mẹ kiếp! Mày muốn chết đúng không? Ông đây chấp nhận đã là phúc tám đời của mày, vậy mà mày lại không muốn hầu hạ ông, con tiện nhân!”
Nói xong, anh Cường giơ tay tát một bạt tay trên mặt Ân Thiên Thiên.
Trong miệng nếm được mùi máu tanh, Ân Thiên Thiên bị đáng chảy máu, nhưng giờ phút này không dám dừng lại, lập tức không ngừng dập đầu với anh Cường, miệng nói: “Van xin anh, anh Cường, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi van xin anh buông tha tôi, van xin anh…”
Lúc này anh Cường đang nổi nóng, sao có thể cam lòng buông tha Ân Thiên Thiên, hùng hổ bước lên muốn kéo quần áo bệnh nhân không đủ che thân trên người Ân Thiên Thiên. Đột nhiên, tiếng va chạm mạnh mẽ truyền đến.
“Tôi van xin anh, buông tha tôi, buông tha con tôi…” Giờ phút này Ân Thiên Thiên đã thật sự bó tay hết cách, cả người bối rối, chỉ biết không ngừng van xin, ngay cả có người bước vào cũng không hay biết: “Van xin anh…”
Cảnh Liêm Uy không biết phải hình dung sự tức giận ngập trời trong lòng mình lúc ấy như thế nào!
Người mà Cảnh Liêm Uy anh nâng trong lòng bàn tay còn không kịp, giờ phút này vậy mà lại quỳ dưới đất van xin một kẻ hạ lưu!
Cảnh tượng ấy hung hăng đập vào tim Cảnh Liêm Uy, cũng khiến trái tim những người đi theo anh đều đau đớn.
Trán Ân Thiên Thiên đã dập đầu đến chảy máu, máu trên khóe môi cũng không kịp lau, thứ trên người hoàn toàn nhìn không ra là vải rách hay là quần áo, khó khăn lắm mới che chắn được cơ thể cô, cái bụng to đập vào mắt mọi người, nhúc nhích theo động tác dập đầu của cô…
Lập tức, trong lòng ngực Cảnh Liêm Uy đầy lửa giận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tên đàn ông đứng trước mặt Ân Thiên Thiên! Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đều bị dáng vẻ của Ân Thiên Thiên dọa sợ, chưa phục hồi tinh thần đã thấy Cảnh Liêm Uy đi thẳng vào phòng, thế nhưng xung quanh anh lại bị rất nhiều người bao vây….
Lúc một trận đánh ác liệt sắp sửa xảy ra, tiếng còi xe cảnh sát chói tai lại đột ngột vang lên, rõ ràng hướng đến gần phía này, những tên đàn ông vốn đang hăng hái đều thu lại dáng vẻ vừa nãy của mình, hung dữ liếc Cảnh Liêm Uy, sau đó đồng loạt nhìn về phía ‘Diêm Vương’ vẫn luôn ngồi trên cao.
‘Diêm Vương’ thấy người Cảnh Liêm Uy mang theo từ đầu tới cuối đều ra sức đánh người của mình cũng không ngăn cản, xung quanh ai muốn lên thì lên, không muốn lên thì yên tĩnh quan sát, mà không có mệnh lệnh của anh ta thì sẽ không thể nào xảy ra những chuyện đó. Lúc xe cảnh sát đến, mọi người theo bản năng nhìn anh ta, anh ta cũng không làm gì khác ngoài hững hờ liếc Cảnh Liêm Uy, phất phất tay.
Những ‘bác sĩ’ không có khả năng chiến đấu đều được sắp xếp đi nơi khác, tất cả những người còn lại tiếp tục giằng co với nhau, như thể chuyện như vậy đã từng xảy ra vô số lần.
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân sao có thể cam lòng nhìn đám người kia cứ vậy mà rời đi, liền dây dưa đánh nhau với mấy tên đó, khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn. Thế nhưng không một ai dám đánh Cảnh Liêm Uy, cũng không ai đụng đến ‘Diêm Vương’, hai người đàn ông đứng giữa khung cảnh hỗn loạn nhìn nhau từ xa, không ai nói gì.
Lồng ngực Cảnh Liêm Uy phập phồng kịch liệt, không do dự dù chỉ hai giây, liền xoay người sang chỗ khác tìm Ân Thiên Thiên!
Có những người có thể trốn thoát một lần, chứ không trốn được mãi mãi!
Một ngày nào đó ‘Diêm Vương’ sẽ phải trả giá!
Trong phòng, Ân Thiên Thiên vẫn còn đang cầu xin, anh Cường vẫn chưa hồi phục tinh thần lại đã bị Cảnh Liêm Uy ngăn chặn, theo bản năng ra tay với Cảnh Liêm Uy, nhưng dù Cảnh Liêm Uy là cậu Ba nhà họ Cảnh quen sống an nhàn sung sướng, thì tốt xấu gì cũng từng học võ, thậm chí nghe nói có khả năng liều mạng với Cảnh Liêm Bình, mà trong khi Cảnh Liêm Bình là người từ trong quân doanh ra…
Có thể thấy được thực lực của Cảnh Liêm Uy thế nào!
Đối mặt với nắm đấm của anh Cường, Cảnh Liêm Uy mở bàn tay ra chặn lại, dùng cách thức kỳ lạ mà cứng rắn bẻ gãy một tay hắn, cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến anh Cường không nhịn được phải kêu r3n, nhưng giờ phút này dù có kêu thể thảm hơn nữa cũng sẽ không có ai đến cứu hắn!
Bởi vì cảnh sát đến, cộng với người của Cảnh Liêm Uy đến để ngăn cản, hiện trường hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Ân Thiên Thiên hồi phục tinh thần nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt, bỗng mừng đến rớt nước mắt…
Cuối cùng anh cũng tới, tới rồi…
Cảnh Liêm Uy, cuối cùng vẫn như mọi khi, vào lúc cô khó khăn nhất, đứng trên áng mây bảy màu mà xuất hiện…
Chồng… của cô đấy…
Trong chữ ‘chồng’ có chứa một bầu trời, là cả bầu trời của cô!
Mắt phượng đen láy vẫn luôn nhìn Ân Thiên Thiên, đôi mày nhíu thật chặt, nhưng sâu trong ánh mắt là sự dịu dàng có thể hòa tan cả băng giá, Cảnh Liêm Uy trở tay nắm cánh tay anh Cường, không để ý cánh tay ấy có thể tàn phế cả đời, nhẹ giọng nói một câu với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên nghe lời, nhắm mắt lại chờ anh một phút.”
Cắn chặt môi, Ân Thiên Thiên vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sau khi chắc chắn Ân Thiên Thiên đã nhắm chặt hai mắt, sự dịu dàng trong mắt Cảnh Liêm Uy mất dạng, quay đầu nhìn anh Cường, trong mắt chỉ có sự tàn nhẫn! Thân thể anh Cường bất giác run rẩy.
Người đàn ông này, so với ‘Diêm Vương’ chỉ có hơn chứ không có kém!
Còn chưa kịp nói câu nào, Cảnh Liêm Uy đã ra tay. Buông cánh tay phải đã bị bẻ đến tàn phế của anh Cường ra, tiếp tục giữ tay trái hắn, dùng cách thức tương tự như lúc nãy mà vặn gãy tay hắn, tiếng kêu thảm thiết của anh Cường lập tức vang vọng khắp phòng. Chỉ là tiêng kêu thê thảm ấy còn chưa kéo dài được hai giây đã bị Cảnh Liêm Uy túm cái chăn qua bịt lại, chỉ còn lại tiếng ưm ưm khó chịu.
Hừ lạnh một tiếng, Cảnh Liêm Uy nhìn người đàn ông đau đến lăn qua lăn lại dưới đất,